Thập Niên 70: Cô Em Chồng Cực Phẩm

Chương 39



Edit: Sweetie

Lý Thanh Lê đá đến khi chân hơi mỏi mới tiêu giận, hất hai bím tóc ra sau lưng định đi về.

Ai ngờ vừa mới quay đầu lại đối mặt với gương mặt cực kì xuất sắc kia của Phó Bạch, chẳng qua mặt hắn lúc này không có biểu cảm gì nên trông càng lạnh lùng, đôi mắt phượng lãnh lãnh đạm đạm mà liếc cô.

Lý Thanh Lê cảm thấy rất ngoài ý muốn: “Phó Bạch, sao anh lại ở đây?”

Phó Bạch tiến lên trước vài bước, đến khi cách Lý Thanh Lê khoảng 1 mét mới dừng lại, dáng người hắn cao, đứng gần làm cho người đối diện không khỏi cảm thấy áp lực. Mà lúc này Phó Bạch khẽ nhíu mày, trên mặt một chút ý cười cũng không có, bị đôi mắt đen láy này nhìn chằm chằm làm Lý Thanh Lê càng sợ.

Liếc mắt qua gã đàn ông đang rên rỉ nằm dưới đất, giọng Phó Bạch trịnh trọng hơn hẳn thường ngày:

“Lần sau gặp phải loại chuyện thế này thì phải lớn tiếng kêu to, lần này cô có thể khống chế hắn là bởi vì hắn uống say, đừng lấy an toàn của mình ra đùa giỡn.”

Lý Thanh Lê nhỏ giọng lẩm bẩm:

“Tôi cũng đâu có ngốc, đương nhiên là biết đánh không lại thì chạy, lần này đánh thắng rồi còn gì?! Lại nói anh tưởng tôi thích đánh người lắm à? Cái loại đàn ông ghê tởm này, tôi dùng một chân có thể phế mười tên!”

Không biết có phải Lý Thanh Lê nghĩ nhiều hay không, Phó Bạch không nói chuyện nhưng thần sắc càng lạnh.

Cô không phải là người không biết tốt xấu, thấy tình hình có vẻ xấu hổ thì chủ động nói sang chuyện khác:

“Đồng chí Phó Bạch, anh còn chưa trả lời câu hỏi của tôi, sao anh lại biết tôi ở đây?”

“Gần đây có trạm phế phẩm, tôi đang tìm sách. Không chỉ hiện tại, vừa nãy cô tố cáo chủ cửa hàng bánh nướng tôi cũng trùng hợp chứng kiến.”

Lý Thanh Lê trầm mặc hồi lâu: “Anh có cảm thấy……”

“?”

“Đôi ta gần đây đụng mặt nhau hơi nhiều không?”

Phó Bạch cùng Lý Thanh Lê đồng thời trầm mặc.

Đúng là có hơi nhiều, nhưng mà vì sao lại nhiều?

Tên say rượu không biết đã trốn đi từ lúc nào, mặt trời nửa giờ trước vẫn còn không ngừng toả nhiệt, khi Lý Thanh Lê và Phó Bạch đang định tách nhau ra thì bầu trời trong chớp mắt mây đen giăng đầy, từng hạt mưa rơi xuống nện lên mái ngói, lá cây, đường cái, tí ta tí tách không yên.

Lý Thanh Lê che đầu nhìn lên trời, một đám mây đen đặc từ nơi không xa tụ lại, mưa càng ngày càng lớn, có vẻ trong khoảng thời gian ngắn sẽ không ngừng.

Cô cùng Phó Bạch trú mưa dưới mái hiên, lại nói với hắn: “Mưa cứ thế này thì có trốn cũng vô dụng, nhà bác tôi ở gần đây, anh muốn đến đó trú mưa không?”

Phó Bạch không đồng ý ngay: “Có tiện không?”

Lý Thanh Lê cười “Xì” một tiếng, gật đầu như gà mổ thóc: “Nhà hơi nhỏ, như anh mà bước vào thì chắc chỉ đứng được một chân, đương nhiên là không tiện rồi.”

Phó Bạch vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười.

