Thập Niên 70: Cô Em Chồng Cực Phẩm

Chương 45



Edit: Sweetie

Lý Thanh Lê hết nằm lại ngồi, hết kêu lại nghỉ, vết thương trên mu bàn tay đã sắp kết vảy, mặt trời chạy từ đông lên đến đỉnh đầu, rồi lại dần dần ngả về tây khuất lấp sau cánh rừng, cô cảm nhận được rõ ràng nhiệt độ đang từ từ hạ xuống, mà vẫn không thấy người nhà tới tìm mình.

Trong lòng cô bắt đầu có chút nóng nảy, nếu trời tối, một mình cô ở rừng núi hoang tàn vắng vẻ đen thùi lùi thế này, dù không bị hù chết cũng sẽ bị lạnh chết, bị rắn chuột kiến cắn chết.

Sơn cốc này xung quanh đều là dốc, cô còn bị thương một chân, có muốn bò cũng bò không nổi.

Tất nhiên cô cũng không định ngồi yên chờ chết, chậm rãi di chuyển người, cuối cùng cũng dịch được đến bên cạnh một thân cây. Cô mượn lực đứng lên, chỉ dùng một chân chống đỡ cơ thể, tựa người vào thân cây chậm rãi trèo lên trên.

Vất vả lắm đi được một đoạn, Lý Thanh Lê ngồi xuống thở hổn hển, nghỉ ngơi xong lại bắt đầu leo dốc.

Lần thứ hai…

Lần thứ ba…

Tuy rằng mỗi lần đều lăn xuống với tư thế khác nhau, người bình thường lăn cũng không đẹp bằng cô, nhưng kết quả đều là thất bại thảm hại.

Váy bẩn rách te tua, Lý Thanh Lê dứt khoát nằm vật ra đất thành hình chữ 'đại' (大), ngẩng mặt nhìn trời, nghẹn giọng kêu to: “Cứu mạng! Người tốt bụng mau tới cứu mạng!”

“Tôi xinh đẹp thế này cơ mà, tôi không thể chết được!”

Thiếu nữ 19 tuổi vừa đau vừa đói, đầu óc chập cheng tự sa ngã: “Huhuhu, hảo hán mau tới cứu tôi! Chỉ cần đẹp tựa Phan An, không lo ăn mặc, bảo tôi lấy thân báo đáp cũng không phải không thể...”

Đang khóc hu hu, tầm nhìn của Lý Thanh Lê đột nhiên xuất hiện một cái đầu mơ hồ, cô vội chớp chớp mắt nhìn kĩ lần nữa, người kia có một đôi mắt phượng đơn cực kì đẹp.

Phó Bạch theo tiếng kêu nhìn xuống dưới, chỉ thấy Lý Thanh Lê suy yếu vô lực nằm dưới đất, tóc tai tán loạn, sắc mặt ửng hồng, hai mắt ngập nước, môi hồng hồng khẽ nhếch, ngực thở dốc trên dưới phập phồng, váy trên người cũng bị rách…

Tóm lại, thảm không nỡ nhìn.

“Phó Bạch?!” Nhìn thấy Phó Bạch, mắt Lý Thanh Lê sáng rọi, cô vội chống đỡ cơ thể ngồi dậy, không chớp mắt kích động nhìn hắn chằm chằm.

Phó Bạch không biết đã đi tìm bao lâu, áo sơmi trắng cũng đã bị bẩn, tóc mướt mồ hôi, mặt mày đen kịt, khoảnh khắc nhìn thấy Lý Thanh Lê, lông mi hắn khẽ run rẩy.

“Phó Bạch, chân tôi gãy rồi, trèo lên không nổi, anh cõng tôi đi.” Lý Thanh Lê lên tiếng thúc giục, vốn đang hữu khí vô lực, giọng cô nói nghe vào tai cứ như là đang làm nũng.

Phó Bạch hồi thần, mắt nhanh chóng quét một vòng xung quanh, sau đó tìm được chỗ thấp nhất thuận thế trượt xuống, sau khi vững vàng rơi xuống đất liền ba bước hóa thành hai bước chạy tới chỗ Lý Thanh Lê.

Hắn ngồi xổm xuống, trước tiên kiểm tra chân Lý Thanh Lê. Chỉ thấy một bên cẳng chân cô sưng lên như móng heo, tầm mắt lại đảo mu bàn tay đã kết vẩy: “Chỗ bên kia thấp nhất, tôi ôm cô qua đó, cô dẫm lên vai tôi rồi trèo lên nhé.”

