Thập Niên 70: Cô Em Chồng Cực Phẩm

Chương 43



Edit: Sweetie

Lý Thanh Lê lạnh mặt, mỉa mai trả lời hắn:

“Tôi 19 thì sao? Đến năm 90 tuổi tôi đây vẫn mãi mãi trẻ hơn anh!”

Cô dừng chân, cao giọng nói với cái ót cũng lộ ra cảm giác ngốc nghếch của Hà Dược Tiến: “Dừng ở đây đi, chúng ta không hợp, đừng làm lãng phí thời gian của nhau.”

Hà Dược Tiến nghe vậy quay đầu lại, híp đôi mắt đào hoa, cười như không cười cong một bên khóe môi, “Cô bé, ánh mắt không thể lừa người, trong mắt em có anh…”

Hắn lắc đầu đi tới, nói với giọng điệu nuông chiều, “Phụ nữ lúc nào cũng nghĩ một đằng nói một nẻo. Thật ra anh đẹp trai anh tuấn, điều kiện lại tốt, trong lòng em thích anh nhưng lại tự ti cảm thấy mình không xứng với anh cũng là bình thường. Yên tâm, anh không phải loại người cổ hủ chỉ nhìn gia thế, em có thể thích anh rồi đó!”

Lý Thanh Lê: Ông trời ơi, ngày xưa cha mẹ hắn bỏ mặc hắn rồi chuyển sang nuôi nhau thai đúng không, nghe không hiểu tiếng người à?

Lý Thanh Lê lười so đo với loại người này, ném cho đối phương một ánh mắt siêu cấp xem thường, xoay người không chút do dự rời đi.

Hà Dược Tiến thấy cô đi cũng đuổi theo sau, miệng lải nhải:

“Cô bé, em đang ép mình không thích anh nữa đúng không? Anh thừa nhận, chiêu này đã thành công câu dẫn được anh!”

Lý Thanh Lê không thèm quay đầu lại, đến sợi tóc cũng viết chữ tuyệt tình.

Hà Dược Tiến lập tức trở nên nóng nảy, “Được rồi, anh thừa nhận, thật ra anh cũng có chút thích em. Đừng dối lòng mình nữa mà em Tiểu Lê! Bỏ lỡ anh là tổn thất lớn nhất của đời em đấy!”

Lý Thanh Lê không khỏi đi nhanh hơn, thậm chí cô còn hận mình không thể lập tức mọc cánh bay đi.

“Cô bé! Anh muốn xông vào thế giới của em! Chỉ cần em quay đầu lại liếc nhìn anh một cái, anh nguyện vì em bỏ cả đại dương! Anh muốn cưới em, anh chỉ muốn có được thanh xuân và trái tim của em, những cái khác anh đều không cần! Ngoài anh ra không còn lựa chọn nào tốt hơn đâu!”

“Sao em không nói chuyện với anh? Em nhịn được ư? Em làm vậy là đang trừng phạt chính mình có biết không? Anh không cho phép em phạt mình như vậy!”

Lý Thanh Lê bịt tai, nhấc chân bắt đầu chạy điên cuồng, chỉ tiếc chân cô không dài bằng chân người ta, còn chưa chạy lên bờ đã bị Hà Dược Tiến chặn đường, cô đi bên nào, hắn liền ngăn bên đó.

“Em Tiểu Lê, chiêu lạt mềm buộc chặt chơi một lần là đủ rồi, chơi nhiều anh sẽ giận đấy. Anh biết là em thích anh, hiện tại anh cho em phép em được đến anh!”

Hà Dược Tiến hất cằm, từ góc nhìn của Lý Thanh Lê có thể thấy rõ ràng từng sợi lông mũi của hắn.

Mắt Lý Thanh Lê tóe lửa, nghiến răng nhìn xuống sông, cô đột nhiên che miệng kêu lên hoảng sợ.

“Dưới nước... có cái gì kìa!” Cô chỉ xuống nước, mặt trắng bệch dựa gần vào người Hà Dược Tiến.

