Thập Niên 70 Quần Chúng Ăn Dưa Tự Mình Tu Dưỡng

Chương 50: Đi lên chính là một quyền



Người ghi điểm vừa nghe liền mở quyển vở chuyên để ghi công điểm của hắn, lật đến trang của Trương Diễm Thu đưa cho Lý kế toán.

Lý kế toán nhận lấy nhìn, cau mày chậm rì rì nói: "Trương thanh niên trí thức, công điểm của ngươi không nhiều lắm nha."

Trương Diễm Thu thần sắc cứng đờ, có chút co quắp nói: "Ta cũng mới tới chưa lâu."

Lý kế toán lắc đầu, hắn nhớ rõ đợt thanh niên trí thức này tới cũng đã hai ba tháng, Trương thanh niên trí thức mới được hơn 300 công điểm, năm sau muốn ăn no, chỉ có thể đổi chút lương thực thô, tiền là đừng nghĩ.

Tính toán như vậy, Lý kế toán trong lòng có một kế hoạch: "Trước mắt chỉ có thể cho ngươi mượn hai mươi cân lương thực thô, muốn mượn kiều mạch hay là cao lương?"

"Kiều mạch đi."

Lâm Ngọc Trúc xếp hàng ngay phía sau Trương Diễm Thu, vừa lúc liếc nhìn thấy quyển vở ghi công điểm bị Lý kế toán đặt ở trên bàn, thấy được công điểm của Trương Diễm Thu, hình như còn không nhiều bằng nàng... Lâm Ngọc Trúc cảm thấy người trong thôn quá không khôn khéo, thế mà nói nàng là thanh niên trí thức kiếm ít điểm nhất, hiện tại đều đến đây mà xem, ai ít?

Trương Diễm Thu đăng ký xong, cầm túi vải đến chỗ người ghi điểm cân lương thực, Lâm Ngọc Trúc tiến lên một bước, nói thẳng với kế toán Lý: "Ta đổi mười cân cao lương." Vốn chính là làm bộ làm tịch, nàng không tính đổi quá nhiều.

"Dùng công điểm hay là tiền?"

"Ừm... Công điểm đi." Vừa mới nói không có tiền rồi.

Kế toán Lý cúi đầu ghi đăng ký, Lâm Ngọc Trúc nhàm chán nhìn chằm chằm vào kho lúa, đúng lúc nhìn thấy người ghi điểm cầm túi lương thực đã cân xong đưa cho Trương Diễm Thu, nhân tiện sờ soạng tay nhỏ một phen, trên mặt vẫn là vẻ đứng đắn.

Lâm Ngọc Trúc ánh mắt trầm xuống, người ghi điểm này lá gan rất lớn nha.

Đến khi Lâm Ngọc Trúc vào kho lúa đưa túi cho người ghi điểm, nàng liền nghiêm mặt, nhìn chằm chằm người ghi điểm cân lương rồi cho vào túi, nhìn chăm chú đến mức người ghi điểm trong lòng run lên, thấy Lâm Ngọc Trúc là vẻ mặt cực kỳ bất thiện, trong lòng lẩm bẩm, nghe nói tiểu thanh niên trí thức này mặt non tâm ác, không phải người tốt gì, hiện giờ xem ra nói nàng mặt non cũng không đúng, như thế nào cảm giác không phải là tới mượn lương mà càng giống như đi đánh nhau hơn.

Thành thành thật thật đem túi lương đưa cho Lâm Ngọc Trúc, một chút động tác dư thừa cũng không dám làm.

Hắn thành thật như vậy làm cho Lâm Ngọc Trúc có chút xíu mất mát, tốt xấu gì nàng cũng là một tiểu cô nương lanh lợi đáng yêu, sao có thể mới xụ mặt đã không nổi lên được sắc tâm.

Chẳng lẽ nàng còn không bằng Trương Diễm Thu? Chậc.

Thanh niên trí thức nhận lương xong cũng chưa đi, Vương Dương sợ lãnh đạo trong thôn tiếp tục gây khó dễ, bảo mọi người ở lại để tăng khí thế, mặc dù hiệu quả không lớn.

Lâm Ngọc Trúc đành phải ở lại chờ những thanh niên trí thức còn lại.

Trương Diễm Thu lúc này thần sắc cực kỳ quỷ dị, biến ảo đa đoan, Lâm Ngọc Trúc cảm thấy nên cách xa chút là tốt nhất, liền đứng ở bên cạnh Chu Nam, thấy hắn lấy một tờ báo ra đọc, cũng đi theo đọc ké.

Báo chí thời này hầu hết tất cả đều là tin thời sự, một câu truyện cười cũng không có, nhàm chán, quá nhàm chán!

Đến lượt Lý Hướng Vãn, cũng là dùng công điểm đổi lương thực, lúc đi vào kho lấy lương còn lễ phép cười cười với người ghi điểm, người ghi điểm đem người từ trên xuống dưới đánh giá một lượt, nghĩ tới lời đồn đại trong thôn, trong lòng tràn đầy châm chọc: Này thật đúng là cái tính đến chỗ nào cũng dụ dỗ người khác, nhìn vừa nãy cười mà xem.

Người ghi điểm lúc đưa túi lương thực cũng nhân tiện sờ soạng tay mềm của Lý Hướng Vãn một phen, trong lòng nghĩ tay này cũng thật mềm, không biết nơi đó có phải hay không cũng... Vẻ mặt dâm tà nheo mắt nhìn chằm chằm Lý Hướng Vãn, cực kỳ đáng khinh.