Lý Thanh Lê vừa cảm kích vừa xúc động, Vương Bảo Xuyến thủ tiết 18 năm chờ Tiết Bình Quý trở về, Ngưu Lang đợi Chức Nữ 365 ngày mới được gặp mặt, cảm giác của bọn họ chắc cũng giống cảm giác của cô bây giờ nhỉ.

“Được!” Lý Thanh Lê gật đầu thật mạnh.

“Đắc tội rồi.” Phó Bạch một tay đỡ lưng Lý Thanh Lê, một tay xuyên qua đầu gối bế cô lên, hơi thở ướt nóng xẹt qua tai làm Lý Thanh Lê mất thấy hơi xấu hổ.

Chỉ là sự chú ý của cô cũng không đặt quá nhiều vào việc này, hai tay cô ôm cổ Phó Bạch, ngẩng đầu là có thể thấy đường cong hàm dưới của hắn.

“Phó Bạch, sao anh lại tìm được chỗ này? Cha mẹ anh chị tôi đâu rồi? Chắc là họ đang sợ chết khiếp đúng không?” Lý Thanh Lê nôn nóng hỏi.

“Không rõ lắm.”

“Không rõ lắm?” Lý Thanh Lê cất cao giọng, mười phần khó hiểu, “Vì sao lại không rõ lắm? Chẳng lẽ không phải là cha mẹ không tìm thấy tôi nên mới nhờ anh tìm giúp sao?”

Phó Bạch lạnh lùng kéo kéo khóe môi, “Thật đáng tiếc, sự thật khác hoàn toàn những gì cô tưởng tượng, tôi là người đầu tiên phát hiện ra có lẽ cô đã xảy ra chuyện, cũng là tôi đem tin tức này nói cho người nhà cô biết để họ bắt đầu tìm kiếm.”

Tới chân con dốc, Lý Thanh Lê bảo Phó Bạch thả mình xuống, để giữ thăng bằng, cô không thể không nắm lấy tay hắn.

“Anh phát hiện?” Lý Thanh Lê càng nghe càng hồ đồ, vẻ mặt mờ mịt, “Sao anh phát hiện ra?”

Phó Bạch nhìn vào mắt cô, hỏi lại:

“Cô biết là ai hại mình không?”

Lý Thanh Lê thật thành lắc đầu, “Không biết, người nọ bọc cái đầu chó đến kín mít, tôi chỉ có thể đại khái nhìn ra là đó một người đàn ông. Dạo này tôi an an phận phận không ra ngoài gây chuyện, nhất thời cũng đoán không ra là con rùa rụt cổ nào muốn hại tôi!”

Phó Bạch không đáp lại, mà đưa lưng về phía Lý Thanh Lê uốn gối ngồi xổm xuống, hai tay mở ra, “Nắm lấy tay tôi rồi trèo lên lưng tôi đi, tôi đẩy cô lên. Người nhà cô chắc cũng đang sốt ruột, trên đường trở về chúng ta vừa đi vừa nói chuyện.”

Lý Thanh Lê nghe theo chỉ dẫn của Phó Bạch, phí một hồi công sức mới trèo được lên, cả người thoát lực nằm nhoài ra đất. Sau đó cô cứ trơ mắt nhìn Phó Bạch tăng tốc xuất phát, hai ba bước xông lên bắt lấy một cành cây nhỏ, tung người nhảy lên, mạnh mẽ đến giống như một con báo, so với dáng vẻ chật vật bò lên của cô thật đúng là khác nhau một trời một vực.

Phó Bạch nhanh chóng đi lên, lại ngồi xổm trước mặt Lý Thanh Lê, “Tới đây, tôi cõng cô xuống núi.”

Đợi ba giây không thấy phía sau có động tĩnh, hắn lại quay đầu lại nhìn, chỉ thấy mắt cô tràn ngập ủy khuất, khoé miệng cũng trùng xuống, “Tôi vừa đau vừa đói vừa không có sức, dậy không nổi!”

Phó Bạch sửng sốt chớp mắt một cái, ngay sau đó đứng dậy đưa tay về phía Lý Thanh Lê.

Lý Thanh Lê đặt tay mình vào tay Phó Bạch, hai tay giao giao, Phó Bạch dùng một chút sức liền kéo cô lên, ai ngờ cô mới vừa đứng lên cẳng chân đã mềm nhũn, theo bản năng dựa vào người hắn để không bị té ngã.

