Thập Niên 70 Xuyên Thành Tẩu Tử Của Nam Chủ

Chương 32



Edit: Linn

Người nói chuyện âm thanh rất lớn, lớn đến mức Cố Quân ở trong phòng cũng có thể nghe được rất rõ ràng.

Cố Quân nhìn về phía ông nội. Tuy rằng cuộc đời cậu hơn phân nửa thời gian đều là ở tại gian phòng chứa củi chật hẹp này, nhưng cậu biết, tòa sân này chính là của Cố gia bọn họ.

Một phong thư sửa lại án sai nhẹ nhàng, thêm với khoản bồi thường hai trăm, đổi lấy mạng sống của cha mẹ cậu, cùng mấy năm nay họ sinh hoạt khắc khổ......

Cố lão gia tử nói với cháu trai: "Tiểu Quân, của Cố gia ta, ai cũng không lấy được."

Thanh âm không lớn, nhưng thật kiên định.

Cố Quân nghe xong thở dài nhẹ nhõm một hơi, tự tin đáp lại.

Cố lão gia tử cầm tiền giấy đưa cho cháu trai, "Trong nhà còn ít bột mì, đi mua thêm chút thịt, hôm nay chúng ta ăn một bữa thật ngon, gói sủi cảo ăn."

"Dạ." Cố Quân nhận lấy.

Cậu từ trong phòng đi ra ngoài, nhìn cũng không nhìn người cố ý đứng ở cửa lớn tiếng nói chuyện một cái.

Mới vừa đi ra sân liền gặp phải Mã Hồng Quân, Cố Quân nhìn hắn, rồi tiếp tục đi ra ngoài. Mã Hồng Quân đã quen bộ dáng này của cậu, hưng phấn theo ở phía sau.

"Này, Cố Quân, chuyện nhà cậu tôi cũng nghe nói, chúc mừng nha!" Mã Hồng Quân mặt đầy vui sướng, không biết còn tưởng rằng là nhà hắn có chuyện gì vui.

Cố Quân trên mặt không có biểu tình gì.

Mã Hồng Quân khẽ nheo mắt, thật là phong thuỷ luân chuyển, ai có thể nghĩ đến Mã Hồng Quân hắn hiện tại ở trước mặt Cố Quân không khác gì thằng cháu trai, nếu là trước kia......

Haiz, vốn dĩ Cố Quân có người chống lưng, hắn cũng không dám chọc cậu. Hiện tại tốt rồi, nhà người ta cũng đã sửa lại án sai, tận mắt nhìn cậu từng bước từ trong bùn đứng lên.

Không chỉ có hắn lo lắng Cố Quân thu dọn xong sẽ bắt đầu tính sổ, đến cả người nhà hắn cũng ngồi không yên.

Trước kia hắn không ít lần khi dễ Cố Quân.

Tuy nói trong khoảng thời gian này đã đình chỉ. Nhưng chuyện đã làm lau cũng không trôi, hơn nữa thái độ của Cố Quân với hắn vẫn luôn không nóng không lạnh, rõ ràng là không cho qua những chuyện đó.

Mã Hồng Quân cân nhắc một chút, hắn hiện tại là thật tâm cầu hòa, vậy phải thực hiện một số hành động thiết thực, nên xin lỗi thì xin lỗi, nên nhận sai thì nhận sai.

"Cố Quân, chuyện trước kia là tôi không đúng, tôi xin lỗi." Mã Hồng Quân vừa nói vừa nhìn cậu: "Cậu đại nhân không nhớ tiểu nhân, đừng cùng tôi chấp nhặt."

Cố Quân khẽ nhéch mép cười nhạo, đưa mắt nhìn Mã Hồng Quân, nhàn nhạt nói: "Cách tôi xa một chút."

Cố Quân rất rõ ràng, Mã Hồng Quân chính là đứa thích ỷ thế hiếp người, nhưng lại là người thức thời. Đừng nhìn hắn hiện tại cười hì hì với mình, trong lòng không chừng lại đang suy nghĩ cái gì, hắn là một đứa tiểu nhân chính hiệu.

Nghe cậu nói Mã Hồng Quân dừng lại, nhìn Cố Quân đi xa, trong ánh mắt hiện lên một tia không vui.

