Thập Niên 70 Quần Chúng Ăn Dưa Tự Mình Tu Dưỡng

Chương 66: Ba phần



Vương Tiểu Mai cuối cùng vẫn không nói hạt giống nàng trồng là từ đâu tới, xem ra đứa nhỏ này vẫn chưa ngốc đến mức hết thuốc chữa, biết lưu lại một đường.

Lâm Ngọc Trúc ngược lại cảm thấy rất vui mừng, nàng hy vọng Vương Tiểu Mai đừng quá ngốc, nàng tốt bụng sẽ không hại cô ấy, nhưng người khác thì không nhất định nha.

Vì thế Lâm Ngọc Trúc ân cần dạy bảo dặn dò nói: "Việc này ngươi đừng lại nói cho người khác, ngươi lớn như vậy rồi cũng phải biết nhìn xa trông rộng."

Vương Tiểu Mai gật đầu một cái thật mạnh, nói: "Ta không nói cho người khác, cũng chỉ nói với ngươi thôi."

Lâm Ngọc Trúc cũng không biết tại sao lại lọt vào mắt của cô nương này.

"Ngươi trồng củ cải đường để chuẩn bị nấu đường? Không đúng rồi, lúc ngươi trồng vẫn chưa tách ra ở riêng, đến lúc đó ngươi nấu như thế nào?"

"Ở trên núi ta có cái phòng ở." Vương Tiểu Mai nhỏ giọng nói.

Lâm Ngọc Trúc:......

Lâm Ngọc Trúc phải nhìn lại Vương Tiểu Mai từ đầu đến chân một lượt, trong mắt tràn đầy bội phục, thực sự không nhìn ra pháo hôi nhỏ này che giấu sâu như vậy.

Ngươi thấy trong cuốn tiểu thuyết nào có một tiểu pháo hôi ngấm ngầm phát đại tài như vậy chưa.

Nàng dám khẳng định nàng chưa từng thấy vai phụ nào quá có năng lực như vậy.

Vương Tiểu Mai bị Lâm Ngọc Trúc nhìn càng thêm đắc ý, đi đường đều có chút phiêu, đắc ý dào dạt nói: "Có thời gian ta dẫn ngươi đi xem."

"Đừng nha, đi, chúng ta hiện tại liền đi xem."

"Vậy ngươi đáp ứng giúp ta cùng nhau thu rau dưa."

"Cái này dễ nói dễ nói, đi,u nhìn xem phòng ở trên núi của ngươi."

Hai người vốn định về nhà chung lại thay đổi tuyến đường đổi thành đi lên núi.

Lúc Lâm Ngọc Trúc nhìn phòng ở rách nát trước mặt liền cười, đây là phòng ở?

Phòng ở trước mắt nàng giống như một trò đùa, bốn bức tường làm từ gạch đất để lại một ô làm cửa ra vào, phía trên nóc là lấy tấm gỗ đáp lên, cực kỳ đơn giản thô sơ.

Gần đây có thể do gió lớn, cỏ khô trải trên nóc phòng đã chẳng còn lại mấy cây, thật là làm khó cho cái phòng ở này.

Vương Tiểu Mai cười khờ khạo, không phúc hậu nói: "Chỗ gạch đất đó ta phải làm mất một năm, có thể làm được cái phòng ở như vậy thật không dễ dàng, đây đều là một mình ta làm đấy."

Lâm Ngọc Trúc gật gật đầu, là rất không dễ dàng, có chút nghi ngờ hỏi: "Chắc sẽ không sụp chứ?"

Vương Tiểu Mai cũng không dám bảo đảm nói: "Chắc là không đâu."

Lâm Ngọc Trúc:..... Đi vào hay không đây.

Đừng có vừa vào liền sụp.....

Lúc Lâm Ngọc Trúc đi vào đã không ôm bất kỳ hy vọng gì với căn phòng này nữa, ở chính giữa là một cái bếp đất, không có vật gì khác.

Ánh mặt trời loang lổ từ khe hở các tấm gỗ chiếu vào.

Đừng nói, căn phòng này ánh sáng rất đầy đủ, nếu như nhất định phải nói gì, thì là căn phòng này nấu đường cũng không phải không được.

"Ngươi nấu đường xong làm sao bán ra ngoài?"