Hành động này làm Lý Hướng Vãn giật mình hoa dung thất sắc (khuôn mặt xinh đẹp hoảng hốt sợ hãi), lập tức rút tay ra, lương thực rơi vãi đầy đất, mà Lý Hướng Bắc xếp hàng ngay sau nàng một bước xa nhảy qua, đi lên chính là một đấm đánh vào trên mặt người ghi điểm, ngay sau đó chính là một chân đem người gạt ngã trên mặt đất, đè lên người hung hăng đánh một trận.

Lâm Ngọc Trúc suýt nữa đứng một bên vỗ tay, đối với Lý Hướng Bắc cực kỳ tán thưởng, thật mẹ nó đàn ông, không cần nghĩ nàng cũng biết nhất định là người ghi điểm lại chiếm tiện nghi, chậc chậc chậc.

Nàng nếu có người đàn ông như vậy thì cũng không cần nam phụ.

Chu Nam đứng ở một bên vẻ mặt kinh ngạc nhìn cảnh tượng trước mắt, hiển nhiên không biết tại sao lại thế này.

Đồng dạng không có phản ứng gì còn có nhóm lãnh đạo, lúc sau mới nhớ ra là phải can ngăn.

Người ghi điểm tên là Triệu Kiến Thiết, là cháu trai của trưởng thôn, mấy người lãnh đạo chỉ có đại đội trưởng thân thể khoẻ mạnh, chỉ ông ấy mới có thể đem Lý Hướng Bắc giống như điên rồi kéo ra.

Đại đội trưởng thở hổn hển đem người kéo ra xong quay qua nhìn chằm chằm trưởng thôn, muốn giải quyết chuyện này thế nào, rốt cuộc Triệu Kiến Thiết là cháu trai ngươi.

Trưởng thôn nâng cháu trai nhà mình dậy rồi quát: "Các ngươi đây là có chuyện gì, đang yên lành lại đánh người."

Lời vừa nói ra, liền biết là hướng về người trong nhà rồi.

Những thanh niên trí thức khác lúc này đều vây lại đây, mọi người đều không hiểu ra sao, không rõ nguyên do.

Lý Hướng Vãn vừa giận vừa thẹn chỉ vào Triệu Kiến Thiết nói: "Hắn giở trò lưu manh."

Lời này làm những người ở đây đều thay đổi thần sắc.

Trưởng thôn vẻ mặt nghiêm trọng nhìn Lý Hướng Vãn, âm trầm nói: "Tiểu Lý thanh niên trí thức, lời này không thể nói bừa."

Triệu Kiến Thiết bị đánh mặt mũi bầm dập cũng vội vàng hô: "Ta không hề chạm vào ngươi, ngươi đừng vu khống người tốt, bảo sao vừa rồi cười với ta phóng túng như vậy, hoá ra là ở chỗ này chờ ta à, thấy ta không trúng chiêu ngươi đây là ghen ghét, cũng không nhìn xem đây là nơi nào, lương thực này đều là của thôn, sao có thể bởi vì ngươi cười một cái liền cho ngươi nhiều hơn."

Nói xong nhổ một ngụm nước bọt, âm trắc trắc (*) nhìn chằm chằm Lý Hướng Vãn, âm dương quái khí nói: "Khó trách người trong thôn đều nói ngươi chuyên môn dựa vào dụ dỗ nam nhân kiếm sống, trước kia ta còn không tin, phi, hiện tại cũng đã nhìn ra được là mặt hàng gì."

(*) âm trắc trắc: ánh nhìn khiến người ta ớn lạnh

Lý Hướng Vãn tức đến cả người phát run, ngón tay run run chỉ vào hắn, suýt nữa tức đến hộc máu: "Ngươi ngậm máu phun người, ta muốn tìm công an tố cáo ngươi."

Trưởng thôn quát lớn nói: "Cũng đúng lúc để đồng chí công an nhìn xem người ghi điểm của thôn chúng ta bị đánh thành cái dạng gì, việc này cũng phải nói cẩn thận."

Lý Hướng Bắc lúc này cũng đã bình tĩnh lại, âm trầm nói: "Ta có thể làm chứng cho Lý đồng chí, hắn vừa rồi xác thật có giở trò lưu manh với Lý đồng chí."

"Phi, ai không biết hai người các ngươi là nhân tình, lời ngươi nói sao có thể là thật, không chừng hai người các ngươi đã dự mưu từ trước."

Trưởng thôn lạnh như băng nhìn hai người, tâm tư xoay chuyển, còn nói thêm: "Ở đây nhiều nữ đồng chí như vậy, Triệu Kiến Thiết nếu thật là loại người không đứng đắn, không có khả năng chỉ lưu manh với mình ngươi đi? Nhưng có nữ đồng chí nào bị sàm sỡ không?"

Trưởng thôn nhìn qua từng nữ thanh niên trí thức đang ở đây, lúc nhìn thấy Lâm Ngọc Trúc rõ ràng cứng đờ, vội vàng dời tầm mắt.

Lâm Ngọc Trúc nghiêng đầu nhìn về phía Trương Diễm Thu, chỉ thấy đối phương cúi đầu xuống, không có dự định ra mặt.

Người này rõ ràng không định đứng ra......

"Trương thanh niên trí thức, ngươi vừa rồi có bị sàm sỡ không?" Trưởng thôn chọn nửa ngày, cảm thấy chỉ có Trương thanh niên trí thức giống người thành thật, an toàn nhất, lúc này mới chọn nàng nghiêm túc hỏi.

Bị điểm danh Trương Diễm Thu co rúm lại một chút, ngẩng đầu nhìn mọi người, lắc đầu: "Không."

Triệu Kiến Thiết rõ ràng nhẹ nhàng thở phào, nhếch khoé miệng nhìn Trương Diễm Thu vâng vâng dạ dạ trong đám người, xem như ngươi thức thời.