Hà Dược Tiến cong một bên khóe môi cười tà mị, “Em Tiểu Lê đừng sợ, đã có anh Dược Tiến đây rồi.”

Lý Thanh Lê chọc chọc ngón tay vào người hắn, thúc giục: “Anh Dược Tiến, vậy anh mau đi xem dưới nước có gì đi!”

Hà Dược Tiến không hề nghi ngờ, dưới ánh mắt chờ mong sáng quắc của Lý Thanh Lê, hắn ưỡn ngực ngẩng cao đầu đi đến gần bờ sông, nghển cổ nhìn xuống nước.

“Không có cái gì cả, em Tiểu Lê hoa mắt nhìn nhầm à?”

Lý Thanh Lê đã trèo lên bờ, ôm tay từ trên cao nhìn xuống hắn, cười hì hì:

“Sao lại không có? Lù lù một con lợn tuấn tú với đôi mắt đào hoa đấy còn gì!”

Lần này mà Hà Dược Tiến còn không hiểu thì thật đúng là không có đầu óc, hắn lập tức thay đổi sắc mặt, mặt đỏ bừng bừng ngũ quan vặn vẹo.

“Cô bé! Em đã chạm đến điểm mấu chốt của tôi! Cô gái cậy được tôi yêu thích mà làm bậy đã bị tôi đá rồi, quỳ xuống cầu xin tôi cũng không thèm quay lại! Em còn không mau cút lại đây xin lỗi tôi đi!”

Lý Thanh Lê dùng hai ngón tay kéo mắt, thè lưỡi làm mặt quỷ:

“Lêu lêu lêu… Tôi còn lâu mới xin lỗi! Đống phân tưới rau như anh cũng xứng để tôi xin lỗi á?”

“Cô cô cô!!!” 22 năm cuộc đời Hà Dược Tiến chưa từng bị người phụ nữ nào làm nhục nhã như vậy, nhất thời tức đến mức không nói lên lời.

Lý Thanh Lê đang thưởng thức sắc mặt xanh đỏ tím vàng của Hà Dược Tiến thì bỗng có một bóng dáng cao lớn xông vào tầm mắt, dù cô muốn phớt lờ cũng không được.

Người tới là Phó Bạch, người này hẳn là mới đi tản bộ về, quần dài quân lục, áo sơmi trắng, hai cúc áo trên cùng không cài, cổ áo hơi kéo xuống, gió hè thổi qua, hầu kết cùng xương quai xanh lúc ẩn lúc hiện, nửa che nửa lộ.

Hai tay Phó Bạch đút túi, giữa cánh tay và cơ thể kẹp một quyển sách, lang thang không có mục tiêu nhìn ngắm cảnh sắc bờ sông, ánh hoàng hôn rơi trên khuôn mặt hắn mạ lên một lớp vàng rực nhàn nhạt, tóc bay nhè nhẹ cũng biến thành màu vàng.

Lý Thanh Lê nhìn thấy Phó Bạch, trong nháy mắt chỉ cảm thấy mắt mình cuối cùng cũng được gột rửa.

Lại nhìn Hà Dược Tiến cũng đang mặc sơ mi trắng quần dài, đụng hàng không đáng sợ, ai xấu mới sợ, nếu chỉ có một mình Hà Dược Tiến thì cô còn cảm thấy ngoại hình của hắn không đến nỗi nào, mắt đào hoa mũi cao, ngũ quan đoan chính, nhưng khi có Phó Bạch ở đây rồi, chênh lệnh giữa hai người đột nhiên rõ ràng, ai dầu mỡ ai cao lãnh, ai dung chi tục phấn ai cao quý, vừa thấy là biết.

