Thập Niên 90: Cha Ta Bạo Hồng Giới Giải Trí

Chương 2: Thấy tốt thì bắt lấy



Đồng phụ đã nhìn ra, nói: "Con còn không tin, năm đó có đoàn phim đến thôn chúng ta lấy cảnh, đạo diễn đoàn phim thấy ba lớn lên anh tuấn còn hỏi ba có muốn cùng ông ấy đi Bắc Kinh đóng phim không."

"Vậy sao ba không đi?"

"Hazz!" Đồng phụ tràn đầy tiếc nuối nói: "Còn không phải việc đồng áng trong nhà không rời được người, con cũng biết đại bá với tứ thúc con không phải người có thể làm việc đồng áng, nhị cô con lại là phụ nữ. Lại nói, khi đó mẹ con còn đang mang thai, ba cũng đi không được chỉ có thể từ chối! Con lúc ấy vẫn là đứa trẻ năm tuổi, không có nhớ được."

Nói xong Đồng phụ lại nặng nề thở dài: "Ai.. thật đáng tiếc! Mẹ con sau đó sẩy thai, từ đây không thể lại sinh con, cũng không cho con sinh cái muội muội hoặc đệ đệ làm bạn."

Đồng Hân cũng sâu kín thở dài một hơi, ba ba cô đời này chính là bị bà nội cùng đại bá, nhị cô bọn họ nắm chặt chẽ, làm trâu làm ngựa, cuối cùng cái gì chỗ tốt, lời hay đều không nhận được.

"Ba, con đi ngủ trước." Đồng Hân thực sự không có hứng thú lại cùng ba ba tán gẫu.

"Này.." Đồng phụ bối rối đáp lại, biết rằng con gái lại phiền chán ông, nhưng ông cũng không biết nên nói cái gì, ông đã cho con gái mình tất cả những gì có thể.

Ban đêm ở quê yên ắng đến mức không nghe thấy một chút âm thanh.

Đồng Hân nằm nghiêng trên giường không ngừng vuốt điện thoại, trên mặt mang theo ý cười, xem qua tài liệu về thần tượng Trần Nhiên do các fan lớn đăng tải, đây là chút ngọt ngào duy nhất trong cuộc sống của cô.

Giống cô cùng nhị cô hôm nay nói cái gì sự nghiệp thăng tiến, không thích hợp nói chuyện yêu đương, nào có cái gì thăng tiến sự nghiệp, có chẳng qua là công việc nặng nhọc. Lúc trước mơ ước đến tương lai đều là sẽ bao nhiêu thành công, nhiều vinh quang xinh đẹp, nhưng hiện thực đều là không bằng ước mơ như vậy.

Thần tượng Trần Nhiên lại như ngôi sao trên bầu trời, chỉ có thể chiêm ngưỡng mà không thể hái xuống. Không phải người trong cùng một vòng, căn bản không thể phát sinh cơ hội khởi đầu. Đồng Hân biết rõ điều này, nhưng trong cuộc sống hiện thực lại không có cách nào đối với người khác phái có ấn tượng tốt, cho nên vẫn một mình đến hiện tại.

Đối với việc kết hôn, Đồng Hân không quá cấp thiết, cũng không nhiều khát vọng, chỉ cảm thấy thuận theo tự nhiên là được.

Sau bữa trưa đoàn người đại bá trở về, theo bọn họ trở về còn có một nam nhân xa lạ, mãi đến khi nhị cô đẩy hắn đến trước mặt Đồng Hân, mọi người một bộ xem náo nhiệt, Đông Hân lúc này mới phản ứng được, nam nhân này không phải người khác, chính là nam nhân trong ảnh ngày hôm qua nhị cô cho cô xem.

"Làm quen một chút ha." Nhị cô cười nói: "Hân Hân cháu cũng không cần ngại ngùng, cháu đã 30 tuổi rồi, gặp được người đàn ông tốt phải bắt lấy."

Trong nháy mắt, sau lưng Đồng Hân như mang gai nhọn, theo bản năng mà lùi về phía sau.

Nam nhân đến xem mắt từng bước ép sát, cười lên lộ ra một mồm răng ố vàng: "Hân Hân, anh nhất định sẽ tốt với em."

Dưới sự vây xem của đám thân thích, toàn bộ hành trình giống như là.. lai giống lợn, nhanh chóng phối thành một đôi, vạn sự đại cát, một mảnh hòa hợp, còn đã thương lượng đến nội dung lễ hỏi, của hồi môn.

Đồng Hân giống như một người ngoài cuộc, nhìn nụ cười trên mặt mọi người, có dương dương tự đắc, có chế giễu, có chờ xem náo nhiệt, duy nhất không có một nụ cười chân thành, cảm giác phẫn uất nhanh chóng dâng lên trong lồng ngực cô, bỗng rầm một tiếng nổ tung.