Hiện tại cũng không cần giấu giấu diếm diếm, cũng không thể nói là để chính mình ăn đi. Truyện Full

Vương Tiểu Mai nhỏ giọng thần bí hề hề nói: "Ta có biện pháp."

Lâm Ngọc Trúc gật gật đầu, được lắm, em gái Vương Tiểu Mai này cũng coi như thần nhân.

Người trong thôn tới mùa thu cơ bản đều là đi loanh quanh ở ngoài núi, nhặt củi hoặc là thu thập thổ sản, Vương Tiểu Mai cũng không ngốc, nàng chọn địa điểm xây nhà tương đối sâu vào trong, nơi này ngay cả hạt trái cây cũng không có, người trong thôn rất quen thuộc với ngọn núi này, ngày thường cũng không tới chỗ này, tới nhặt củi còn cảm thấy xa, cho nên Vương Tiểu Mai chọn chỗ này để xây nhà.

Nói thẳng ra thì căn phòng rách nát này thôn dân có nhìn thấy cũng không hiếm lạ, có khi còn sẽ chê cười ai lại làm cái túp lều như vậy.

Nếu đã tới rồi, Vương Tiểu Mai đơn giản mang nàng đi xem nơi nàng trồng cây củ cải đường.

Vì thế đi theo nàng ấy quanh co lòng vòng, đi một hồi lâu mới nhìn thấy một mảnh sườn núi đón nắng, bên trên mọc thưa thớt cây củ cải đường.

Lâm Ngọc Trúc xem như được biết cái gì gọi là chênh lệch giữa lý tưởng cùng hiện thực.

Cây củ cải đường này mọc lên cực kỳ điêu tàn, thậm chí nhìn qua có chút đáng thương vô cùng.

Thật là đồ bỏ trong giới cây củ cải đường.

Vương Tiểu Mai thấy biểu tình của nàng vội vàng giải thích: "Ngươi đừng thấy mảnh này không nhiều lắm, ta trồng vài chỗ cơ, đây chỉ là một trong số đó thôi."

Lâm Ngọc Trúc gật gật đầu, đã không còn tò mò với những nơi khác nữa, nhưng vẫn là rất bội phục Vương Tiểu Mai, tuy rằng tự mình nấu ra phần lớn đều là đường đỏ loãng, nhưng bán đi không thành vấn đề, thời này mọi người không kén chọn.

Mấy khối đất này kiếm được mấy chục hay mấy trăm cũng đều có khả năng.

Nàng đối với Vương Tiểu Mai là thật sự hoàn toàn bội phục, muội tử này tuy rằng không quá khôn khéo, còn hay bị người khác lợi dụng, nhưng nàng vẫn luôn nỗ lực tích cực tồn tại, vì chính mình tồn tại.

Lâm Ngọc Trúc nhìn Vương Tiểu Mai dương dương tự đắc giống như đang toả sáng, trong lòng nhất thời nổi lên chua xót, là thay muội tử này cảm thấy chua xót.

Nếu như sinh ra muộn hơn 20 năm có thể nàng sẽ không khổ như vậy.

Mùa gieo giống cây củ cải đường cùng thời gian vụ xuân gần như trùng nhau, có thể thấy được muội tử này lúc ấy có bao nhiêu vất vả.

Vương Tiểu Mai cực kỳ trượng nghĩa ở một bên nhắc mãi: "Có muốn cùng ta làm một trận hay không, hai ta cùng nhau thu rau dưa, nấu đường đỏ, tiền bán được ta chia cho ngươi hai phần."

Lâm Ngọc Trúc khanh khách cười, nàng bảo mà trong tay muội tử này nhất định có tiền.

"Mấy năm nay ngươi kiếm được bao nhiêu tiền nha?"

Vương Tiểu Mai lắc đầu, nói: "Đâu có kiếm được bao nhiêu, một năm có thể có được 10-20 đồng đã không tệ rồi."

Lâm Ngọc Trúc ha hả cười, ấn theo muội tử này nói tăng lên gấp 2-3 lần là được.

Không khỏi cảm thán, muội tử này nói không chừng còn nhiều tiền hơn nàng, chậc chậc chậc, phải cố lên.

Từ sau khi không gian lên tới cấp mười, thăng cấp càng ngày càng khó khăn, hiện giờ không gian lại tăng hai cấp, hạt giống chỉ mở ra dưa hấu, đậu nành, chuối, và măng.