Lý Thanh Lê thấy Hà Dược Tiến còn trừng mắt với mình, trong lòng lại càng cáu, hấp tấp chạy lên giữ chặt tay Phó Bạch, không nói câu nào liền kéo hắn đến đối diện Hà Dược Tiến, chỉ vào Phó Bạch:

“Thấy người này không, đồng chí Phó Bạch đây cũng là thanh niên trí thức, luận bề ngoài, anh ấy xuất sắc hơn anh gấp mười lần, luận chiều cao, anh ấy cao hơn anh nửa cái đầu, luận học vấn, số trang sách người ta đọc qua còn nhiều hơn tóc trên đầu anh, luận gia thế còn khủng hơn anh, luận tính cách, người ta thiện lương chân thành điệu thấp khiêm tốn chăm chỉ cần mẫn, so với kẻ tự luyến tự đại còn lì lợm la liếm không đầu óc như anh thì tốt hơn một vạn lần!”

“Ưu tú như vậy nhưng người ta đã nói câu gì chưa? Ngược lại là anh, mới có tí nhan sắc đã cho rằng phụ nữ vừa nhìn thấy anh là đi không nổi nữa à? Tôi nhổ vào! Cũng không tự đái một bãi rồi soi gương đi, người ta đẹp hơn anh, biết nói chuyện hơn anh mà tôi còn chẳng thèm, anh dựa vào đâu mà nghĩ rằng tôi sẽ thích anh? Tôi có mắt, tôi không mù!”

“Lần đầu tiên gặp mặt còn muốn chừa cho anh chút mặt mũi, nhưng mà anh nghe không hiểu tiếng người, tôi cũng không còn cách nào, cho nên đừng trách tôi nói chuyện khó nghe. Nhắc lại một lần cuối cùng, tôi thật sự không thích anh, có thích cũng phải thích người tài giỏi như đồng chí Phó Bạch đây, chứ tôi đi thích người kém anh ấy làm gì? Nếu tôi nói có nửa câu gian dối, tôi sẽ chết bất đắc kỳ tử!”

Phó Bạch nghe được nửa câu đầu thì nhướng mày, nghe đến câu cuối sắc mặt bỗng đen lại, kéo tay Lý Thanh Lê đi về phía đi, giọng nói thanh nhuận dễ nghe:

“So đo với hắn ta làm gì, hắn xuất hiện chỉ kéo thấp chỉ số thông minh của toàn bộ đại đội chúng ta.”

Lý Thanh Lê để mặc Phó Bạch nắm tay mình, “Phụt” cười ra tiếng.

Hà Dược Tiến trơ mắt nhìn hai người kia mắng mình rồi rời đi, vô tình như mấy tên khốn nạn rút X vô tình, lại bởi vì Phó Bạch cao lớn rắn chắc, vừa nhìn là biết đánh không lại, hắn chỉ có vô năng cuồng nộ, phát hoả tại chỗ.

“Lý Thanh Lê, nếu cô có đối tượng rồi, vì sao còn vội vã muốn xem mắt, tốt nhất là cuối năm kết hôn luôn? Cô đang đùa tôi đấy à! Cô giả vờ cái quái gì, cô cũng chẳng phải thứ gì tốt đẹp!”

Lý Thanh Lê xoay người nắm chặt tay, cắn răng quát: “Còn nói hươu nói vượn là tôi đấm nát cái đầu chó của anh!”

Phó Bạch cũng quay đầu lại, đơn giản liếc mắt một cái, đồng tử thanh lãnh lại vô cớ làm người ta nghĩ tới tuyết lạnh thấu xương trên đỉnh Thiên Sơn.

Trái tim Hà Dược Tiến run rẩy, theo bản năng mím môi im miệng.

Hai người đi được một khoảng Phó Bạch buông tay Lý Thanh Lê ra, lúc rũ xuống tay hai người lại không cẩn thận mà đụng vào nhau, Phó Bạch như bị bỏng nhanh chóng rụt tay lại.

Lý Thanh Lê vốn không nghĩ nhiều, nhưng phản ứng của Phó Bạch lớn như vậy làm cô cũng thấy có chút mất tự nhiên, năm ngón tay vô ý thức co duỗi, cảm giác đụng chạm vừa rồi càng trở nên rõ ràng hơn.

Ờm… Tay người này hơi nóng, sờ có chút thô ráp, chẳng có chút liên quan nào đến khuôn mặt đẹp của anh ta cả.

