Thập Niên 70: Cô Vợ Nhỏ

Chương 32: Bản chép tay/ Cái bàn nhỏ



Mặc dù Phương Thư Đình và những người khác đã đưa cho Thẩm Kiều Kiều hơn chục cuốn tài liệu, nhưng cũng không ngăn nổi cô mất ăn mất ngủ để học tập, còn chưa tới cuối tháng, mà cô đã đọc xong hai cuốn sách.

Thẩm Kiều Kiều gấp sách lại, vui vẻ thở một hơi thoải mái, cảm giác như đang được bơi trong đại dương vậy.

Tống Nghị mỉm cười nhìn cô, rồi đưa quả cam đã bóc vỏ cho cô.

Thẩm Kiều Kiều cầm quả cam, nhét một miếng mình rồi lại nhét một miếng vào miệng Tống Nghị.

Tống Nghị nuốt xuống rồi nói, "Anh bóp vai cho em được không?"

Thẩm Kiều Kiều gật đầu, Tống Nghị lên giường, dùng lực vừa đủ xoa bóp vai Thẩm Kiều Kiều, anh nhìn theo ánh mắt của Thẩm Kiều Kiều, nhìn vào cuốn sách trên bàn: "Sao vậy, sách không đủ à?"

Thẩm Kiều Kiều nhắm hai mắt lại, đung đưa thân thể theo lực anh xoa bóp, mơ mơ màng màng nói: "Ừm, nếu có thể, anh giúp em đi huyện thành tìm giúp em mấy cuốn bài tập mang về, chỉ đọc thôi thì chưa đủ, phải thực hành làm nhiều bài tập hơn."

Tống Nghị đưa tay nhẹ nhàng nhéo mũi Thẩm Kiều Kiều, "Em thật biết cách gây rắc rối cho anh."

Thẩm Kiều Kiều mở mắt, cười cười: "Ai bảo anh lại có bản lĩnh như vậy."

Trong lòng anh dâng trào trước những lời tâng bốc của cô, Tống Nghị vỗ vỗ ngực, đáp ứng ngay: "Được, cứ giao cho anh."

"Đúng rồi, còn một việc nữa."

"Việc gì thế?"

Thẩm Kiều Kiều ngồi thẳng người, sờ vào sách vở trên bàn, ngượng ngùng nói: "Thư Đình và những người khác cho em nhiều sách như vậy, anh nói xem em phải cảm tạ bọn họ như thế nào."

Những cuốn sách này không hề rẻ, hơn nữa cũng rất khó mua, cô chính là đã nhận một cái ân tình lớn của họ.

"Việc này cũng đơn giản thôi, nếu anh đưa tiền và phiếu cho họ, thì khẳng định là họ sẽ không nhận, thế nên đến lúc đó anh sẽ chuẩn bị một món quà gửi đến địa điểm thanh niên trí thức cho bọn họ." Tống Nghị nói.

Buổi chiều, Tống Nghị có mua được một rổ lớn trái cây, bánh đào xốp giòn, một túi kẹo, rồi đến địa điểm thanh niên trí thức.

Anh đứng bên ngoài địa điểm thanh niên trí thức, rồi nhờ người vào gọi Phương Thư Đình ra.

Phương Thư Đình và Hồ Lan nhanh chóng bước ra, họ nhìn thấy Tống Nghị thì hai mặt nhìn nhau, ai cũng không dám lên tiếng trước.

Tống Nghị ho khan một tiếng, đưa rổ cho Phương Thư Đình, "Kiều Kiều nhờ tôi đưa cái này cho nhóm người các cô, nói đây là quà đáp lễ cảm ơn các cô đã gửi tài liệu học tập."

Phương Thư Đình và mấy người, bạn nhìn tôi, tôi nhìn bạn, cuối cùng vẫn là Hồ Lan người có tính cách hoạt bát nhất, bước tới gần nói: "Không, không cần."

Tống Nghị nhíu mày, nhét cái rổ vào trong ngực Hồ Lan, "Đưa cho các cô thì các cô cứ nhận đi."

