Thập Niên 70 Quần Chúng Ăn Dưa Tự Mình Tu Dưỡng

Chương 108: Mộc Đầu kia biết kiếm tiền, so với cái gì cũng đều mạnh hơn



Trên đời này không phải nam nhân nào nghe thấy mỹ nữ cũng đều u mê đầu óc, thời điểm ngay cả ăn no đều không bảo đảm được, ai còn để ý ngươi có xinh đẹp hay không.

Lâm Ngọc Trúc tỏ vẻ chịu phục, cực kỳ phục.

Nàng với gà rừng là vô duyên, Lâm Ngọc Trúc nửa đêm vào không gian cùng Tam Mập làm bánh táo, Đại Mập rốt cuộc cũng có thể tham dự cùng, nhìn qua có vẻ rất vui sướng.

Tuy rằng nó chỉ là người máy, nhưng không cản trở nó biểu đạt chút cảm xúc đơn giản.

Mùa đông bọn nhỏ không có đồ ăn vặt gì, ngoại trừ khoai tây nướng cũng chỉ có khoai tây thái lát chiên.

Khoai tây nướng chính là đem cả củ khoai tây vùi vào bếp lò, chờ nướng chín lấy ra chính là một quả trứng đen, lúc ăn lột vỏ dính một tay đen.

Khoai tây chiên có thể cắt thành lát đặt ở trên nóc lò để nướng, đem hai mặt nướng cho thơm giòn, rắc lên một tầng muối hoặc là ớt bột, cũng coi như là đồ ăn vặt đặc sắc của niên đại này.

Suy xét theo phương diện này, Lâm Ngọc Trúc lại nghiên cứu thêm, quyết định chế tác chút muối tiêu, có cay và không cay.

Nghĩ xong rồi, thì làm thôi.

Ngày hôm sau nàng lại thành Mộc Đầu, cõng mười cân bánh táo và muối tiêu gõ cửa nhà Trịnh đại nương.

Lúc Trịnh đại nương mở cửa nhìn thấy nàng dường như vui vẻ hơn vài phần so với ngày xưa, rõ ràng chỉ là mấy ngày không gặp mà thôi, sao mà giống như xa nhau lâu ngày gặp lại vậy chứ. Truyện Xuyên Không

Lâm Ngọc Trúc có chút buồn bực nghĩ.

Sau khi đi theo Trịnh đại nương vào nhà, liếc mắt liền nhìn thấy trong nhà còn ngồi một tiểu cô nương, khoảng mười bảy mười tám tuổi, tết hai bím tóc đen vừa dày vừa thô, cắt mái bằng, gương mặt tròn mày rậm mắt to, mọi điểm đều thể hiện là một tiểu cô nương, chỉ là làn da hơi thô ráp, hơi đen chút.

Lâm Ngọc Trúc nhìn nhìn, tiểu cô nương thẹn thùng cúi đầu, tay chân có chút co quắp, bộ dáng bất an.

Lâm Ngọc Trúc vội vàng dời ánh mắt, không tiếp tục nhìn, nghĩ rằng là một tiểu cô nương dễ dàng thẹn thùng.

Thấy trong phòng có người, Lâm Ngọc Trúc nhìn Trịnh đại nương, kế tiếp làm thế nào?

Rốt cuộc bọn họ là trộm mua trộm bán, không nên để người ngoài biết.

Trịnh đại nương vẻ mặt ôn hòa cười, cho nàng một biểu tình yên tâm, sau đó nói với tiểu cô nương kia: "Quyên Tử a, ngươi vào buồng trong trước đi, dì cả bên này có chút việc."

Tiểu cô nương tên Quyên Tử gật gật đầu, ngượng ngùng đi vào buồng trong.

Lâm Ngọc Trúc lúc này mới mở miệng nhỏ giọng nói: "Thẩm, đây là cháu ngoại gái của ngươi à? Sẽ không có việc gì chứ?"

"Yên tâm, đều là người một nhà, nhà bọn họ từ chỗ ta lấy hàng cũng không ít."

Lâm Ngọc Trúc lúc này mới gật gật đầu, đem hàng lấy ra, năm cân muối tiêu cay, năm cân không cay, còn có bánh táo.

Trịnh đại nương không cam lòng ghé mắt nhìn vào sọt.

"Không còn nữa hả?"

Lâm Ngọc Trúc cười cười, nói: "Cũng không biết là ai ra cái ý tưởng ngớ ngẩn, nói là bán đồ ăn so với bán nguyên liệu thì kiếm được hơn, cho nên, cũng chỉ cung cấp bánh táo, thẩm xem ngươi có muốn lấy không?"

Vừa nghe như vậy, Trịnh đại nương đành phải nhìn kĩ bánh táo, lẩm bẩm nói: "Tay nghề khá tốt, nhìn không kém hơn bánh trứng gà ở Cung Tiêu Xã, muốn, lúc này dùng để tặng lễ rất thích hợp, bao nhiêu tiền?"

Lâm Ngọc Trúc cười tủm tỉm nói: "Hai đồng tiền một cân."

Trịnh đại nương ngại đắt, bắt đầu mặc cả.

Không thành công.

Trịnh đại nương đành phải đi xem muối tiêu, cái này bà chưa từng làm qua, cố ý nếm thử, cau mày nói: "Cũng không thấy có gì đặc biệt nha."

Lâm Ngọc Trúc cười cười, nói: "Có thể dùng để chấm, thịt viên, khoai tây nướng gì đó đều có thể chấm ăn."

Trịnh đại nương chậc chậc chậc lắc đầu, đây cũng thật biết ăn.

Sau một hồi mặc cả, muối tiêu cay 3 hào một cân, không cay 2 hào rưỡi.