Lý Thanh Lê hơi mất tập trung, lúc này Phó Bạch bỗng mở miệng, giọng nói thanh nhuận, nghe vào tai giống như dòng suối mát chảy qua núi đá, róc rách chảy xuôi.

“Dạo này đang xem mắt à?”

Lý Thanh Lê hữu khí vô lực gật đầu, “Ừ, xem mắt.”

Phó Bạch nhìn nàng: “Người này không hợp với cô đâu.”

Lý Thanh Lê chu miệng, thở dài:

“Đúng không? Tôi cũng cảm thấy hắn không xứng với tôi. Thật ra từ hồi tôi học cao trung đã có người làm mai cho tôi rồi, chỉ là lúc ấy tôi còn nhỏ, người nọ bị mẹ tôi mắng thảm quá nên sau này mới không có ai dám tới nữa. Ai mà biết hôm nay lại thành thế này, một lần tới tận hai bà mối, mà giới thiệu toàn những người chẳng ra làm sao, người buổi sáng mở miệng là mẹ tôi thế này mẹ tôi thế kia, làm như trẻ con chưa cai sữa ấy! Đến chiều chính là người anh vừa thấy đấy, khoa trương chết đi được, không có một chút tự hiểu lấy mình gì cả, người đẹp như tôi cũng không tự luyến đến mức cho rằng tất cả đàn ông trên đời đều sẽ thích tôi, thế mà hắn lại dám nói tôi yêu hắn, tôi nói chúng ta không hợp, hắn liền nói tôi lạt mềm buộc chặt, tôi muốn đi, hắn còn dây dưa không thôi! Hôm nay mà xem mắt cái gì, phải gọi đại hội những kẻ kì cục mới đúng!”

Phó Bạch cười nhẹ, người này lúc không cười thì cao quý lãnh diễm, nhưng một khi đã cười thì như giống hệt như ngày xuân tuyết tan, xuân sắc động lòng người.

“Có lẽ xem mắt không hợp với cô.”

Lý Thanh Lê như nghĩ đến chuyện gì đó, mặt mày nhăn nhó, “Chịu thôi, tự mình tìm còn kém hơn, anh xem Vương Húc Đông đi, thật chẳng ra làm sao! Cũng may là mẹ tôi nhờ bác tôi rồi, bác ấy chắc chắn sẽ giới thiệu cho tôi người không kém!”

Phó Bạch yên lặng không nói nữa, hai người đi tới cầu gỗ liền từng người tách ra.

Thời điểm náo nhiệt nhất trong ngày ở Lý gia chính là giờ ăn cơm, tổ tôn ba đời vây quanh một cái bàn.

Gia đình bình thường nên cũng không quá để ý chuyện ăn ngủ không nói, lúc này chính là lúc gia tăng tình cảm gia đình, dù rằng phần lớn thời gian không phải là bà Điêu giáo huấn bốn anh em Lý gia, răn dạy con dâu, thì chính là đám Lý Đại Bảo bị bà nội dạy dỗ, đến ông Lý cũng chưa từng may mắn được bỏ qua.

Bữa cơm chiều hôm nay phá lệ náo nhiệt, bởi vì trong nhà đột nhiên có hai nhà đến làm mai, mọi người lại có đề tài để trò chuyện.

Lý lão tam một miếng cháo một miếng rau hẹ ngâm, cười nói:

“Mị lực của Tiểu Lục nhà chúng ta lớn quá nha, một ngày tận hai bà mối tới giới thiệu đối tượng, đều là người thành phố, thậm chí còn có người làm việc trong xưởng phân lân cơ đấy!”

Lý tam tẩu phụ hoạ cười ha hả:

“Tiểu Lục nói muốn gả cho người ăn thương phẩm lương còn gì? Cơ hội tới rồi đó! Cũng phải vừa xinh đẹp vừa có thanh danh tốt như em mới được săn đón, đâu như Đại Mai đã 23 rồi mà chuyện hôn nhân vẫn chưa thấy bóng dáng, thím Thục Lan sắp vội muốn chết kia kìa. Tiểu Lục, nghe mẹ nói điều kiện của hai người hôm này đều không tồi, trong hai nhân tài này em vừa ý người nào?”