"Con không muốn, con không đồng ý." Đồng Hân nói từng câu từng chữ.

Bầu không khí vừa mới còn náo nhiệt đột nhiên yêu tĩnh lại, ai cũng không tin nhìn Đồng Hân, 30 tuổi vẫn chưa lấy được chồng còn dám kén chọn, người ta tuy kết hôn lần thứ hai, nhưng điều kiện gia đình rất tốt, còn cái gì xoi mói?

"Hân Hân a." Nhị cô nói: "Cháu thấy có thể thì bắt lấy, đừng không hiểu chuyện như vậy!" Nói xong nắm cánh tay mẹ Đồng Hân ngồi ở bên cạnh, thấp giọng nói: "Mẹ Hân Hân, cô còn không khuyên một chút! Qua cái thôn này không còn có nhà trọ khác đâu."

Đồng mẫu cười nói: "Đứa nhỏ không hiểu chuyện, mọi người đừng để trong lòng. Chuyện của nó, tôi có thể làm chủ, cọc hôn sự này cứ định như vậy đi!" Nói xong kéo Đồng Hân vào phòng bên cạnh: "Con muốn thế nào? Chẳng lẽ còn muốn gả cho cái kia đại minh tinh, thực tế chút đi, con đều 30 rồi, có điều kiện tốt gả là may rồi còn chọn lựa, lại chọn liền không ai thèm lấy."

Vẫn luôn sinh sống ở địa phương nhỏ, mẹ lại bị bà nội chèn ép, sớm đã biến thành ánh mắt hạn hẹp, thành người đàn bà chỉ biết nhìn vào đồng tiền, trọng tâm cuộc sống của bà là củi gạo dầu muối, cái gì tâm hồn theo đổi, sớm đã bị quên sạch sành sanh.

"Mẹ." Đồng Hân bị mẹ làm cho ngạt thở: "Là người thì nhất định phải kết hôn sao? Kết hôn rồi không phải còn có ly hôn.". Tг𝐮yện‎ hay?‎ Tì𝗺‎ ngay‎ 𝐭гang‎ chính‎ ﹙‎ T‎ гU𝗺Tг𝐮yen.VN‎ ﹚

"Nhà người ta ly hôn dù sao cũng tốt hơn con không chịu kết hôn." Đồng mẫu tận tình khuyên nhủ, nói: "Lập gia đình phải gả cho người có thực lực kinh tế mới tốt, còn không lại giống như mẹ con, đời này gả cho ba con khổ quá rồi! Lại nói nữa, trong nhà phá dỡ, tiền phá dỡ mỗi người một phần, căn bản không còn lại bao nhiêu. Coi như là ở trong huyện đều mua không được một bộ phòng, mẹ cùng ba con cũng không có chỗ đặt chân. Những năm nay con công tác như thế nào, lẽ nào mẹ còn không rõ? Căn bản là không có tiền, không bằng gả cho người ta, cũng có thể giúp đỡ trong nhà. Không thì mẹ cùng ba con phải lưu lạc đầu đường, con thực sự nhẫn tâm sao?"

Đồng mẫu hòa hoãn ngữ khí: "Người mẹ nào không muốn con gái lấy chồng tốt, nếu con còn nhỏ vài tuổi, mẹ khẳng định tìm cho con người càng tốt hơn, thế nhưng điều kiện của con như thế, ta không thể lại kéo được. Cái minh tinh con thích kia, chúng ta với bọn họ không phải người cùng một thế giới, đừng si tâm vọng tưởng nữa."

Đồng Hân nhíu lông mày: "Mẹ, chuyện này cùng việc con theo đuổi thần tượng có quan hệ gì? Con là không gặp được người mình thích. Nếu thích con nhất định sẽ cưới."

"Bằng ánh mắt cao cao không thể với tới này của con, ai có thể vào được mắt." Đồng mẫu nắm chặt tay con gái: "Không cho lại nói không muốn, không đồng ý, cứ quyết định như thế. Chúng ta trước nói chuyện, nếu con thực sự không thích mẹ lại lui thân là được rồi, con không thử làm sao biết không thích?"

"Không muốn." Đồng Hân vẫn cố chấp từ chối.

Đồng mẫu thở dài một tiếng: "Vốn dĩ không muốn nói với con chỉ sợ con lo lắng. Nhưng hiện tại tình hống thế này, không nói cũng không được, ba con bị bệnh ung thư dạ dày, may là giai đoạn đầu, nhưng việc điều trị cần tiền. Con cũng biết, ở quê trồng trọt không kiếm được bao nhiêu tiền."

Đồng Hân sắc mặt trắng bệch: "Làm sao lại bị ung thư dạ dày?"