Lúc Lâm Ngọc Trúc thu tiền, Trịnh đại nương không cam lòng hỏi thăm: "Lúc nào mới có thể có lương thực nha, một thời gian nữa mọi nhà đều phải chưng bánh bao nhân đậu, lương thực nhất định rất dễ bán."

Lâm Ngọc Trúc gãi gãi đầu, khờ khạo nói: "Thẩm, ta cũng không quá chắc chắn."

Trịnh đại nương bất đắc dĩ đem người tiễn ra ngoài.

Chờ Lâm Ngọc Trúc đi rồi, đóng lại cửa lớn, Trịnh đại nương dưới chân như có gió đi trở về phòng, nhìn thấy cháu ngoại gái đã từ buồng trong ra, liền hỏi: "Thế nào? Có thích không? Ta thấy tiểu tử Mộc Đầu kia có hảo cảm với ngươi, vào nhà, liếc mắt một cái liền nhìn thấy ngươi."

Vương Quyên đỏ bừng mặt, có chút do dự nói: "Thẩm, hắn chỉ là nhìn một chút, cũng không nhất định là thích ta, ta thấy hắn không cao, còn hơi gầy, thế này không khỏi bị mẹ ta ghét bỏ chết."

Trịnh đại nương nghe xong, nghiêm mặt, nói: "Mẹ ngươi ấy à, ngươi đừng nghe lời bà ấy, mỗi ngày đều chăm chú quan sát tiểu tử nào thân thể cường tráng có thể làm việc, để ta nói thì như vậy có ích gì, ngoại trừ kiếm ăn trong đất, thì còn được cái gì?

Không bằng tìm người đầu óc linh hoạt, lúc trước giới thiệu cho mẹ ngươi con trai út nhà họ Trần, lại không đồng ý, nói người ta gầy, không làm được việc, được thôi, gả cho cha ngươi, là làm được việc đi, nhưng một năm tích cóp được mấy đồng tiền? Ngươi lại nhìn nhà họ Trần người ta, trực tiếp đưa con trai vào công xã làm việc, hiện tại con trai cháu trai nhà người ta đều là sắp xếp đi làm ở thị trấn, trong thôn nhà ai mà không hâm mộ nhà bọn họ.

Lúc trước không nghe ta khuyên, giờ hối hận cũng không kịp, ngươi đừng nghe mẹ ngươi nói.

Dì cả còn có thể hại ngươi sao? Mộc Đầu kia là người biết kiếm tiền, điểm này so với cái gì cũng đều mạnh hơn."

Cha đẻ bị nói không đáng một đồng, làm trên mặt Vương Quyên có chút cứng đờ, nhưng tâm lý lại không thể không thừa nhận, dì cả nàng nói không phải không có đạo lý.

Ai nguyện ý cả đời này đều cắm mặt vào đất vất vả kiếm ăn chứ, Vương Quyên tâm tư rục rịch, lại có chút thẹn thùng nói: "Dì cả, ngươi nói hắn có thích ta không!"

Trịnh đại nương trầm tư một hồi, cực kỳ có chủ kiến nói: "Ngươi xuất hiện trước mặt hắn vài lần, thường xuyên qua lại nhất định có lúc thấy hợp mắt, Quyên Tử của chúng ta lớn lên xinh đẹp như vậy, còn sợ hắn chướng mắt sao."

Trịnh đại nương nghĩ hôm nay Mộc Đầu vào nhà, liếc mắt một cái liền thấy được cháu gái nhà bà, còn nhìn một hồi lâu, có khi bây giờ trong lòng đã bắt đầu nhớ thương rồi cũng nên.

Đi trên tuyết dưới chân vang lên tiếng lạo xạo Lâm Ngọc Trúc không khỏi hắt xì một cái, đây là có ai ở sau lưng nhắc đến nàng?

Chờ đưa xong hàng hoá cho mấy vị thẩm thẩm khác, Lâm Ngọc Trúc liền có chút do dự không biết có nên đi đến chỗ Lý Tự Lập không, ngộ nhỡ người đi vào núi, nàng lại đi một chuyến mất công.

Cân nhắc kĩ, vẫn là đi xem sao, hiện tại đi bộ là không đáng tiền nhất, đã không còn là nàng của ngày xưa.

Nghĩ một chuyến tay không thì một chuyến tay không đi.

Chờ đi đến nhà Lý Tự Lập, thấy cửa không khoá, Lâm Ngọc Trúc đẩy cửa mà vào, trong sân cũng không có một bóng người, lại đi gõ cửa phòng.

Trong chốc lát, một người đàn ông xa lạ mở cửa, mày kiếm mắt sáng mặt hình thoi, nước da vàng, cho người ta một loại cảm giác lãng tử, Lâm Ngọc Trúc nhìn mà sửng sốt, hỏi: "Lý Tự Lập... có nhà không?" Nàng đi nhầm nhà sao?

Để xác nhận lại, Lâm Ngọc Trúc xoay người xem xét trong sân, không sai, đúng là nhà Lý Tự Lập.

Xe đạp của Thẩm Bác Quận đang đặt trong sân mà.

Giọng nam nhân trong sáng nói: "Có, vào đi."

Đôi mắt Lâm Ngọc Trúc đảo tới đảo lui đi theo vào, nghĩ, đây chẳng lẽ là Chương đại ca mà Vương Tiểu Mai cực kỳ sùng bái?

Không khỏi trên dưới đánh giá người này một chút, từ phía sau nhìn thấy thân hình khá cao, dáng người rắn chắc, nện bước vững vàng, giống một tay làm ruộng giỏi, ừm, không tồi không tồi.