Lúc trước là bởi vì không có thừa điểm cống hiến để khai hoang, hiện giờ có điểm cống hiến nàng thuê người máy nhỏ ở trong không gian khai hoang.

Phần lớn đều là trồng cây nông nghiệp nhanh được thu hoạch, nhưng cây nông nghiệp trồng ở mảnh đất khai hoang được thì tốc độ sinh trưởng giống như ở bên ngoài, có thể cung cấp bao nhiêu điểm kinh nghiệm trước mắt Lâm Ngọc Trúc còn chưa biết, rốt cuộc nhóm cây nông nghiệp đầu tiên vẫn chưa trưởng thành đâu.

Nàng còn thiếu mấy phần trăm điểm kinh nghiệm nữa là có thể thăng cấp, hạt giống cấp tiếp theo vừa lúc là quả đào và cây mía.

Quả đào có thể làm mứt, cây mía có thể làm đường đỏ, đường đỏ trong không gian so với đường đỏ hiện tại gia công tinh tế hơn một chút, Lâm Ngọc Trúc không tính toán lấy ra bán.

Nàng đi khắp hang cùng ngõ hẻm đầu cơ trục lợi, thường xuyên qua lại mọi người chắc chắn sẽ dần quen thuộc với nàng.

Nàng đã đặc biệt suy nghĩ về việc này, không thể chỉ bán mỗi lương thực, hàng hoá nàng bán ra tốt nhất nên đa dạng một chút, số lượng không cần nhiều còn phải hỗn tạp, mọi người chỉ có thể nói rằng nàng có một ít đường nhỏ.

Nếu bị truyền ra là tiểu tử chuyên bán lương thực, nàng sợ sẽ có nguy hiểm.

Thu hoạch vụ thu mới xong không bao lâu, rất nhiều đồ đều phải chờ một đoạn thời gian mới bán, tuy rằng muốn kiếm tiền, nhưng cũng phải làm từng bước.

Nàng nghĩ kiếm tiền với Vương Tiểu Mai một đợt cũng không phải không thể, còn không phải là bán chút sức lao động sao, đã xuyên đến cái niên đại này, thế nào cũng phải ăn chút khổ mới không uổng công tới một lần.

"Ba phần." Lâm Ngọc Trúc vươn ba ngón tay mảnh khảnh, tay đẹp thì đẹp chỉ là không còn trắng như trước.

Vương Tiểu Mai bĩu môi, "Hạt giống là ta ra, cây là ta trồng, công cụ nấu cũng là ta ra."

"Bốn phần." Lâm Ngọc Trúc lại duỗi thêm một ngón tay, ai, phải thường xuyên bôi dầu, da tay này khô quá.

"Ba phần, ba phần." Vương Tiểu Mai không nghĩ lại tiếp tục nói, nói tiếp có khi liền đổ vỡ luôn.

Vương Tiểu Mai cũng không phải thực sự ngốc, lúc trước ở nhà chung chỉ có nàng và Triệu Hương Lan, Triệu Hương Lan người này lười, vừa đến mùa thu đi nhặt củi liền nói thân thể không thoải mái, điều này lại hợp tâm ý Vương Tiểu Mai, không cùng nàng ta so đo, mỗi ngày nhặt củi xong liền lên núi làm chính sự.

Nói đến cũng kỳ quái, năm vừa rồi người này (Triệu Hương Lan) một năm đi trấn trên đều không được hai lần, năm nay lại liên tiếp đi theo nhóm thanh niên trí thức lên trấn trên, cũng không thấy mua cái gì trở về, cũng không biết tại sao lại thay đổi, nếu là lúc trước cũng như vậy, nàng (Vương Tiểu Mai) mấy năm nay thật đúng là không dễ bán đồ.

Năm nay nàng muốn làm một bút lớn, cố ý khai khẩn thêm không ít đất hoang, trăm triệu không nghĩ tới nhà chung cho thanh niên trí thức lại tới nhiều người như vậy.

Nàng hiện tại trong lòng có hơi hoảng, sợ bị người phát hiện, có Lâm Ngọc Trúc ở cùng nàng cảm thấy sẽ kiên định hơn, cũng không biết là vì sao.