Thập Niên 70: Cô Em Chồng Cực Phẩm

Chương 6



Edit: Sweetie

“Con gái ngoan, sang phòng cha mẹ ngủ một giấc, buổi tối mẹ làm canh trứng gà đường đỏ bồi bổ cho con. Mấy lời vừa rồi về sau đừng nói với người ngoài biết chưa? Lỡ có người ăn no rửng mỡ tố cáo con truyền bá phong kiến mê tín thì sao đây? Cả các anh trai chị dâu con cũng không được nói, với cái miệng rộng của vợ Lão Tam, cô ta mà biết thì cả đội sản xuất đều biết!”

Lý Thanh Lê thấy cha mẹ một người ngủ khò khò, một người không dao động, còn cảm thấy cô đầu óc hồ đồ thì bất đắc dĩ cực kỳ.

Vốn nghĩ nói ra chân tướng cho cha mẹ biết là việc vô cùng đơn giản, nhưng sao lại không có ai tin?

Đành vậy, cha mẹ không tin cũng không sao, chờ anh năm trở về thành đôi với Tô Nhân, họ nhất định sẽ tin thôi. Trước lúc đó, người chịu trách nhiệm thúc giục người nhà, thay đổi vận mệnh sẽ là Lý Thanh Lê cô đây!

Quả nhiên năng lực càng lớn, trách nhiệm càng nặng!

Lý Thanh Lê đi sang phòng vợ chồng bà Điêu nằm ngủ, trong đầu cố gắng nhớ lại quỹ đạo cuộc đời và kết cục của cha mẹ anh chị dâu, các sự kiện trọng đại trong tiểu thuyết cũng phải lấy bút ghi lại, bằng không cô sợ với bộ não bị nguyên tác giả thiết lập là “ngu” này, ngày mai cô sẽ quên hết.

Lý Thanh Lê nhớ được đến một nửa cuộc đời của ông Lý, sau đó… Không có sau đó nữa, một giấc này cô ngủ ngon lành, đến việc mình mới vừa thất tình cũng không để ý.

Buổi chiều Lý Thanh Lê tất nhiên lại không đi làm, còn những người khác sau khi mặt trời hoàn toàn xuống núi mới về đến nhà.

Màn đêm buông xuống, trên bàn ở nhà chính bày đầy đồ ăn, dưới ánh đèn dầu mờ mờ, cả gia đình bắt đầu ăn cơm chiều.

Đèn dầu tốn dầu, bà Điêu vẫn như ngày thường, mất kiên nhẫn mà thúc giục: “Lý Nhị Nha, cháu đang ăn cơm hay là ngắm cơm? Mau ăn nhanh lên!”

“Lý Nhị Bảo, đời trước cháu là quỷ chết đói đầu thai hay sao, ăn hai bát cháo rồi còn muốn ăn thêm, cháu dứt khoát nấu luôn bà già này thành đồ ăn luôn đi!”

Người nhà họ Lý đã sớm quen với cảnh này, dưới thế tấn công oanh tạc nước miếng của bà Điêu vẫn có thể an tường mà uống cháo.

Kết thúc bữa cơm, Lý Thanh Lê buông chén đũa hắng giọng nói:

“Cha, mẹ, anh, chị, thừa dịp mọi người đều ở đây, con có mấy câu muốn nói.”

Bà Điêu đang định quát Lý tứ tẩu đi dọn chén đũa, nghe cô nói liền quay ngoắt sang dáng vẻ ôn hoà:

“Tiểu Lục muốn nói gì? Cứ từ từ mà nói, mẹ đang nghe đây.”

Mấy người Lý lão đại ăn ý trao đổi ánh mắt: Nguy hiểm! Em gái/cô nhỏ lại muốn gây chuyện!

Ánh đèn mờ nhạt chiếu lên khuôn mặt nghiêm túc của Lý Thanh Lê, mắt cô đảo qua mọi người từ trái sang phải, “Cha, mẹ, anh, chị dâu, các cháu, con/em/cô cảm thấy, nhà chúng ta cần phải thay đổi!”

“Cái gì?” Mọi người trăm miệng một lời hỏi lại, không hiểu ra sao.

“Thay đổi cái gì? Nhà chúng ta khá tốt mà. Không nói đến cái khác, nhìn toàn bộ đội sản xuất, có cô gái nào béo như em gái chúng ta không? Điều này nghĩa là sao, nghĩa là kinh tế nhà chúng ta mạnh chứ sao!” Lý lão tứ tự hào trả lời.

Tuy đây là sự thật, nhưng Lý Thanh Lê nghe mà thấy rất khó chịu.

Lý lão đại nhăn mày, “Tiểu Lục, đám thanh niên trí thức kia nói bậy? Xem ra công việc của bọn họ vẫn chưa đủ nặng đây mà!”

Lý tam tẩu Trương Mỹ Quyên ngồi đối diện nhẹ xì một tiếng:

“Em lại cảm thấy nhà chúng ta đúng là cần thay đổi, ví dụ như vấn đề làm công, vấn đề nấu cơm làm việc nhà, vấn đề ăn cơm...” Câu còn lại của chị ta bị bà Điêu trừng mắt không dám nói tiếp

Nhà chính ồn ào nhốn nháo om xòm, hiển nhiên không để lời của Lý Thanh vào trong lòng.

“Đều im hết đi!” Lý Thanh Lê đập tay lên bàn, “Có chuyện cũng phải chờ em nói xong mới được nói tiếp!”