"Còn không phải là cuộc sống lúc trước quá khổ." Đồng mẫu nói: "Việc đều là ông ấy làm, lại cứ ăn là không có phần ông ấy."

"Nghe mẹ nói, nhị cô con nói hắn điều kiện không tồi. Con gả qua đó, chí ít có thể giúp ba con một hai."

Lời Đồng mẫu như một ngọn núi, nặng nề đặt trên lưng Đồng Hân, cô thẫn thờ mà nghe mọi người thảo luận tiệc đính hôn, nghe mọi người sắp xếp công việc sau đính hôn, còn có nơi ở sau khi kết hôn, dưới sự sắp xếp của thân thích một nhà, rất kỳ quái, có một số việc liền không cho phép chính mình từ chối, như có một bàn tay vô hình, không ngừng mà ấn đầu Đồng Hân xuống, làm cho cô cúi đầu, lại cúi đầu.

Đồng phụ nhìn lông mày con gái nhíu càng ngày càng chặt, trong lòng dường như bị bóp chặt, càng ngày càng chặt, ông không muốn nhìn thấy con gái mình không vui.

Trong lúc mọi người đang bàn luận sôi nổi, thời điểm việc này thành Đồng Hân phải cảm ơn nhị cô như thế nào, Đồng phụ đột nhiên nói: "Hôn sự này tôi cũng không đồng ý. Chỉ cần có tôi một ngày, con gái tôi không muốn gả cho ai liền không cần lấy chồng, tôi đều có thể nuôi nó cả đời."

Đồng phụ cả đời quen cúi đầu đột nhiên lên tiếng, làm cho một đám người lớn giật mình, ngay lập tức dẫn đến phản đối, nhưng Đồng phụ chính là cái đầu sắt, tâm đã cứng, tùy ý như thế nào khuyên, làm sao mắng đều vô dụng. Ông không chút do dự đứng bên cạnh con gái mình: "Kẻ nào dám ép con gái tôi gả cho người nào, tôi liều mạng với hắn!"

Nhị cô lúc đi còn hùng hùng hổ hổ: "Chó cắn Lã Đông Tân, không biết lòng người tốt! Cứ để con gái mày cả đời ở nhà làm ni cô đi!"

Biểu tỷ Vọng Linh len lén nói với Đồng Hân: "Ba mày cũng coi như cứng rắn! Biết tên nam nhân kia vì sao ly hôn không? Người vợ trước bị bào hành gia đình, đánh người ta đến tàn phế liền ly hôn. Mẹ tao giới thiệu hắn cho mày có thể nhận được một cái hồng bao thật to, ai.. Đáng tiếc không có vận may lấy."

Đồng Hân ngũ vị tạp trần mà nhìn biểu tỷ cười rời đi, trong bụng bốc lên một trận hỏa khí, rõ ràng là thân thích cùng chung huyết thống vậy mà có thể vì tiền mà tính toán như vậy.

Đồng Hân rời nhà đi công tác, Đồng phụ còn không có bị ung thư dạ dày, chỉ là có bệnh dạ dày, thỉnh thoảng dạ dày bị đau.

Đồng mẫu vẫn còn tức giận không chịu tiễn cô một đoạn đường. Bởi vì quê nhà hẻo lánh, trong nhà không có xe, đường thực sự xa, Đồng phụ chỉ đưa Đồng Hân đến trấn trên, đưa cô lên ô tô đi trong huyện.

Đồng phụ nói: "Hân Hân! Ở bên ngoài phải chăm sóc bản thân thật tốt, cũng phải thường xuyên về thăm nhà." Nói xong còn đem mấy quả quýt mua từ quấy hàng nhỏ nhét vào tay Đồng Hân: "Con bị say xe, ăn ít quýt có thể giảm bớt."

Xe nổ máy, bóng người Đồng phụ chậm rãi lùi về sau.. Đồng Hân nhìn bóng người tập tễnh của ba, lại nhớ tới hai bên tóc mai vì vất vả mà bạc trắng của mẹ, còn có đại bá, nhị cô, tứ thúc bọn họ vì sinh hoạt thoải mái, vẻ ngoài so với ba mẹ cô còn trẻ hơn vài tuổi, hốc mắt cô từ từ đỏ lên, không khỏi xuất hiện nghi vấn? Có đáng giá không?

Nếu như khi đó ba ba chăm sóc tốt gia đình nhỏ, không ở nhà chăm sóc ba mẹ, quản lý ruộng đồng kiếm tiền cho đại bá cưới vợ, cho tứ thúc đi học thì cuộc đời trôi qua sẽ khác sao?

Đột nhiên xe nghiêng về một bên, đầu Đồng Hân nặng nề đập vào cửa kính xe, nhất thời mất đi ý thức.. Có lẽ sẽ khác đi.