Lý Thanh Lê buông chén đũa, khóe môi kéo thành một đường thẳng tắp, “Em chẳng vừa ý ai cả, như bọn họ có tặng không em cũng không thèm! Điều kiện tốt cái gì chứ, ai gả cho Vương Vệ An thì đúng là rước hai thánh sống về nhà hầu hạ, làm trâu làm ngựa cho nhà hắn, quyền làm chủ gia đình vẫn bị mẹ hắn giữ, mọi người biết gì không, đến sinh mấy đứa con hắn cũng phải hỏi mẹ đấy!”

“Còn cái tên Hà Dược Tiến kia nữa, gả cho người khác chỉ tức chút rồi thôi, gả cho hắn chắc tức không còn mạng mất! Hắn chính là một tên tự cao tự đại, tự luyến tự phụ nhất trần đời! Trước kia em còn thấy mình có hơi cực phẩm một chút, nhưng mà so với hắn thì tính xấu của em chẳng tính là cái gì! Cụ thể thì em cũng không nói được, nói chung ai gả cho hắn, khả năng con cháu có vấn đề về đầu óc là rất cao! Em thà ế chồng còn hơn!”

Lý tam tẩu cười hì hì: “Tiểu Lục nhà chúng ta điều kiện tốt, đương nhiên là giăng lưới cũng rộng rồi! Bên nhà mẹ đẻ chị cũng có không ít thanh niên, ngoại hình đều không xấu, cũng có người từng học cao trung, hay là để chị dâu giới thiệu cho em ha? Được hay không không sao cả, gặp mặt thôi mà.”

Lý nhị tẩu muốn xen ngang, mồm mép động động lại không nói.

Bà Điêu đột nhiên dằn mạnh chén đũa, “Đương nhiên là không được! Đến người làm việc trong xưởng phân lân và thanh niên trí thức trở về thành tôi còn thấy chướng mắt, huống chi là người nhà mẹ đẻ nhà cô? Lỡ thành đôi, mẹ Thư Đào không cười chết nhà chúng ta à! Sau này thân thích gặp mặt còn không biết bị bọn họ chê cười thế nào đâu! Tiểu Lục nhà ta giỏi hơn Thư Đào, dù thế nào cũng phải gả cán bộ lãnh đạo trong xưởng chứ?”

Lý đại tẩu an ủi: “Hai cậu thanh niên đến nhà hôm nay không tốt, nhưng người tốt còn rất nhiều, chúng ta cứ tìm từ từ không cần sốt ruột.”

Lý lão đại: “Nhà chúng ta còn bác cả, bác hai, bác ba, cô cả, cô hai, cậu cả, cậu hai, cậu ba, cậu tư,... cơ mà. Còn nhiều thanh niên lắm, ha ha…”

Lý Thanh Lê bị hai đối tượng xem mắt hôm nay làm cho mắc ói, giờ nghe anh trai chị dâu nói như vậy, không những không cảm thấy được an ủi, ngược lại còn thấy da đầu tê dại, bực bội trong lòng.

“Được rồi! Mọi người đừng làm phiền em nữa mà! Giờ nghe đến hai chữ xem mắt là em lại thấy buồn nôn! Em không xem mắt nữa! Không có đối tượng đối tiếc gì hết! Đàn ông chính là rắm thối! Ai nhắc đến xem mắt, đối tượng, đàn ông thì đừng trách em ác!”

Trừ phi bác cả giới thiệu một người siêu siêu tốt thì mình mới miễn cưỡng thử xem.

“Tiểu Lục…”

Lý Thanh Lê quay đầu chặn lời bà Điêu, “Cả mẹ nữa, con với mẹ thân nhau nhất nhà, mẹ dám cho con xem mắt, con dám trở mặt cho mẹ xem! Con lục thân không nhận, trở mặt vô tình luôn!”