Anh có khuôn mặt khi nghiêm túc thì giống như Diêm Vương vậy, dọa cho Phương Thư Đình và những người khác chỉ dám im lặng, Hồ Lan cầm cái rổ mà như sắp khóc, thế nhưng cô ấy cũng không dám nhét rổ trở lại ngực Tống Nghị giống như anh vừa nhét vào ngực cô vậy.

Đưa quà đáp lễ xong, Tống Nghị cảm thấy nhẹ nhõm hơn một chút, hướng về phía Phương Thư Đình và những nữ thanh niên trí thức khác nhẹ gật đầu, rồi cáo từ.

Hồ Lan nhìn bóng lưng của anh, trong tay ôm cái rổ mà giống như ôm củ khoai nóng bỏng tay vậy: "Thư Đình, Xảo Lệ, những thứ này phải làm thế nào?"

Cái rổ Tống Nghị đưa được phủ một lớp vải màu xanh lam, có điều phía dưới lại phồng lên, xem xét hình như đựng rất nhiều đồ.

Phương Thư Đình dở khóc dở cười, lúc cô đưa tài liệu học tập cho cô, cũng chưa bao giờ nghĩ đến việc được đáp lễ, thế nhưng cô ấy vẫn nói: "Không có việc gì, nếu là Kiều Kiều đưa cho thì cứ nhận đi."

Hồ Lan ôm một cái rổ vào trong nhà, cái rổ thật sự quá to, thu hút những thanh niên trí thức xung quanh chú ý đến, khiến mọi người mồm năm miệng mười bàn tán.

"Hồ Lan, cô cầm cái gì vậy, là người nhà gửi đồ xuống cho cô đã tới rồi sao?"

"Wow, cái rổ to thế, còn phồng lên nữa, chắc đựng nhiều đồ tốt lắm đấy."

"Cô đừng ăn một mình, mà chia cho chúng tôi một chút nhé."

Hồ Lan trừng mắt mấy người nói cái gì là người nhà gửi đồ tới, cô nói: "Không phải người nhà gửi đồ cho tôi, cái rổ này là do Tống Nghị đưa cho, anh ấy nói là Kiều Kiều đưa quà đáp lễ việc bọn tôi tặng tài tiệu học tập cho cô ấy."

Có người líu lưỡi nói: "Quà đáp lễ cũng không cần nhiều như vậy, cái rổ này to cũng gần bằng cái chậu rửa mặt." Sau đó lại nói tiếp: "Chậc, chậc, chậc, Thẩm Kiều Kiều đúng là kiểu nhà có tiền thật đấy."

Triệu Chí Cương xị gương mặt thối, ở một bên u ám nói: "Kia cũng không đúng, người ta kiếm cũng không ít tiền bẩn đâu, thế nên người ta làm gì tính toán với chúng ta vài ba trái táo, hôm qua, Tống Nghị còn đi cung tiêu xã, anh ta mua hẳn một hộp giấy và một hộp bút chì cho Thẩm Kiều Kiều."

"Một hộp giấy và một hộp bút chì, tôi không nghe nhầm chứ, xác thực không phải là một tập và một cây bút chì à? Nào có ai đi mua đồ như thế."

Triệu Chí Cương nhắc tới chuyện này liền tức giận, anh ta lạnh lùng quay ngoắt đầu lại, không nói gì thêm.

Nhưng từ phản ứng của anh ta, mọi người đều có thể nhìn ra, anh ta nói nhất định là sự thật.

Họ nhao nhao lên không ngừng hâm mộ, bọn họ dùng giấy, luôn dùng cho đến khi tờ giấy không còn chỗ trống, ngay cả khi họ cũng sử dụng bút chì, dù chỉ dài bằng ngón tay cái, thì họ cũng kẹp bút chì giữa ngón trỏ và ngón cái để tận dụng đến hết.

Một hộp giấy và một hộp bút chì là một thứ xa xỉ như vậy, nếu đưa cho bọn họ thì có khi dùng được đến tận năm Bính Thân và Nhâm Ngọ!

"Không nói chuyện này nữa, Hồ Lan, cô nhanh nhấc tấm vải lên xem trong rổ có thứ gì tốt." Có người nóng lòng không nhịn được thúc giục.

Hồ Lan tức giận nói: "Gấp cái gì, những thứ kia là Kiều Kiều đưa cho chúng tôi, cũng không phải cho mấy người."