“Vậy đi thôi.” Nói xong hắn ném một nửa quyển sách cũ cho Lý Thanh Lê, “Cầm che mưa.”

Lý Thanh Lê tùy ý xem lướt qua, quyển sách này ngoài bìa bẩn thỉu, mơ mơ hồ hồ nhìn ra hai chữ máy móc gì đó, Phó Bạch không để trong lòng, cô tất nhiên cũng không hề có gánh nặng tâm lý mà dùng, dù sao cũng có không ít thi cốt sách giáo khoa bị cô chôn vùi dưới hầm cầu.

Hai người đội mưa ra sức chạy, chạy đến dưới lầu ký túc xá công nhân viên chức thì quần áo đều ướt hơn phân nửa, Phó Bạch may mắn chỉ ướt tóc, hắn tùy ý vuốt hai cái chẳng những không có vẻ hỗn loạn, ngược lại còn tăng thêm vài phần khó kềm chế, áo sơ mi trắng dính nước nửa trong suốt dính vào da càng làm nổi bất vóc dáng cao lớn.

Tình huống của Lý Thanh Lê thì xấu hổ hơn, bởi vì mặc váy liền áo nên dính nước mưa càng bó sát vào người, váy bó sát không đáng sợ, nhưng dáng người càng đẹp càng xấu hổ, váy dính vào người khiến đường cong cơ thể cô lộ ra, ngực cong mông vểnh, vòng eo quyến rũ, từ trên xuống dưới khó có thể che giấu.

Phó Bạch cũng không chú ý, lúc đưa sách cho Lý Thanh Lê thì lơ đãng liếc một cái, ngay sau đó như bị bỏng mà thu hồi ánh mắt.

Trong mắt Lý Thanh Lê, Phó Bạch là người lãnh đạm, cao ngạo, thông minh, tóm lại không có một chút liên quan nào đến việc chân tay luống cuống, thế nhưng vừa rồi hắn chỉ thất thố trong giây lát vẫn bị nàng cô nhìn thấy, chỉ một thoáng trong đầu Lý Thanh Lê đột nhiên có một suy nghĩ thú vị.

Vì thế cô đánh bạo nhìn Phó Bạch không chớp mắt, chẳng những mặt đối mặt, ánh mắt của cô còn cực kì không kiêng nể ngắm kĩ mặt đối phương, dựa vào đôi mắt lợi hại có thể phát hiện rắn cỏ đang ngụy trang, cô tất nhiên là phát hiện ra mặt Phó Bạch hơi hơi phiếm hồng, nếu một hai phải hình dung, vậy thì đại khái là giống như màu hồng phấn cuối xuân đầu hạ.

Lý Thanh Lê bật cười.

Phó Bạch không hỏi cũng không tức giận, đưa lưng về phía Lý Thanh Lê thở ra một hơi, sau đó bước lên cầu thang.

Chờ tới nhà Điêu đại cữu, Lý Thanh Lê rốt cuộc cũng ngừng cười, Chu Thư Đào mở cửa nhìn Lý Thanh Lê từ trên xuống dưới như muốn kiếm chuyện, chưa kịp phản ứng mắt cô ta đã tự động bị thân hình cao lớn tuấn lãng phía sau Lý Thanh Lê hấp dẫn, theo bản năng dịu giọng: “Tiểu Lục, em về rồi à? Đồng chí này là...?”

Lý Thanh Lê dùng sức chà xát cánh tay, lách người vào trong, “Phó Bạch, thanh niên trí thức ở đại đội em, đến đây trú mưa.”

Ba anh em Điêu đại cữu đều đã tỉnh, đang ngồi trong phòng khách nói chuyện, Phó Bạch vừa bước vào nhà, ngoại trừ Lý Thanh Lê thì tất cả ánh mắt của mọi người đều hướng về phía hắn, ngay cả bà Điêu cũng hoảng hốt chớp mắt một cái, hoàn toàn quên mất lần trước mình còn mắng người ta một trận.

Trên mặt Phó Bạch mang theo một nụ cười không gần gũi cũng không xa cách, chào hỏi ba người Điêu đại cữu:

“Bác trai, hai thím, cháu đến đây trú mưa ạ, cháu tới không báo trước, quấy rầy mọi người rồi.”