Bà Điêu thấy mặt Lý Thanh Lê đỏ gay, có vẻ là giận thật, lúc này bà mới nhịn xuống không mở miệng, dư quang thấy Lý Đại Bảo vẫn vùi đầu ăn uống thì bừng bừng lửa giận, một cái tát bay qua.

“Chỉ biết ăn ăn ăn! Ăn ngon uống tốt còn tiêu tiền cho mày đi học, chẳng có cái rắm gì dùng được! Bà biết ngay mà, đàn ông vô dụng phải ăn đòn, đàn ông bị chiều hư không không lấy được vợ chính là gây tai họa cho phụ nữ, sống thôi cũng làm ô nhiễm không khí!”

Lý Đại Bảo đầu trứng kho nước mắt lưng tròng, cực kì ủy khuất: “Bà nội, cháu đã làm gì đâu?”

Bà Điêu lại tát thêm cái nữa, “Người lớn nói còn dám cãi lại à? Nhìn cái dáng vẻ xui xẻo của mày kìa, mới 16 tuổi đã thông đồng qua lại với mấy cô gái rồi, lớn lên không bị đưa vào nông trường cải tạo mới là lạ! Lão đại, từ nay về sau con cùng Huệ Lan nhất định dạy dỗ thằng nhóc này cho nghiêm, nuôi lớn không lấy được vợ thì thôi, còn làm người nhà mất mặt xấu hổ thì mẹ chịu không nổi đâu!”

Lý lão đại từ trước đến nay đều hiếu thuận, lời mẹ nói chưa bao giờ cãi, tuy thương con trai, cũng không suy nghĩ cẩn thận vì sao mẹ lại nổi giận nhưng anh vẫn gật đầu thật mạnh.

“Mẹ, con hứa sẽ dạy dỗ Đại Bảo cẩn thận, không để thằng bé làm hại đến con gái nhà người ta.”

Lý Đại Bảo khóc không ra nước mắt, thật đúng là người ngồi trong nhà họa từ trên trời rơi xuống mà, con ngoại trừ hơi đẹp trai thì có trêu chọc ai đâu chớ?

Một bữa cơm chiều yên bình lại loạn thành gà bay chó sủa, gà chó không yên.

Mọi người đều bận cãi nhau, chỉ có Lý lão tam trộm hất cằm với Lý lão nhị, mặt lộ ra tươi cười.

Lý lão nhị cười đáp lại, chỉ là nụ cười này có vẻ cứng đờ mất tự nhiên.

Đúng là anh cảm thấy em gái rảnh rỗi ở nhà, cả ngày quản đông quản tây khoa tay múa chân quá phiền phức, cho nên mới muốn kiếm chút chuyện cho em gái làm.

Không đúng, là anh bảo lão tam nghĩ cách, sau đó hai anh em đi rải tin tức ở mấy công xã xung quanh, nội dung chính là, đại đội số 2 công xã Xuân Thủy có một cô gái tên Lý Thanh Lê cực kì xinh đẹp, còn từng học cao trung, điều kiện gia đình cũng không tồi, năm nay 19 xuân xanh đã tới tuổi gả chồng, muốn tìm đối tượng kết hôn trước cuối năm, còn nữa, cô gái này mặt mũi phúc tướng, nhìn là biết dễ sinh.

Tin tức truyền ra ngoài, hai anh em cũng không đoán được sẽ có dạng người nào đến làm mai, nói thật là trong lòng Lý lão nhị cũng vừa thấp thỏm vừa hưng phấn, nhưng chỉ cần có thể gây chút phiền toái phân tán chú ý của em gái là anh vui vẻ rồi!

Hôm nay có hai thanh niên đến làm mai, điều kiện gia đình so với tưởng tượng của anh thì tốt hơn nhiều, đã vậy còn là người thành phố, đáng tiếc nhân phẩm quá tệ, làm em gái anh sợ tới mức sinh ra bóng ma tâm lý với việc xem mắt luôn.