Mặc dù nói như vậy, nhưng cô vẫn thành thật nhấc tấm vải màu xanh che rổ lên.

Tấm vải vừa được vén lên, nhóm thanh niên trí thức liền xôn xao.

Trong rổ có một túi cam, một túi lê thơm, còn có bánh đào xốp giòn và kẹo.

Tháng ba thời tiết vẫn còn lạnh, trong phòng có đốt lửa, mặc dù rất ấm áp, nhưng vẫn có chút khô nóng.

Trái cam và lê thơm vừa lộ ra, không ít người liền liếm khóe miệng khô khốc, thậm chí có người còn phát ra âm thanh nuốt nước bọt rõ ràng.

Hơn nữa còn có bánh đào xốp giòn cùng kẹo, trong nhóm thanh niên trí thức bọn họ, chỉ có gia đình Lưu Lộ Lộ có điều kiện tương đối tốt, thỉnh thoảng cũng có thể nhận được một số thứ từ nhà gửi xuống, nhưng số lượng không nhiều, còn bánh đào xốp giòn thì họ chỉ nhìn thấy của Lưu Lộ Lộ đúng một lần là do người nhà gửi xuống.

Lưu Lộ Lộ vẫn giữ nửa cân đó giống như báu vật, khóa chặt trong tủ, mỗi ngày lấy ra một miếng nhỏ để ăn.

Nhưng số bánh đào trong rổ này, nặng ít nhất cũng phải hai cân.

Lập tức, tất cả mọi người dồn ánh mắt lên người Lưu Lộ Lộ, Lưu Lộ Lộ hung hăng trừng mắt nhìn lại, nhưng mặt cô ta vẫn đỏ bừng.

Thứ cô ta coi như bảo vật, lại chính là món quà ngẫu nhiên của Tống Nghị và Thẩm Kiều Kiều đem đi tặng, như thế làm sao có người không tức giận cho được!

Lại nhìn về túi kẹo, cũng không phải là loại kẹo đường đỏ cỡ ngón tay cái do cung tiêu xã bán, mà cũng không phải loại kẹo giá một xu, xem xét có vẻ là hàng cao cấp được mua ở huyện thành, kẹo được gói trong giấy gói kẹo đầy màu sắc.

Tóm lại, đồ đáp lễ như thế này cũng khiến ai ngây người.

Ngay cả người nhận quà là Phương Thư Đình và Hồ Lan, cũng hai mặt nhìn nhau, không dám tin, thậm chí còn do dự không biết có nên trả lại đồ cho Thẩm Kiều Kiều, dù sao món quà đáp lễ này cũng quá quý giá.

Không đợi mọi người hâm mộ Phương Thư Đình và những người khác một phen, Lưu Lộ Lộ đã bật chế độ chào phúng, cô ta bĩu môi nói: "Chẳng trách, tại sao chúng tôi hỏi mượn tài liệu ôn thi đại học của mấy người thì các người lại không muốn đưa cho, hóa ra là bí mật đưa cho Thẩm Kiều Kiều."

Cô ta vừa trợn mắt vừa nói: "Sinh viên đại học họ không giống với chúng ta, họ biết cách làm sao để bán đồ được giá cao, rồi biết cách đi nịnh bợ người khác."

Cô ta liếc mắt nhìn bọn họ, trong mắt vừa giễu cợt vừa khinh thường: "Các người thông minh quá, tương lai sẽ tiền đồ vô lượng, đến khi phát đạt cũng đừng quên dìu dắt những người quen cũ như chúng tôi."

"Cô! cô đang nói lung tung cái gì đấy, cái gì mà đi nịnh bợ người khác!" Hồ Lan lập tức bộc phát, "Căn bản cũng không phải giống như cô nói."

Vốn dĩ giúp đỡ lẫn nhau là việc tốt, nhận quà đáp lễ to, bọn họ chẳng qua chỉ cảm thấy Thẩm Kiều Kiều đang trả ơn, kết quả lại bị Lưu Lộ Lộ nói thành kiểu này, ngược lại thật giống như bọn họ thực sự đang cố gắng nịnh nọt người khác vậy.