Điêu đại cữu híp mắt đánh giá Phó Bạch, nhìn túi hắn đeo nặng trĩu gần như tất cả đều là sách, trên tay cũng cầm một quyển thì cực kì hòa ái hỏi:

“Thanh niên trí thức Tiểu Phó vừa nhìn là biết thích đọc sách, khí chất quả nhiên không giống người thường, đúng rồi, Tiểu Phó đang đọc sách gì thế?”

Nơi này đúng như Lý Thanh Lê nói, căn bản không chỗ để ngồi, Phó Bạch đứng ở một bên cười nhẹ, lễ phép trả lời: “Cháu tìm được ở trạm phế liệu, chính là mấy quyển tiểu thuyết văn xuôi, còn có một ít sách về sửa chữa mấy thứ như đồng hồ xe đạp.”

Điêu đại cữu đột nhiên hung hăng vỗ đùi, vui mừng khôn xiết, “Tiểu Phó biết sửa xe đạp sao? Thế thì tốt quá! Trưa nay con trai bác đi làm về nói xe đạp hỏng rồi, buổi chiều nó còn phải đi làm, cháu giúp bác xem cái xe thế nào được không?”

Đám người Lý Thanh Lê đều nhìn qua.

“Cháu chỉ hiểu một chút da lông, hy vọng có thể giúp bác.”

Xe đạp của Điêu Mỹ Chương đỗ ở dưới lầu, Điêu đại cữu dẫn Phó Bạch xuống, những người khác không có chuyện gì cũng đi xuống góp vui.

Lúc xuống lầu, Chu Thư Đào đụng đụng cánh tay Lý Thanh Lê, nhỏ giọng hỏi: “Này Tiểu Lục, gia cảnh thanh niên trí thức Phó bình thường hay là thành phần gia đình không tốt, chứ không sao còn phải ở lại đội sản xuất?”

Lý Thanh Lê nhích người sang bên cạnh, “Chị hỏi nhiều như vậy làm gì, chị có đối tượng rồi cơ mà? Còn muốn cưỡi lừa tìm ngựa à?”

“Chị chỉ tùy tiện hỏi một chút thôi, bụng dạ em sao lại xấu xa như vậy?” Chu Thư Đào cũng không buông tha bất cứ cơ hội nào có thể châm chọc Lý Thanh Lê.

Mắt Lý Thanh Lê lớn cho nên khi trợn trắng mắt trông đặc biệt có cảm giác, cô cong môi cười nhạt: “Trông chị có khác gì ông lão 80 tuổi nhìn thấy thiếu nữ xinh đẹp 18 tuổi không, nhìn người ta muốn lòi con mắt ra ngoài còn nói chỉ tùy tiện hỏi! Chẳng lẽ nhà chị đối diện nhà xí, mùi thối cũng muốn quản?”

“Nhà em đối diện nhà xí thì có! Lòng yêu cái đẹp ai mà chẳng có, chị hỏi một chút cũng không được sao? Cũng có phải là làm gì chuyện khác người đâu. Mà em cũng đừng ra vẻ nữa, chị không tin em không trộm ngắm người ta.”

Lý Thanh Lê đi phía trước nhẹ nhàng nhảy xuống bậc thang, nghe vậy quay đầu lại, “Xì, em không trộm ngắm người ta, em nhìn quang minh chính đại luôn đấy thì sao!”

Chu Thư Đào: “…” Trên đời này sao lại có người mặt dày vô sỉ đến thế!

Lý Thanh Lê xuống dưới lầu liền thấy Phó Bạch nhẹ nhàng xách xe đạp xoay ngược lại, bởi vì mặc áo ngắn tay nên có thể thấy cơ bắp trên cánh tay hắn khi dùng sức.

Phó Bạch kiểm tra qua lại một lần rồi nói mấy câu trừ bản thân hắn thì những người khác nghe không hiểu gì.

“Có thể là bánh răng bị mài mòn, hoặc là dây xích bị gắn lệch, chỉ cần thay bánh răng, căng dây xích là được, ở đây không có dụng cụ cùng linh kiện, vẫn cần đưa đến cửa hàng sửa chữa.”