Thấy em gái phải ngậm bồ hòn làm ngọt như vậy, đáng lẽ Lý lão nhị phải cảm thấy vui lòng, nhưng ngày hôm qua em gái không ngại đắc tội, đào tim đào phổi khuyên giải vì muốn tốt cho anh, chính anh lại làm ra chuyện xem mắt xấu xa này nên trong lòng lập tức thấy không dễ chịu.

Lý lão nhị chỉ có thể nhắm mắt lại tự an ủi, người tới nhà làm mai nhiều cũng không sao, chỉ gặp mặt thì em gái cũng không mất miếng thịt nào, nếu thật sự câu được chàng rể rùa vàng, em gái còn phải cảm ơn ngược lại anh ấy chứ!

Em gái bận việc xem mắt, mọi người trong nhà cũng thấy tự do, muốn làm gì thì làm, không ai nhìn không ai quản, tường an như vậy tốt quá còn gì?

Mộng tưởng luôn tốt đẹp, còn hiện thực thì luôn phũ phàng, ngay lúc Lý lão nhị còn đang đắc chí vì chính mình cuối cùng cũng làm được một việc tốt đẹp thì ngày hôm sau, người thứ ba tới nhà làm mai đúng hẹn xuất hiện, chỉ có điều đám người lần này còn khoa trương hơn cả Vương Vệ An và Hà Dược Tiến.

Đầu tiên là một tên siêu siêu nghèo, nhà mười mấy anh chị em không có gì ăn, xác suất mấy anh em cưới chung một vợ là rất lớn. Tiếp đến là một lão già goá vợ hơn 40 tuổi, nhà có 7 đứa con, đứa lớn nhất còn hơn Lý Thanh Lê mấy tuổi, thậm chí người này còn bày dáng vẻ tôi là người thành phố, con gái nông thôn nhà các người gả cho tôi là chiếm được món hời lớn, hoặc là một tên trắng trắng gầy gầy, vừa vào nhà đã hỏi có thể ở rể Lý gia hay không…

Tóm lại, toàn những người hết sức kì cục, nhiều đến nỗi bà Điêu bắt đầu hoài nghi chẳng lẽ phong thủy nhà mình có vấn đề.

Đương nhiên phần lớn người tới làm mai đều là người thường, có ưu điểm có khuyết điểm, nhưng đáng tiếc đều không hợp ý Lý Thanh Lê.

Lúc đầu Lý Thanh Lê còn sống chết không chịu ra gặp đối tượng xem mắt, nhưng bà Điêu cứ năn nỉ ỉ ôi, còn nói người ta tới cũng tới rồi, đắc tội ai cũng không thể đắc tội bà mối, bằng không mấy đứa tiểu bối sau này phải làm sao?

Thấy mẹ mình nhượng bộ, bản thân cũng chỉ cần ngồi ở nhà chính, một câu cũng không cần phải nói, còn được ăn một bàn giò heo, Lý Thanh Lê lúc này mới miễn cưỡng đồng ý lộ mặt.

Đương nhiên cô đồng ý chủ yếu là bởi vì thèm giò heo, chuyện tham ăn này cô sẽ không thừa nhận.

Nhưng lại qua ba ngày, Lý Thanh Lê đến giò heo cũng không muốn nữa, xem mắt thật là mẹ nó quá phiền, thiếu nữ 19 tuổi như cô chỉ vì mấy ngày nay xem mắt mà mặt gầy cằm nhọn, ăn cơm cũng không thấy ngon!. Ngôn Tình Sắc

Cho nên buổi sáng hôm nay nghe ngoài nhà chính lại truyền đến thanh âm xa lạ, Lý Thanh Lê không hề nghĩ ngợi lập tức xoay người đóng cửa phòng, ngựa quen đường cũ trèo qua tường chuẩn bị trốn chạy, chỉ là lúc cô bò tường không đúng lúc lắm, nhảy xuống vừa vặn đụng trúng Lý tứ tẩu mới từ đại đội trở về.