Mấy người bắt đầu xô đẩy, Lưu Lộ Lộ làm bộ vô tình làm đổ cái rổ xuống đất, sau đó lại làm bộ vô tình giẫm nát cam và lê.

Chuyện này thực sự không được.

Ngay cả Phương Thư Đình, người có tính tình tốt nhất cũng không khỏi tức giận, mấy người khác lại càng cãi vã gay gắt hơn.

Tống Nghị không hề biết chuyện các thanh niên trí thức cãi nhau vì rổ lễ vật anh gửi, anh mới vừa lấy chiếc bàn nhỏ do ông Hồng làm, đang hứng thú bừng bừng đi về nhà.

Còn chưa về tới cửa, anh đã cao giọng gọi to: "Kiều Kiều."

Vừa dứt lời, chân trái đã bước vào phòng sau.

Bảo Bảo trong nôi nghe thấy giọng nói của bố, hưng phấn vung nắm tay nhỏ, thân hình nhỏ vừa ngồi xuống đã ngã trái ngã phải rồi nghiêng xuống.

Thẩm Kiều Kiều dời sự chú ý của cô khỏi cuốn sách, quay đầu nhìn lại, thấy Tống Nghị đang ôm chiếc bàn nhỏ trong tay anh.

Đôi môi hồng nhuận của cô khẽ nhếch lên: "Đây là..."

Tống Nghị đặt chiếc bàn nhỏ lên trên bàn, "Anh đặt làm một chiếc bàn nhỏ cho em." Anh dừng lại một chút lại nói, "Hai ngày trước, anh thấy em viết lên bàn rất không tiện, nên anh đã tự chủ trương giúp em đi đặt làm một cái bàn học nhỏ.

Cái mặt bàn đặt trên giường không chỉ lồi lõm mà còn tương đối thấp, nhiều lần anh nhìn thấy Kiều Kiều phải cúi hơn nửa người xuống mới viết được.

Thẩm Kiều Kiều lòng đầy cảm động, trong mắt tràn đầy nước mắt, cô quay đầu đi lau khóe mắt, cố gắng giữ giọng bình tĩnh: "Để cho em xem cái bàn này trông như thế nào."

Tống Nghị vẫn đắm chìm trong niềm vui sướng nên không nhận ra cô có điều gì khác lạ.

Anh hào hứng bừng bừng đưa chiếc bàn nhỏ cho Thẩm Kiều Kiều xem: "Tay nghề của ông Hồng rất tốt, thật không lãng phí một bao thuốc của anh, Mặt bàn nhẵn mịn bóng loáng, không có chút thô ráp nào."

Vừa nói, Tống Nghị vừa chống bốn thanh gỗ dùng để đỡ chiếc bàn nhỏ lại, "Em lại nhìn xem, bốn thanh gỗ này cũng có thể gập lại được, khi dùng có thể mở ra, khi không dùng nữa thì đóng lại, không chiếm nhiều diện tích."

"Ừm." Thẩm Kiều Kiều kìm nén nước mắt, khóe miệng mỉm cười, nhào vào trong ngực anh, kiễng chân lên, nhanh chóng hôn lên một bên mặt anh.

Tống Nghị chưa kịp phản ứng, anh đã cảm thấy như có thứ gì đó mềm mại khác thường quét qua mặt mình, trong lòng đột nhiên cảm thấy ê ẩm, mềm mại và đau đớn.

Hôn Tống nghị xong, Thẩm Kiều Kiều chính mình lại đỏ mặt trước, cô cúi đầu, dùng mu bàn tay xoa xoa lên khuôn mặt đỏ bừng của mình, nhỏ giọng nói: "Cảm ơn anh."

Nói xong cô liền muốn bỏ chạy.

Đôi mắt Tống Nghị trầm xuống, anh giữ chặt tay cô, "Người đẹp, hôn xong liền muốn chạy sao."

***

Tối đi ngủ sớm nên sáng hôm sau cũng sẽ dậy sớm.

Gà gáy vừa gáy, Thẩm Kiều Kiều đã mở mắt ra, cô sờ sờ vị trí bên cạnh mình, phát hiện đã trống rỗng, vừa lúc ngẩng đầu thì nhìn thấy Tống Nghị đang mặc quần áo.