Cố Quân đi ngay đến cửa hàng thực phẩm phụ, mua một cân thịt trở về, cùng ông nội cùng nhau làm sủi cảo, ăn một bữa mỹ mãn. Từ khi lớn đây là lần đầu tiên cậu được ăn một bữa ngon như vậy.

Cố lão gia tử từ ái nhìn cháu trai, "Hiện tại chúng ta không cần cố kỵ quá nhiều, giờ là lúc cháu phát triển cơ thể, ông nội mỗi ngày đều làm đồ ăn ngon cho cháu, ăn nhiều chút tăng thêm chút thịt."

Mỗi khi nhìn cháu trai gầy gò ốm yếu, đầu cũng thấp hơn so với bạn cùng trang lứa một đoạn, Cố lão gia tử bỗng cảm thấy hụt hẫng.

Cố Quân cười một cái, nói: "Ông nội người cũng vậy, phải bổ sung nhiều dinh dưỡng, giữ gìn sức khỏe, sống lâu trăm tuổi."

"Được được được."



Điền gia.

Tiêu Diệu Linh nằm ở trên giường lăn qua lộn lại.

"Sao thế?"

Nghe được chồng nói, Tiêu Diệu Linh xoay người, ngoài cửa sổ ánh trăng chiếu vào trong phòng, lờ mờ có thể nhìn thấy bóng người.

Tiêu Diệu Linh chậm rãi nói ra suy nghĩ trong nội tâm mình: "Em nghe nói có nhiều người được sửa lại án sai......"

Tôn Hạo đang mơ màng sắp ngủ lập tức tỉnh táo, hắn nhớ tới tình hình lúc trước khi hắn gặp Tiêu Diệu Linh.

Khi đó, hắn về nhà thăm người thân, trên đường gặp được cô bị bọn vô lại dây dưa, thuận tay thay cô giải quyết phiền toái.

Lúc ấy cô nương này cúi thấp đầu, lúc lâu mới ngẩng đầu nói lời cảm ơn với hắn. Trong mắt cô lưng lưng nước mắt, thân thể nhỏ xinh lung lay sắp đổ, gắng gượng chống đỡ nói lời cảm ơn, bộ dáng yếu ớt kia lập tức đánh trúng trái tim hắn.

Tôn Hạo cứ như vậy mà thích cô. Chẳng sợ sau lại biết thành phần cô không tốt, Tôn Hạo cũng muốn cưới cô.

Vì thế, hắn nhiều lần tìm lãnh đạo phê báo cáo, cho dù ảnh hưởng tiền đồ cũng không hối hận. Tuy rằng về sau hắn cũng biết, cô cũng không phải vì hắn thích mà giả vờ nhu nhược, cô có tính tình của mình, thích trang điểm, sẽ không làm việc, nấu cơm cũng không thể ăn......

Tôn Hạo cũng rất vui, hắn thích nhìn cô chân thật làm chính mình. Hắn biết, cô bởi vì xuất thân có vấn đề gặp rất nhiều lời không hay.

"Em đừng vội, ngày mai anh đi hỏi thăm tình huống một chút."

"Ừm."

Ngày hôm sau, Tôn Hạo vừa về, Tiêu Diệu Linh liền vội vàng nhìn về phía hắn.

Tôn Hạo buông mũ, uống ngụm nước.

"Theo như anh tìm hiểu, vụ án của bố mẹ vợ lúc trước căn bản không có chứng cứ gì xác thực, có thể sửa lại án sai, anh đã theo trình tự trình báo rồi, em đừng vội."

Ánh mắt Tiêu Diệu Linh sáng ngời, tiếp tục hỏi: "Vậy có bồi thường gì không? Còn có sân nhà em cũng bị người khác chiếm......"

Ngẫm lại Tiêu Diệu Linh lại tức, rõ ràng là nhà cô, cô còn phải đi lén lút.

Tôn Hạo nói: "Bồi thường chắc là có, còn cái sân, cái này khả năng có chút phiền toái, để hôm sau anh qua cục bất động sản hỏi một chút......"

"Được rồi."

Tiêu Diệu Linh ngừng lại, hỏi: "Vậy bồi thường được bao nhiêu?"