Khoảng cách giữa hai người đột nhiên thu lại, thân thể kề sát bên nhau đến mức có thể nghe được tiếng hô hấp của đối phương, Lý Thanh Lê thậm chí còn nghe được tiếng tim Phó Bạch đập lỡ một nhịp.

Hai người luống cuống tách ra, đến nỗi Lý Thanh Lê được Phó Bạch cõng đi một hồi lâu cũng không ai mở miệng nói chuyện.

Chỉ là với tính tình của Lý Thanh Lê, đi đến giữa sườn núi cô vẫn không nhịn không mà hỏi: “Phó Bạch, anh biết là ai hại tôi à?”

Mặt Phó Bạch âm trầm, lãnh đạm đáp:

“Còn là ai được nữa? Đương nhiên là Lương Lỗi bị cô xoay như chong chóng rồi! Tôi ở ký túc xá thấy hắn từ bên ngoài trở về, quần áo rách rưới, tay cũng trầy xước, tôi hỏi có chuyện gì hắn lại trả lời lập lờ, từ lúc ấy tôi đã bắt đầu hoài nghi. Sau đó tôi gặp được mấy đứa nhóc nhà cô đi từ trên núi xuống, biết cô một mình lên núi, cuối cùng tới trưa vẫn chưa thấy về nhà, lúc ấy mới càng chắc chắn cô xảy ra chuyện.”

Lý Thanh Lê nghe hắn nói xong chỉ bắt được một trọng điểm, “Thế mà lại là Lương Lỗi, chẳng lẽ hắn biết tôi bày kế cho cô giáo Lưu đối phó với hắn? Nhưng mà việc này chỉ có tôi, anh và cô giáo Lưu biết, sao hắn biết được? Hơn nữa chuyện này cũng qua một thời gian rồi, vì sao phải đợi đến tận hôm nay mới đến đối phó tôi?”

Phó Bạch xốc Lý Thanh Lê lên, không nhanh không chậm đáp: “Hôm nay đại đội trưởng Lý tới ký túc xá thanh niên trí thức tìm tôi, bảo tôi tiếp nhận vị trí giáo viên của Lưu Ngọc Hân, lúc ấy Hoàng Quảng Linh nghe được tin này thì sắc mặt cực kì khó coi, thậm chí còn cãi nhau với đại đội trưởng, nói anh ấy quan báo tư thù. Không bao lâu sau cô ta tới ký túc xá gọi Lương Lỗi ra ngoài, chuyện này rất kỳ quái, bởi vì hai người đó từng cãi nhau, quan hệ cũng không tốt. Mà ngay sau khi Hoàng Quảng Linh tìm tới Lương Lỗi không lâu, hắn ta liền đen mặt rời khỏi ký túc xá, cuối cùng là cô có chuyện… Nếu tất cả chỉ là trùng hợp thì cũng vô lý quá. Cho nên tôi đoán việc này có lẽ cũng liên quan đến Hoàng Quảng Linh, dù sao thì…”

Hắn hơi nghiêng mặt, “Toàn bộ đại đội đều biết giữa cô và cô ta có thù.”

Lý Thanh Lê nghe được câu trả lời thì rất sửng sốt, tuy rằng cô đang hỏi đầu sỏ gây tội là ai, nhưng cũng không ngờ có thể nghe được đáp án từ chỗ Phó Bạch. Lời hắn nói không có chứng cứ trực tiếp, nhưng kết hợp lại với nhau thì rất logic rõ ràng, hợp tình hợp lý làm người ta tin phục.

“Hoàng Quảng Linh? Lương Lỗi? Hai tên chó má này!” Lý Thanh Lê nghiến răng nghiến lợi, càng nghĩ càng sợ, cũng càng tức giận, “Giỏi lắm, tôi chỉ là muốn làm người tốt một lần, không ngờ lại bị người ta ghi hận như vậy, trực tiếp đẩy tôi lăn xuống sườn núi là muốn tôi chết sao?”

Nói xong cô mở to mắt nhìn Phó Bạch, chờ hắn cùng mình mắng chết hai con rùa kia, không ngờ hắn lại lạnh lùng nói: “Lúc trước tôi đã nhắc nhở cô, Lương Lỗi không phải người tốt lành gì, thế mà cô lại dám một mình lên núi, lá gan cô lớn quá nhỉ? Không nói đến Lương Lỗi, lỡ gặp phải lợn rừng thì cô định trốn thế nào?”