Cô dùng chăn quấn quanh mình, rồi ngồi dậy nói: "Anh sao lại dạy sớm như thế" so với một người đang còn phải học ôn thi đại học còn sớm hơn.

Tống Nghị vuốt thẳng cổ áo, đưa tay vén mấy sợi tóc mai trên thái dương Thẩm Kiều Kiều ra sau tai cô, "Dậy sớm để đi lấy tài liệu học tập và bài tập cho em."

Thẩm Kiều Kiều mơ mơ màng màng gật đầu, sau đó hỏi: "Cho nên hôm nay anh lên huyện thành sao?"

Huyện thành sao? KHÔNG.

ở huyện thành cũng không thể mua được tài liệu học tập và bài tập, nhưng anh biết có một nơi khẳng định có rất nhiều những thứ này.

Tống Nghị mỉm cười, không trực tiếp trả lời câu hỏi của cô mà nói: "Em cứ ngủ thêm một lát đi, anh làm bữa sáng cho em rồi mới ra ngoài một chuyến, khoảng giữa trưa anh sẽ về."

Thẩm Kiều Kiều lắc đầu, "Không được, giờ tỉnh rồi cũng không ngủ được, em dậy đọc sách, hôm qua còn lại mấy trang chưa đọc xong."

"Được." Tống Nghị đáp, rồi anh đi vào bếp làm bữa sáng cho cô lúc này mới ra ngoài.

Chỗ anh muốn đến không phải nơi nào khác, chính là địa điểm thanh niên trí thức.

Từ sáng sớm, các thanh niên trí thức đã dạy để học bài, họ tản ra khắp các chỗ trong sân của địa điểm thanh niên trí thức, chỉ chốc lát đã vang lên những tiếng đọc sách.

Tống Nghị híp mắt, anh mang theo hai hộp bìa cứng rỗng, trước đó dùng để đựng giấy trắng cũ và bút chì mua ở cung tiêu xã, sau đó dùng bút đen viết vài dòng lên hộp bìa cứng mấy hàng chữ:

Chúng tôi thu thập sách giáo khoa và sách bài tập cho các môn tiếng Trung, toán và chính trị với giá 3 nhân dân tệ mỗi cuốn, và các môn lịch sử, địa lý, vật lý và hóa học với giá 2 nhân dân tệ mỗi cuốn.

Anh ta suy nghĩ một lúc rồi lấy ra một tấm bìa cứng khác và viết:

Thuê người chép tài liệu học tập, vở bài tập, giá tiền tùy theo từng môn học và tùy theo số lượng: giá dao động từ 5 xu đến một đồng.

Làm xong những việc này, anh rời đến chỗ chiếc ghế nhỏ, ngồi lên trên đó, bắt chéo chân, dựa vào cây cột, nhắm mắt lại rồi đợi chuyện làm ăn đến.

Có một thanh niên trí thức đi ngang qua Tống Nghị, nhìn thấy dòng chữ anh viết trên thùng bìa cứng, lập tức mở to hai mắt nhìn, mới đầu còn đi hơi nhanh, sau anh ta lập tức chạy vào địa điểm thanh niên trí thức gọi mọi người.

Chỉ chốc lát, các thanh niên trí thức đã vây quanh Tống Nghị.

Một số người có chút gan lớn liền hướng anh hô to: "Tống Nghị, anh như vậy là có ý gì."

Tống Nghị nhướng mày, liếc nhìn người nói: "Ý trên mặt chữ."

Chu Bằng có chút hoài nghi hỏi: "Anh thật sự thu mua tài liệu học tập cùng sách bài tập viết tay, còn trả ba hoặc hai đồng một bản?"

Ba hay hai đồng cũng không phải là số tiền nhỏ, số tiền đó còn nhiều hơn số tiền công của họ làm một tháng.

Tống Nghị mở mắt ra: "Chỉ cần anh có, tôi liền mua."

Chu Bằng nhìn nhóm thanh niên trí thức xung quanh mình, mọi người đều khuyến khích anh ta: "Đi, đi đi."

Anh ta lẩm bẩm hai tiếng, cuối cùng cùi chỏ không thể vặn đùi, anh ta chạy nhanh về giường ngủ của mình, lục lọi tủ tìm thấy bản chép tay cuốn sách bài tập tiếng Trung: "Đây, đây."