Dưới ánh mắt hung ác của bà Điêu và tính tình bá đạo của Lý Thanh Lê, mọi người Lý gia lập tức ngoan ngoãn im miệng, tâm tư khác nhau mà nhìn về phía Lý Thanh Lê.

Trước mắt bao người, chỉ thấy Lý Thanh Lê không biết từ đâu móc ra một tờ giấy, để sát vào đèn dầu cẩn thận nhìn một lát, sau đó mắt lướt qua bà Điêu đến chỗ ông Lý:

“Đầu tiên là cha… Điều cha cần thay đổi chính là ngủ ít đi, suy nghĩ nhiều lên, con nghe người ta nói ngủ nhiều ảnh hưởng không tốt đến đầu óc. Những chuyện trong nhà cha cũng nên quản, về sau mẹ con có gặp chuyện gì khó khăn còn có thể tìm cha quyết định, lại nói cha chính là chủ gia đình, con và các anh còn muốn trông cậy vào cha đấy!”

Trong tiểu thuyết, ông Lý lão ỷ lại vào bà Điêu hơn 40 năm, việc trong nhà một mực mặc kệ, sau này bà Điêu hơn 60 tuổi đã ra đi, ông Lý sức khỏe không tốt, làm việc không có chủ ý, sống cùng con trai con dâu cũng không quá hạnh phúc.

Ông Lý hớn hở hỏi vợ: “Bà nó, tôi có nên nghe theo Tiểu Lục ngủ ít quản nhiều không nhể?”

Bà Điêu giơ tay véo eo ông, “Lão già chết tiệt, ông tỉnh được thì hãy nói! Trời sập xuống vẫn ngáy khò khò, ra vẻ cái gì!”

Mắt Lý Thanh Lê đảo qua tay bà Điêu, sau đó lắc đầu thở dài, “Mẹ, mẹ chỉ cần làm được hai chuyện, không đánh không mắng chửi người khác, tranh thủ làm một người hòa ái dễ gần, được không?”

Theo nguyên tác tiểu thuyết, bà Điêu động một chút là mắng con trai, mắng xong con trai thì mắng con dâu, mắng xong con dâu lại chuyển sang mắng cháu trai cháu gái, ngày nào cũng vậy không biết mệt mỏi, giá trị thù hận được bơm tràn đầy. Cuối cùng tất nhiên là làm con trai lạnh lòng, con dâu chán ghét, cháu trai cháu gái coi thường, một lần đang cãi nhau với người ta thì đột nhiên trúng gió, không bao lâu sau liền qua đời.

Bà Điêu trừng mắt lên, “Cái gì? Không được đánh còn không được mắng? Con không nhìn mấy đứa anh trai vô dụng, chị dâu kém cỏi, cháu trai cháu gái nghịch như quỷ của con đi? Tiểu Lục, con nghĩ mẹ muốn quản hay sao, tuy mấy người trong đại đội nói khó nghe, nhưng nếu mẹ mặc kệ, cái nhà này chẳng mấy chốc sẽ bị mấy đứa vô dụng này phá hủy! Mẹ khổ quá!”

Nói xong bà Điêu vỗ đùi gào khóc.

Lý Thanh Lê còn chưa kịp nói lời nào, Lý lão đại đã chạy đến trước mặt bà Điêu, hốc mắt ướt át:

“Mẹ, anh em con đều là từ trong bụng mẹ bò ra, ba em dâu cũng là người hiểu chuyện, mẹ muốn đánh thì đánh, muốn mắng thì mắng, anh em con tuyệt đối không oán hận! Còn mấy đứa nhỏ, mẹ tùy tiện đánh thế nào cũng được, thương cho roi cho vọt, không đánh không nên thân!”

Trong lòng mấy người Lý nhị tẩu quả thực không dễ chịu, lấy lòng thì lấy lòng một mình đi, sao còn kéo bọn họ vào?

Lý Thanh Lê nhìn bà Điêu trong lòng cảm thán, trách không được mẹ cô lại có thể nhẹ nhàng bắt chẹt anh cả, mắt anh cả thật chẳng ra làm sao, mẹ cô cứ bụm mặt nãy giờ nhưng nào có nước mắt?

Lý Thanh Lê không quản bà Điêu, tiếp tục nói:

“Anh cả, chị dâu cả, vấn đề của hai người là không được nuông chiều con cái nữa, nhất định phải giáo dục bọn nó thật tốt.”

Mặt vợ chồng Lý lão đại đỏ dần, bốn anh chị em Lý Đại Bảo nhìn cha mẹ cười trộm.

Lý Thanh Lê đảo mắt, cất cao âm điệu, “Đặc biệt cháu trai và cháu gái lớn, phải giáo dục nghiêm khắc để làm gương cho các em. Đầu tiên nên dạy bọn nó chung thủy một dạ đến già, đừng mơ mộng hão huyền trái ôm phải ấp! Làm người không thể quá hư vinh, không nên thèm muốn đồ vật của người khác, làm việc đến nơi đến chốn, đừng nghĩ đến những chuyện không đâu.”

Sắc mặt Lý Đại Bảo và Lý Đại Nha đều có chút mất tự nhiên.

––––––––––

Tác giả có lời muốn nói:

Cực phẩm mở họp với cực phẩm, ai cao quý hơn ai~

~⭐⭐⭐