“Xe đạp này có lẽ từng đâm trúng đâu đó, phần phía trước xe đã bị biến dạng, sửa cái này thì đơn giản, cháu cần thêm một người giữ xe, hai người kéo lại về vị trí cũ là được.”

Điêu đại cữu vén tay áo bước tới: “Để bác!”

Lý Thanh Lê tuy rằng nghe không hiểu nhưng cũng không ảnh hưởng đến việc cô thưởng thức Phó Bạch sửa xe, chỉ là đang nhìn thì đột nhiên bị bà Điêu đẩy ra ngoài.

“Anh cũng 67 tuổi rồi, lỡ trật eo thì làm sao, việc này để thanh niên trẻ tuổi làm! Trưa nay Tiểu Lục ăn nhiều thịt lắm, cứ để con bé làm đi!”

Lý Thanh Lê mấp máy môi quay đầu lại ai oán nhìn bà Điêu, giống như đang hỏi: Mẹ, con có còn là đứa con mẹ thương yêu nhất không? Chẳng lẽ mẹ không biết con 'có thể nằm thì tuyệt đối không ngồi, có thể lười biếng thì tuyệt đối không động một đầu ngón tay' hay sao?

Bà Điêu chớp chớp mắt ra hiệu, ý bảo cô nghe lời.

Lý Thanh Lê đành phải mang vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc đi qua giúp đỡ, Phó Bạch bảo cô cầm cô liền cầm, bảo cô dùng sức cô liền dùng sức.

Cách một màn mưa dưới mái hiên ký túc xá công nhân viên chức, bà Điêu vui vẻ khoe với Điêu đại cữu:

“Anh cả, em đã nói rồi mà, Tiểu Lục nhà em dạo này càng ngày càng chăm chỉ, con bé vốn đã xinh đẹp, có tri thức lại còn hiếu thuận, tính tình thoải mái dễ chịu, anh không biết chứ, ba chị em Đại Nha Nhị Nha Tam Nha còn tranh nhau ngủ chung với con bé, thậm chí còn vì việc này mà cãi nhau cơ đấy… Cô gái tốt như Tiểu Lục nhà em, ai tu nhân tích đức từ kiếp trước mới lấy được đấy!

Nếu Mỹ Chương có thể giới thiệu người làm việc trong xưởng máy móc nông nghiệp cho Thư Đào nhà chị tư, vậy người ưu tú như Tiểu Lục nhà em, giới thiệu mấy người giống như vậy không phải càng đơn giản hay sao!”

Lý Thanh Lê nháy mắt tỉnh ngộ, hoá ra mẹ cô bỗng nhiên đưa “con trai ruột” — gà mái già đến đây chính là vì muốn bác trai giới thiệu đối tượng cho cô!

Còn nhớ lời lúc trước cô nói, hoặc là mình được ăn thương phẩm lương, hoặc là chồng mình được ăn thương phẩm lương, chỉ là thuận miệng ứng phó vậy thôi nhưng không ngờ mẹ cô vẫn luôn ghi tạc trong lòng.

Mà bà cũng tự hiểu cô không đủ khả năng, cho nên chỉ có thể tìm cách khác để thỏa mãn nguyện vọng này, đến“con trai ruột” gà mái già cũng bỏ được, quả nhiên trong lòng mẹ, cô mới là cục cưng bảo bối!

Lý Thanh Lê càng nghĩ trong lòng càng ấm áp dễ chịu, suýt nữa rớt nước mắt vì cảm động.

Đương lúc cô đang rưng rưng nước mắt, một giọng nói vô tình vang lên: “Tay tôi sờ sướng không?”

Lý Thanh Lê cúi đầu nhìn, má ơi, không biết cô cầm hai ngón tay của Phó Bạch từ bao giờ, tay hai người một lớn một nhỏ, một thon dài một mum múp thịt, một trắng một rám nắng, một non mềm bóng loáng một thô ráp, đặt chung với nhau càng thấy rõ khác biệt.

Lý Thanh Lê thu tay về, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Thảo nào thô thế.”