Tống Nghị cầm lấy bản chép tay, lật qua hai lần, ném vào thùng giấy để không, từ trong túi móc ra một xấp tiền dày cộm, đếm ra ba đồng đưa cho Chu Bằng, "Cầm lấy."

Là tiền thật? Là tiền thật?

Thật sự có thể bán được ba đồng!

Không khí trong địa điểm thanh niên trí thức rất sôi sục, trên tay người nào cũng có vài cuốn sách, dù không phải tài liệu học tập những bản chép tay bài tập thì có không ít.

Có không ít thanh niên có học thức đến từ các tỉnh, thành phố, từ khi có thông báo khôi phục lại kỳ thi đại học, họ đã viết thư về nhà xin gia đình, nhờ vào các mối quan hệ đã có được không ít tài lệu học tập và sách bài tập, khi sách được mang xuống đến nông thôn, việc học bắt đầu rồi thi nhau truyền tay đọc, lúc đó mọi người đã sao chép lại.

Từ lúc Chu Bằng lấy được tiền, anh ta vẫn ngây ngốc đứng đó, nhưng đồng thời trong lòng cũng có chút không vừa lòng, nếu biết thật sự có thể đổi lấy tiền, anh ta sẽ không lấy ra cuốn bài tập tốt nhất mà anh ta sao chép được.

Đây là một cuốn sách bài tập mà anh ta mượn từ một thanh niên trí thức giỏi nhất trong bài kiểm tra tiếng Trung, anh ta đã phải trả một số tiền không nhỏ để chép được.

Nhìn thấy bán được tiền thật, các thanh niên trí thức nhao nhao giơ tay: "Tôi cũng muốn bán, tôi cũng muốn bán!"

Không phải chỉ là một chép tay sao, sau khi bán lại có thể chép tiếp, hơn nữa bình thường khi bọn họ mượn sẽ sao chép hai ba lần, thế nên trong trong tay có một đống bản thảo.

Tống Nghị đưa tay hạ xuống: "Yên lặng, yên lặng nào."

Người có tiền chính là đại gia, anh vừa nói, tất cả mọi người đã im lặng, đều trông ngóng nhìn về Tống Nghị, chờ anh nói một tiếng, sẽ lập tức quay lại lấy sách.

Chờ tình hình lắng xuống, Tống nghị cong môi nói: "Đầu tiên tôi nói trước nhé, những bản giống nhau tôi chỉ mua một bản, mà bản chép tay nào viết chữ đẹp sẽ được ưu tiên."

Còn cả cái này!

Nhóm thanh niên trí thức lập tức như ong vỡ tổ, chạy về hai căn phòng, bắt đầu lục tung các hộp.

Tống Nghị nhìn bóng lưng nhiệt tình của bọn họ, nụ cười trên môi càng ngày càng đậm.

Anh biết việc này sẽ như vậy, nên ngày hôm qua anh đã tặng một món quà lớn như vậy cho Phương Thư Đình và những người khác, phần lớn lý do là để cảm ơn sự hào phóng của họ, còn một phần nhỏ nguyên nhân là để thể hiện sức mạnh tài chính của anh.

Nếu có một người khác đến thu mua đồ từ chỗ thanh niên trí thức, chắc chắn sẽ không suôn sẻ như anh.

Dù sao thì ai cũng biết Tống Nghị là người có tiền, mà có nhiều tiền như vậy, chắc chắn sẽ không quỵt tiền bọn họ.

Hơn nữa, Tống Nghị cũng biết, muốn thu thập bản gốc sẽ rất khó, dù sao cũng chỉ cần một bản, vậy thì bản chép tay cũng không có gì khác.

Chỉ chốc lát, hai chiếc thùng rỗng mà Tống Nghị mang đến đã đầy một nửa.

Lưu Lộ Lộ trốn trong đám đông, nóng mắt không thôi, trong tay cô ta cũng có vài chép tay, cô ta cũng muốn dùng chúng để đổi tiền của Tống Nghị, nhưng dùng cái mông để nghĩ, cô ta cũng biết Tống Nghị chắc chắn sẽ không thu mua của cô ta.