Lý Thanh Lê vốn đang nổi nóng, không chút nghĩ ngợi cãi lại: “Chẳng lẽ tôi còn phải cả ngày lo lắng đề phòng, mỗi ngày ở nhà đợi không ra khỏi cửa mới được à? Hơn nữa ngọn núi này tôi đi qua không biết bao nhiêu lần rồi, lợn rừng ở đâu ra?”

Hai người đều nghiêng đầu nhìn nhau, tầm mắt va chạm tóe lửa, không ai nhường ai.

“Tôi tới đại đội cũng đã được 5 năm, năm trước chính mắt tôi nhìn thấy hai con lợn con trong rừng, còn có thể có giả được sao?”

Lý Thanh Lê hai mắt tỏa ánh sáng, “Lợn con? Anh thấy ở đâu? Có bắt được không? Không bắt được thì tôi bảo anh trai tôi đi bắt!”

Phó Bạch: “…”

“Lý Thanh Lê, cô đã ngã thành như thế này rồi, còn có tâm tình nhớ đến lợn rừng à? Xem ra cô cũng không cần tôi cõng nữa, tự đi đi.”

Nói xong hắn liền tỏ vẻ muốn buông tay.

Lý Thanh Lê nào chịu đồng ý, thầm nghĩ đại trượng phu co được dãn được, đại mỹ nhân càng có thể, cô lập tức một tay che trán hai mắt lờ đờ, cả người mềm oặt dựa vào vai Phó Bạch, suy yếu đến cực điểm: “Đột nhiên đầu tôi choáng quá, xem ra hôm nay bị ngã nặng lắm rồi”

Phó Bạch suýt chút nữa bị tức đến bật cười, chỉ là khi ánh mắt nhìn thấy vết thương loang lổ ở đầu vai Lý Thanh Lê, thần sắc hắn mới hoà hoãn lại, cuối cùng cũng không vạch trần tiết mục trăm ngàn chỗ hở của cô.

Phó Bạch cõng Lý Thanh Lê, còn chưa tới chân núi đã đụng phải Lý lão tứ cũng đang đi tìm người.

Lý lão tứ bất thình lình nhìn thấy thảm trạng tóc tai tán loạn, cả người dơ bẩn, cánh tay, mu bàn tay, cẳng chân… chằng chít vết thương, đôi mắt to tròn thường quay cũng rũ xuống của em gái thì lập tức trừng lớn mắt cá chết, nắm tay kêu kẽo kẹt.

Lý lão tứ cẩn thận đón Lý Thanh Lê từ tay Phó Bạch, cõng cô trên lưng. Thái độ của cô rất khác thường, vừa không khóc mắng cũng không vội kể lể ủy khuất, chỉ nghiêng mặt dựa vào vai anh trai không rên một tiếng.

Thà Lý Thanh Lê khóc lóc kêu đau còn hơn là yên tĩnh như chưa có chuyện gì xảy ra như thế này, ngược lại làm Lý lão tứ càng khó chịu.

“… Tiểu Lục, em có ủy khuất gì thì cứ việc nói với anh! Đừng nghẹn trong lòng! Lần này mà các anh trai không đánh thằng súc sinh đấy lòi dom thì ông đây mang họ nó luôn!”

“Mẹ cả lò nhà nó! Thằng súc sinh không có trứng! Mọc gan chó dám bắt nạt em gái tao! Khinh Lý gia ít người phải không!”

“ĐM nó! Dương quan đại đạo nó không đi, cứ phải tìm cứt mới chịu! Không cho nó ăn đòn, nó lại không biết vì sao nước biển có vị mặn!”

Lý Thanh Lê ngoan ngoãn ghé vào vai Lý lão tứ nghe anh lải nhải mắng nhiếc, từ ngữ khó nghe không ngừng nhảy ra ngoài, nhưng truyền vào tai cô lại rất êm tai thánh thót.

Hôm nay cô lao lực quá độ, lại chưa ăn cái gì, thật sự là không sức lực để nói, bằng không bệnh nổi loạn đang hấp hối cô nhất định sẽ bật dậy, cùng anh trai mắng thêm mười vạn câu nữa!

“… Đúng rồi Tiểu Lục, nếu em gầy đi mấy cân thì tốt quá, anh cõng có hơi mệt mỏi đó nha.”

Lời này thật sự đã khiến bệnh nổi loạn Lý Thanh Lê sống dậy, cô trợn mắt túm chặt một bên tai Lý lão tứ, kéo trái kéo phải: “Lý Thành Thụy! Cho anh thêm một cơ hội, em béo không? Em béo không?”

“Ai da! Không béo không béo! Như thế này là vừa vặn hoàn mỹ rồi!”