Lý Thanh Lêvdùng tay chải tóc, cong môi cười: “Chị dâu cho dê bò ăn xong rồi à?”

Trong bốn chị em dâu Lý gia, thời gian Lý tứ tẩu sống chung cùng Lý Thanh là ngắn nhất, quan hệ cũng không quá thân thiết.

Lý đại tẩu không cần phải nói, là người Lý Thanh Lê thân nhất, Lý nhị tẩu sống chung đã lâu, Lý tam tẩu nói nhiều, Lý Thanh Lê không muốn phản ứng chị ta cũng không được, chỉ có Lý tứ tẩu là khác, không hợp với cả chị dâu và em chồng.

Trước đây Lý Thanh Lê chào hỏi, Lý tứ tẩu nhiều nhất là cười đáp lại, hơn nữa nụ cười kia còn có chút xa cách giả tạo, cô cho rằng hôm nay cũng sẽ như vậy, ai biết Lý tứ tẩu thái độ khác thường, không chỉ cười ngâm ngâm mà còn đi về phía cô.

“Tiểu Lục, gặp em ở đây thật đúng lúc, tối qua chị đã muốn tìm em rồi, hôm qua chị từ nhà mẹ đẻ về mang theo một sọt đào, còn có mấy gói kẹo sữa đại bạch thỏ, muốn gọi em vào phòng chị lấy nhưng mẹ lại nói buổi tối em không có tâm tình, chị cũng không đàmh quấy rầy em. Như vậy đi, đến tối em qua phòng chị lấy ha.”

Lý Thanh Lê không dám tin khoa trương chớp mắt, miệng nửa ngày cũng không khép lại, “Cái gì cơ? Đào, còn cả kẹo đại bạch thỏ? Cho em? Vì sao nha?”

Đào cô còn hiểu, nhưng 7 viên đại bạch thỏ tương đương với một ly sữa bò đó! Đắt lắm!

Lý Thanh Lê ngẩng đầu nhìn trời, thầm nghĩ chẳng lẽ sắp có bão?

Lý tứ tẩu bị cô chọc cười, giận dỗi liếc cô một cái: “Nghĩ gì vậy? Chị là muốn cảm ơn em đó! Từ ngày em quản không cho anh tư em lười biếng, anh ấy đã chăm chỉ hơn nhiều, ngoài ruộng hết việc làm anh ấy còn cảm thấy không quen, nói đột nhiên không làm gì cả người thấy khó chịu. Hai hôm trước vợ chồng chị về nhà mẹ đẻ, anh ấy còn xắn tay làm này làm kia, cha mẹ chị nhìn con rể chăm chỉ cũng rất vui mừng.”

Lý tứ tẩu thu liễm nụ cười, hỏi: “Tiểu Lục, lúc trước bởi vì chuyện của anh trai em mà chị còn cãi nhau với em, em đừng để bụng nha!”

Lý Thanh Lê nghe Lý tứ tẩu cảm ơn mình, lại còn có đại bạch thỏ để ăn liền lập tức vứt hết chuyện trước kia ra sau đầu, hai má lúm đồng tiền còn ngọt hơn kẹo sữa.

“Chị dâu nói gì vậy chứ, chúng ta là người một nhà làm gì có giận nhau, chỉ cần chị và anh tư không giận em tuổi trẻ không hiểu chuyện, làm việc không đúng mực chọc người chán ghét là tốt rồi.”

“Sao có thể, hai anh chị đều hiểu trong lòng, em tâm địa thiện lương, làm hết thảy đều là vì muốn tốt cho anh ấy thôi!”

Chị dâu em chồng khó có khi hài hòa như vậy.

Lý Thanh Lê ngâm nga hát đi tới cầu gỗ, còn chưa tới Hứa gia đã bị một đám cháu trai cháu gái lấy Lý Đại Nha cầm đầu bao vây.

––––––––––

Tác giả có lời muốn nói:

Mấy câu thoại của Hà Dược Tiến đều được sưu tầm từ lịch sử trò chuyện trên mạng đó~

~⭐⭐⭐