Cô ta đảo tròn mắt, nghĩ ngợi rồi kéo Chu Bằng sang một bên, "Này, anh có thể giúp tôi bán bản chép tay được không."

Chu Bằng chính là đang buồn bực, thấp giọng nói: "Dựa vào cái gì."

Lưu Lộ Lộ lườm anh ta một cái rồi nói: "Anh bán giúp cho tôi được một bản chép tay, tôi sẽ cho anh hai xu."

Cái này còn tạm được, Chu Bằng cầm lấy bản chép tay từ trong tay cô, đi đến bên cạnh Tống Nghị, lớn tiếng nói: "Tống Nghị, tôi muốn bán bản chép tay."

Tống Nghị liếc mắt nhìn anh ta một cái, cầm lấy bản chép tay trên tay, lật qua lật lại hai lần, nét chữ không hề ngay ngắn, hình như còn thiếu chữ, thậm chí có một trang còn dính một vết mực lớn.

Anh cau mày, đang định từ chối thì giọng nói của Hồ Lan vang lên bên cạnh: "Tống Nghị, anh đừng mua, đây là bản chép tay của Lưu Lộ Lộ, cô ta nhờ Chu Bằng giúp cô ta bán nó."

Hồ Lan dương dương đắc ý chống hông, vừa rồi cô ấy đã nhìn thấy, Lưu Lộ Lộ lấy bản chép tay này ra đưa cho Chu Bằng.

Tống Nghị nhướng mày, cười nói: "Thật sao?"

Lưu Lộ Lộ hung hăng trừng mắt nhìn Hồ Lan, "Không liên quan đến cô."

Hồ Lan nhìn Lưu Lộ Lộ rồi âm dương quái khí nói: "Làm sao lại không liên quan đến tôi, dù sao thì Tống Nghị cũng là người mà chúng tôi nịnh bợ, những kẻ tiểu nhân như chúng tôi, làm sao có thể chịu đựng được khi người khác ôm mất cái đùi lớn."

Lời này vừa nói ra, những thanh niên trí thức ngày hôm qua chứng kiến ​​cuộc cãi vã giữa Lưu Lộ Lộ và Hồ Lan đã không khỏi bật cười khúc khích.

Cười đến mức làm Lưu Lộ Lộ mặt lúc xanh lúc trắng, cô ta thậm chí bản chép tay của mình cũng không cần, cúi đầu bỏ chạy.

Đây chỉ là một chuyện cười nhỏ, Tống Nghị tiếp tục thu thập bản chép tay, một lúc sau, cả hai thùng đều đầy tràn.

Có một số thanh niên trí thức cầm trong tay những bản chép tay tương tự đã khóc, họ tiếc nuối vì đã bỏ lỡ cơ hội kiếm món tiền nhỏ này.

Những thanh niên trí thức này cứ quanh quẩn bên cạnh Tống Nghị, không chịu rời đi, họ không ngừng thuyết phục anh: "Tống Nghị, anh thực sự không mua nữa sao?" "anh nhìn đi, tôi khẳng định bản chép tay của tôi so với Chu Bằng còn tốt hơn."

Tống Nghị ôm lấy thùng giấy lên, "Tôi thực sự không thu mua nữa, nhưng..." Anh dùng mũi chân chỉ vào tấm bìa cứng trên mặt đất, "Tôi định thuê mấy người sao chép những bản chép tay tài liệu giảng dạy và sách bài tập, vậy mọi người có sẵn sàng làm không?"

Mấy người nhìn nhau, có chút do dự.

Dù sao mấy tháng nữa là sẽ thi đại học lần thứ hai, ai cũng chạy đua với thời gian, làm sao có thời gian chép bản thảo cho người khác.

Tống Nghị cũng không có thúc giục bọn họ, anh chỉ nói: "Tôi về nhà trước, lúc nào sẽ qua, khi nào quyết định thì nói cho tôi biết."

Nói xong, anh ôm hai thùng bìa cứng trở về.

Trong sân nhỏ của nhà họ Tống, Thẩm Kiều Kiều nhìn hai thùng bìa cứng kẹp dưới hai nách Tống Nghị, thôt lên: "Anh lại mua giấy bút à?"