Hai anh em về đến nhà, chờ Lý Thanh Lê tắm rửa thay quần áo xong mới thấy mấy người bà Điêu lục tục trở về.

Hai vợ chồng già vừa vào nhà chính liền thấy Lý Thanh Lê đang ngồi ở bàn vuông ăn cơm chiên trứng hành, tóc vẫn đen nhánh, quần áo vẫn sạch sẽ như cũ, chỉ là da cô vốn trắng, những chỗ lộ ở bên ngoài rải rác, vết thương lớn lớn bé bé càng có vẻ dữ tợn, chói mắt như vậy hai vợ chồng già vừa nhìn đã đỏ mắt.

Bà Điêu còn chưa kịp phát tác, ông Lý đã giành trước một bước chạy qua xem xét vết thương trên người con gái, càng nhìn sắc mặt ông càng trầm xuống như sắp vắt ra nước.

“Quá đáng!” Ông Lý tính tình dễ chịu nay lại nổi giận đùng đùng, đập rầm rầm lên bàn, “Tiểu Lục nhà chúng ta đẹp người đẹp nết, thành thật dũng cảm, hiếu thuận hào phóng, trượng nghĩa nhiệt tình… Trên đời có cô gái nào tốt hơn Tiểu Lục nhà chúng ta không! Cô gái tốt như thế, thế mà có người nhẫn tâm thương tổn con bé! Là một người cha, tôi là người đầu tiên không thể nhịn!”

Bà Điêu ôm Lý Thanh Lê khóc nấc, biểu tình cũng vô cùng căm hận.

Đám người Lý lão đại đều đã trở lại, từ bé đến giờ họ chưa bao giờ thấy em gái thảm thế này, ngày thường ghét bỏ thì ghét bỏ, nhưng người khác bắt nạt em gái mình thì tuyệt đối không được.

Ý tưởng của bốn anh em không mưu mà hợp, nếu em gái còn sức lực khóc nháo, tâm trạng bọn họ còn dễ chịu một chút, nhưng con bé bị thương thành ra như vậy mà không làm ần ĩ, nhất định là bị tên khốn kia tra tấn đến thê thảm rồi!

Càng nghĩ đám Lý lão đại càng hận, suy nghĩ muốn đánh kẻ làm hại Lý Thanh Lê cũng càng mãnh liệt!

Bà Điêu khóc một hồi, không đợi con gái ăn hết cơm đã liền hỏi:

“Tiểu Lục, hôm nay thanh niên trí thức Phó nói có lẽ con đang gặp nguy hiểm, mọi người còn chưa biết là thằng súc sinh nào làm hại con, mau nói cho mẹ biết, hôm nay không đánh nó thành chó chết, mẹ không phải họ Điêu!”

Lý Thanh Lê dừng đũa:

“Tên rùa đen rút đầu đó che người kín mít, tuy không có chứng cứ nhưng con cảm thấy hắn chính là Lương Lỗi!”

Trên đường về nhà Lý Thanh Lê suy nghĩ kĩ lại mới thấy, dáng người cùng đôi mắt kia hẳn là của Lương Lỗi rồi.

Bà Điêu không hỏi gì thêm, trực tiếp gọi bốn anh em Lý lão đại đến: “Ai thèm quan tâm có chứng cứ hay không, cứ đánh nó một trận rồi nói! Đánh đến khi nào nó nhận thì thôi!”

Ông Lý tức thở hổn hển, không quên nói với Lý lão đại: “Lão đại, giờ con qua nhà Thành Năng, bảo nó ra ngoài tránh mặt một lát, lát nữa chúng ta đánh người nó cũng đỡ bị người ta làm khó.”

Đây không phải lần đầu tiên có chuyện như vậy, Lý lão đại gật đầu: “Vâng, con đi ngay đây!”

Đám Lý lão nhị bóp tay răng rắc, hầm hè chuẩn bị đi đánh người.

Lý lão nhị: “Đánh nó! Dám bắt nạt em gái chúng ta! Phì!”

Lý lão tam: “Con người sớm muộn gì cũng chết! Chúng ta làm việc tốt, đưa tiễn nó một đoạn đường!”

Lý lão tứ: “Má trái đánh 100 cái, má phải đánh 100 cái, đánh đến khi nào nó quỳ xuống đất gọi mẹ thì thôi!”

Lý Thanh Lê cảm động nước mắt lưng tròng: Gia đình mình tốt quá, con yêu mọi người!

~⭐⭐⭐