Cái này Tôn Hạo cũng không rõ ràng lắm, nhớ tới lúc hắn đến tìm hiểu sự tình, Tôn Hạo nói: "Diệp doanh trưởng cậu ấy mấy ngày trước cũng giúp người đẩy mạnh loại chuyện này, nhà kia hình như được bồi thường mấy trăm đồng tiền......"

Có mấy trăm, Tiêu Diệu Linh có chút không hài lòng.

"Hiện tại tài chính khẩn trương, có bồi thường là tốt rồi." Tôn Hạo nói. Mấy năm nay oan án không biết có bao nhiêu, hiện tại sửa lại án sai nhiều ít cũng có chút phương pháp, kế tiếp đoán chừng còn nhiều nữa, đây không phải một chuyện nhỏ.

Tiêu Diệu Linh ngẫm lại cũng phải, nhưng mà cô ta có chút tò mò, Diệp Vệ Đông là thành phần sạch sẽ, làm sao lại nhận thức những người đó?

"Diệp doanh trưởng giúp ai sửa lại án sai?"

Tôn Hạo ngồi vào trên ghế, "Ngay trong thành phố, hình như là họ Cố, nghe nói cả nhà chỉ còn lại hai ông cháu, nguyên bản gia đình cũng gọi là giàu có......"

Tiêu Diệu Linh càng nghe càng cảm thấy quen tai, không phải là Cố gia mà cô ta biết đến chứ? Nhớ tới lần trước đi Cố gia, chẳng lẽ người bộ đội mà bác gái trong viện nói đến chính là Diệp Vệ Đông?

"Anh nhớ rõ tên không? Có phải một người gọi là Cố Trạch Xuyên không?"

"Đúng vậy."

Tôn Hạo liếc mắt nhìn vợ một cái, nhớ tới nhà mẹ đẻ cô ấy cũng ở trong thành. "Vợ, em quen à?"

Tiêu Diệu Linh sắc mặt có chút không quá tốt, cô ta còn tưởng rằng Cố gia nhận thức đại nhân vật gì đâu, thì ra chính là hàng xóm nhà mình a, quả thật là toi công.

Mệt cô ta còn nghĩ lấy lòng người Cố gia, đến lúc đó để người ta đề bạt chồng cô ta một chút, Diệp Vệ Đông á còn chưa đủ tư cách đâu!

"Quen nha, như thế nào lại không quen, lão gia tử Cố gia em còn phải gọi một tiếng chú đấy......" Tiêu Diệu Linh thất thần nói.

Bọn họ tiếp cận Cố gia, còn lo lắng thay Cố gia làm việc, không phải là vì của cải của Cố gia mà đến chứ?

Nghĩ đến đây, Tiêu Diệu Linh không bình tĩnh nổi. Chú Cố tuổi lớn ánh mắt không tốt, Cố Quân tuổi lại nhỏ không hiểu chuyện, không nói được sẽ bị người có tâm lừa, cô ta vẫn là đến giúp bọn họ quan sát chút.

"Trước kia như thế nào không nghe em nói qua?" Tôn Hạo có chút tò mò.

Nghe được hắn nói, Tiêu Diệu Linh lấy lại tinh thần, mặt không đổi sắc nói: "Sự tình trước kia em không muốn nhiều lời, nên không nói cho anh. Em không phải thường đi vào trong thành phố sao, có đôi khi sẽ lén đi thăm bọn họ."

Vợ hắn xác thật thường xuyên đi vào trong thành, có đôi khi trở về cảm xúc còn không đúng lắm, vừa hỏi chính là không có gì, hỏi lại liền phát giận, Tôn Hạo cũng không dám hỏi nhiều.

Thì ra là đi thăm ông cháu Cố gia......

"Vợ à, chúng ta là vợ chồng, có gì thì em cứ nói với anh, có chuyện gì hai người chúng ta có thể cùng nhau thương lượng."

Tiêu Diệu Linh ừ một tiếng, "Vậy anh theo tiến độ, nhanh đem chuyện nhà em giải quyết cho xong. Hôm nào chúng ta cùng đi Cố gia thăm hỏi một chút."

"Được."



Tới ngày tái khám, Giản Dao cùng Diệp Vệ Đông đi bệnh viện làm kiểm tra. Thẩm quân y nhìn báo cáo làm khang phục trị liệu cho Diệp Vệ Đông không khỏi ngoài ý muốn.