Tống Nghị cười cười, dùng tay vỗ vỗ vào hai thùng giấy, "Sao có thể, em đến đây nhìn xem, đây có phải thứ em cần." Anh nghĩ nghĩ một lúc rồi nói: "À, đúng rồi, nếu em xem số tài liệu kia xong rồi thì cho anh mượn."

Anh đặt hai thùng giấy xuống đất, phát ra một tiếng "bịch" nặng nề.

Thẩm Kiều Kiều từ trên giường đứng dậy, cúi người nhìn xuống, bên trong hai thùng bìa cứng đựng đầy bản chép tay.

Cô cầm mấy cuốn sách lên, vội vàng mở ra, bên trong hai thùng giấy, chứa đầy đủ sách giáo khoa và sách bài tập cho năm môn cô thi.

Cô ngơ ngác ngẩng đầu lên nói: "Anh có phải đến hiệu sách trong huyện thành để cướp"

Tống Nghị nhịn không được, bật cười, xoa xoa mái tóc cô, "Anh không lấy ở tiệm sách trong huyện thành."

Thẩm Kiều Kiều gật đầu: "Đúng vậy, hiệu sách trong huyện không thể đầy đủ như vậy được."

"Được rồi, em chọn mấy cuốn em cần đi, lát nữa anh phải ra ngoài một chuyến" Tống Nghị nói.

Thẩm Kiều Kiều một mặt lơ mơ lấy những cuốn sách mình cần, lại nhìn qua đống sách, rồi đặt lại những cuốn sách đã đọc vào hai thùng bìa cứng của Tống Nghị.

Sau khi làm tất cả những điều này, mà trong đầu cô vẫn đầy sương mù.

Tống Nghị sắp xếp lại sách vở bên trong, sau đó ôm hai thùng giấy quay trở lại điểm thanh niên trí thức, cười tươi với mấy thanh niên trí thức, lộ ra hàm răng trắng nõn: "Thế nào, nhóm mấy người đã thương lượng xong chưa?"

Người đứng đầu mấy thanh niên trí thức cắn răng nói: "Chúng ta chép."

Bọn họ đã nghĩ kỹ, tuy sao chép bản thảo sẽ lãng phí thời gian, nhưng nếu họ sao chép bản thảo đề thi của chính mình thì sẽ khác, như vậy tương đương với việc học lại một lần nữa.

Hơn nữa, bọn họ thực sự thiếu tiền, nếu như đi thi đại học, thì cần chi phí đi lại, rồi chi phí sinh hoạt, đều là vấn đề không nhỏ, mà bọn họ chỉ dựa vào số tiền kiếm được từ công điểm và khoản trợ cấp ít ỏi từ gia đình cùng trường học, căn bản không giải quyết được gì cả.

Còn có chính là, không ai gặp rắc rối với tiền bạc cả.

Tống Nghị cong môi cười, "Vậy thì nói trước, mấy người đến chọn cuốn sách mà mình định sao chép." Anh ấy nói thêm: "Tiền sao chép sẽ tùy theo đối tượng và số lượng từ mà trả. "

Những thứ như sách tiếng Trung và chính trị, có giá chưa đến một đồng một bản, những thứ như hóa học và toán học có thể được với giá 50 xu.

Mấy thanh niên trí thức lấy bản chép tay, thanh niên trí thức dẫn đầu và những người khác nhìn nhau, cắn răng nói: "Nhưng, chúng tôi không có dư tiền để mua giấy và bút."

Còn tưởng là chuyện lớn gì đâu, Tống Nghị đồng ý mà không cần suy nghĩ: "Đến nhà tôi lấy giấy bút, đến lúc đó tôi sẽ tính tiền".

Dù sao anh cũng mua hai hộp giấy bút, nếu không đủ lại mua thêm.

Đến lúc đó, anh ta sẽ tăng giá gấp đôi những bản chép tay do thanh niên trí thức sao chép, đem lên huyện thành bán, dù thế nào đi nữa anh cũng sẽ không lỗ vốn.

Cảm ơn mọi người đã đọc truyện. Đọc xong mọi người nhớ vào đây ủng hộ cho mình nhé. nhớ like và đăng ký kênh đấy. Cảm ơn các bạn nhìu nhìu.