Phó Bạch giật giật khoé môi: “… Còn trách tôi thô?”

Phó Bạch sửa chữa trong chốc lát, ngoài các linh kiện cần thay mới, bàn đạp lỏng lẻo gì đó đều được sửa hết.

Điêu đại cữu thử một chút, quả nhiên dễ sử dụng hơn hẳn, hảo cảm với Phó Bạch lập tức tăng gấp bội, liên tục khen hắn tuy trẻ tuổi nhưng làm việc ổn thỏa tinh tế.

Điêu đại cữu khen thật lòng thật dạ, giọng ông lại lớn nên hàng xóm đều kéo sang nghe ngóng, vừa nghe Phó Bạch biết sửa đồ, một đám người đều lên tinh thần, radio nhà này kêu rè rè, máy may nhà kia không hoạt động, hoặc là đồng hồ có vấn đề… đều mang sang nhờ sửa giúp.

Bên ngoài trời mưa to, trong chốc lát cũng không về được, Phó Bạch dứt khoát chuyển một cái ghế nhỏ nhà Điêu đại cữu ra ngoài hành lang lầu hai, duỗi thẳng cặp chân dài, thong thả ung dung mà kiểm tra.

“… Radio bị rè là do chiết áp đã cũ, tiếp điểm cần gạt bị mòn dẫn đến tiếp xúc kém, rửa sạch một chút rồi thử lại xem, không được thì phải thay mới.”

“… Kim máy may gắn không đúng chỗ, đương nhiên sẽ bị nhảy kim, gắn lại là được.”

“Sửa chữa đồng hồ cần chìa khoá mở đồng hồ, tuốc nơ vít và kính lúp, ở đây không có công cụ, tôi e là giúp không được gì.”

Mặc dù là như vậy, trước khi mưa tạnh Phó Bạch vẫn giúp không ít người sửa chữa đồ. Sống ở đây đều là người nhà của công nhân trong nhà máy phân hóa học, mức sống không tồi, khi Phó Bạch rời đi, người này đưa một lọ đồ hộp, người kia lấy chút bánh quy thay cho lời cảm ơn, tuy nhiên Phó Bạch không nhận của ai, chỉ nói là chuyện nhỏ không tốn sức.

Đến đây họ càng khen Phó Bạch không tiếc lời, thậm chí còn có mấy người hỏi thăm Lý Thanh Lê và bà Điêu năm nay Phó Bạch bao nhiêu tuổi, đã có đối tượng chưa.

Lý Thanh Lê cảm thấy nhân phẩm chỉ là phụ, vẻ ngoài đẹp trai của Phó Bạch tuyệt đối chiếm hơn một nửa công lao, không tin thì đổi Phó Bạch thành Trư Bát Giới thử xem?

Mưa cuối cùng cũng tạnh, thời gian cũng không còn sớm, chỉ sợ lúc về trời nhá nhem tối, nhưng lúc này vẫn không thấy bóng dáng Lý lão tam đâu.

Lý Thanh Lê chuẩn bị nhân lúc trời còn sáng đi ra ngoài tìm, Phó Bạch cũng hỗ trợ, hai người đi xuống cầu thang vừa vặn gặp được Lý lão tam đang xách theo đồ vội vã trở về.

Lý lão tam thấy Phó Bạch thì hơi sửng sốt, nhưng anh cũng không hỏi đến, ném túi vải dệt cho Lý Thanh Lê, ba bước thành hai chạy lên cầu thang.

Lý lão tam vào nhà nhìn thấy bà Điêu, câu đầu tiên chính là: “Mẹ, con đến bưu cục hỏi vài lần rồi, tháng này không có đơn gửi tiền của chú năm!”

Bà Điêu lập tức từ trên ghế đứng bật dậy, “Sao lại không có? Thằng năm mỗi tháng đều sẽ gửi tiền về, muộn nhất cũng không quá hai tháng, tính đến bây giờ cũng gần 7-80 ngày rồi, hay là ở quân ngũ xảy ra chuyện gì?”

Bà Điêu dù già nhưng da vẫn trắng trẻo, lúc này trông mặt bà càng trắng hơn.