"Tiểu tử tố chất thân thể cậu khá tốt đấy!" Lúc trước trọng thương như vậy, mới qua hơn một tháng đã khá hơn nửa, trọng điểm là khôi phục rất tốt, không có di chứng gì.

Diệp Vệ Đông cười cười: "Do người nhà chăm sóc tốt."

Từ bệnh viện tổng bên kia có được bệnh án của Diệp Vệ Đông, hắn còn lo lắng Diệp Vệ Đông dù vết thương có khỏi cũng phải chuyển nghề rời bộ đội.

Thẩm quân y vỗ vỗ bên bả vai không bị thương của hắn, "Rất tốt, còn có thể tiếp tục vì bộ đội ra sức."

Diệp Vệ Đông nhướng mày, "Đương nhiên!"

Giản Dao ngồi ghế chờ trên hành lang, nghe trong phòng bệnh bên cạnh truyền tới tiếng khóc tê tâm liệt phế, còn có tiếng bác sĩ cất giọng răn dạy.

"Cố nhịn cho tôi! Đàn ông đàn ang lớn tướng rồi khóc cái gì mà khóc!"

Tiếp theo có giọng nữ nói: "Đàn ông thì không thể khóc à, đây là đạn bắn, rất đau đấy! Vẫn là vì bảo hộ chúng ta mới bị thương, bác sĩ Tống, ông đừng hung ác quá!"

"Chỉ là......"

"Là cái gì là, cậu chịu đựng cho tôi, đàn ông Tống gia chúng ta đổ máu đổ mồ hôi không đổ lệ!"

Cảm tình vẫn là người thân, Giản Dao dựng lỗ tai lên nghe động tĩnh bên kia.

Diệp Vệ Đông đi ra: "Cô vợ nhỏ, về nhà thôi."

Giản Dao chưa đã thèm đứng lên, cùng hắn cùng nhau về nhà.

"Thế nào, bác sĩ nói sao?"

"Khôi phục không sai biệt lắm, cơ bản là anh chuẩn bị ngày mai về đơn vị."

Giản Dao nhíu mi, có chút lo lắng.

Diệp Vệ Đông nhận thấy được cảm xúc của cô, nói tiếp: "Em yên tâm, anh ở ngay doanh trại, hằng ngày đều về nhà, sắp tới cũng không có nhiệm vụ, không có gì nguy hiểm đâu."

"Vậy là tốt rồi." Nghe hắn nói như vậy, Giản Dao mới yên tâm.

Sáng sớm hôm sau tỉnh lại, bên người đã không có bóng dáng của Diệp Vệ Đông.

Bọn trẻ ngủ ở bên cạnh cô, Giản Dao sửng sốt, ngày hôm qua hai đứa nhỏ ngủ cùng Diệp mẫu. Chắc là Diệp Vệ Đông ôm lại đây ngủ cùng cô.

Đô Đô ôm con búp bê vải xấu hoắc mà cô làm dựa gần cô ngủ ngon lành, còn tiểu gia hỏa Mập Mạp này thì tỉnh rồi, đang ngồi trên đầu giường nghịch tóc cô, một chân đặt cả trên ngực cô.

Trách không được trong lúc ngủ mơ cảm giác bị cái gì đè nặng......

Cô bất đắc dĩ tháo tóc từ trong tay bé ra. Mập Mạp nháy nháy đôi mắt to tròn, nhất quyết không buông tay, còn quay lại túm thêm, không cẩn thận kéo đến cả da đầu cô.

"Sh...... Mập Mạp, mau buông tay, không là mẹ tức giận đấy!"

Hiển nhiên là Mập Mạp cực có hứng thú với tóc Giản Dao, cũng không nguyện ý buông tay, còn cầm tóc Giản Dao nắm tới nắm lui.

Giản Dao: "......"

Một khi đã như vậy, cũng đừng trách cô vô tình.

Giản Dao duỗi tay nắm một chút tóc của bé, Mập Mạp dừng lại, rõ ràng là đã cảm giác được đau.

Ngay sau đó, tiếng khóc Mập Mạp như trong dự kiến vang lên......

Đã đến chương mới nhất rồi!
Xin vui lòng quay lại sau để đọc chương tiếp theo, hoặc thử đọc các truyện khác cùng thể loại bên dưới trong lúc chờ đợi!