Lý lão tam vội qua đỡ lấy cánh tay mẹ mình, “Mẹ đừng vội, biết đâu chú năm có việc nên trì hoãn thì sao?”

Chỉ mới vừa nãy, bà Điêu còn trong tối ngoài sáng khoe với Điêu đại di con trai út Lý Thành Dương nhà mình vừa giỏi giang vừa hiếu thuận, mỗi tháng đều gửi tiền về nhà, còn mua sữa mạch nha cho bà và ông nhà uống, đến tiền cho cháu trai cháu gái đi học cũng là nó trả, kể chuyện này ra không biết nở mày nở mặt đến cỡ nào.

Chuyện vừa kể vẫn còn đang nóng hôi hổi, thế mà Lý lão tam lại nói Lý lão ngũ không gửi tiền về nhà, quả thật là vả mặt đến quá nhanh.

Điêu đại di vui sướng khi người gặp họa, che miệng giả mù sa mưa:

“Em nghĩ mà xem, chắc là Thành Dương đang tìm con dâu cho em, muốn tích cóp tiền mở tiệc rượu đấy! Lại nói Thành Dương cũng 26 rồi, phải nhanh chóng thu xếp chuyện cưới vợ đi thôi, chờ thằng bé có vợ rồi chia nhà là vừa, tiền nó kiếm phải đưa cho vợ nó giữ chứ. Haizzz, con lớn không nghe lời mẹ, đều là chuyện sớm hay muộn, tiền nắm chắc trong tay mới là tiền của mình!”

Lời này quả thực như chọc vào phổi của bà Điêu, bà mạnh mẽ cả đời, năm đứa con trai từ nhỏ đã bị bà tóm gọn trong lòng bàn tay, bà chưa từng nghĩ tới chuyện chia nhà, nhưng mấy đứa nó đều đã lớn, chỉ sợ đến khi con trai út Lý Thành Dương lấy vợ thì việc chia nhà cũng không còn xa.

Chia nhà còn chưa tính, trọng điểm là phải chia gia sản, túi tiền của bà Điêu mấy năm gần đây mới phồng lên được một chút, phải chia ra không khác gì phanh thây, cắt thịt bà!

Là thịt đấy!

Vì lời này của Điêu đại di, bà Điêu một mặt lo lắng con trai xảy ra chuyện không may, một mặt lại lo lắng nó lấy vợ thì túi tiền của mình không cánh mà bay, nhất thời vừa gấp vừa tức, sắc mặt càng thêm khó coi, môi cũng dần trở nên tím tái.

Thấy mẹ mình không khoẻ, mặt Lý lão tam cũng tối sầm lại, vừa vuốt lưng cho bà Điêu vừa nói với Điêu đại di:

“Hôm nay tâm trạng của bác có vẻ khá tốt, xem ra hai anh Chí Nghị, Chí Hâm dạo này không còn gây chuyện nữa nhỉ?”

Mặt Điêu đại di biến xanh, giống như ngực bị trúng một kiếm.

Điêu đại di chỉ có hai con trai và một con gái, hai đứa con trai bị nuông chiều thành phế vật, ham ăn lười làm, không chỉ trộm cắp bên ngoài mà đến tiền của cha mẹ ruột cũng trộm, có tiền thì đi đánh bài, thua nhẵn túi lại trở về nhà.

Hai chị em dâu cũng không phải dạng vừa, gặp mặt là cãi nhau, Điêu đại di thường xuyên bởi vì mấy chuyện lông gà vỏ tỏi như trông con nhà này ít hơn nhà kia mà bị hai đứa con dâu oán trách... Tóm lại, lông gà đầy đất.

Lý Thanh Lê tiến vào nghe được một nửa trong lòng cũng không vui, thế là cô cùng Lý lão tam kẻ xướng người hoạ chế nhạo:

“Anh ba, anh nói vậy là không đúng rồi, việc anh Chí Nghị Chí Hâm làm sao có thể gọi là gây chuyện được, phải gọi là trẻ con không hiểu chuyện, dù sao thì người ta cũng chỉ mới 40 tuổi thôi mà!”

Điêu đại di: “…”

~⭐⭐⭐