Thập Sinh Ái Mộ

Chương 29: Kiếp thứ tư



"Quái vật" và thôn nữ.

Hắn nhìn xung quanh với cặp mắt sợ hãi, ai ai cũng tiến lại gần hắn, nhìn hắn đầy oán hận, tay cầm vũ khí chỉ trực có cơ hội sẽ xông lên tấn công tên "yêu quái" đáng sợ này.

Từ đằng sau một người cầm thanh gỗ rất to đánh vào đầu hắn, hắn tuyệt nhiên không thể trụ vững, hắn gục xuống, mọi người cũng thừa cơ mà xông vào xả giận.

Đánh cho đã tay xong, mọi người nghĩ hắn sẽ chẳng thể vực dậy được nữa, nên mặc cho hắn máu me đầy mình, một mực bỏ đi.

Tới xẩm tối, đâu có ai ngờ rằng hắn đã biến mất, dấu tích cũng không để lại, lúc này họ mới hối hận vì không thể kết liễu được hắn, mạng hắn lớn như vậy, chắc chắn sẽ còn gây họa cho nhân gian.

Hắn tỉnh lại, mắt lờ đờ nhìn xung quanh, thấy tay chân đều được băng bó, hắn định xuống giường để rời đi.

Lúc này, một cô nương bước vào, tay cầm chén thuốc rồi kéo hắn ngồi xuống, nàng nói:

- Ngươi còn chưa khỏe, không được đi lại nhiều.

Mắt hắn rưng rưng, nhìn nàng đầy ngạc nhiên. Trước nay hắn chưa từng trải qua cảm giác này, cái cảm giác được người khác quan tâm, chăm sóc, dịu dàng với hắn như vậy, hắn không khỏi kích động.

Nhưng có lẽ thời gian dài bị mọi người ghẻ lạnh, căm ghét, hắn đã dường như mất hết lòng tin vào người khác.

Lỡ nàng là người xấu? Lỡ nàng làm vậy là để gài bẫy hắn?

Hắn bất giác đẩy nàng ra rồi lùi lại phía sau trong sợ hãi. Nàng chỉ mỉm cười rồi xoa đầu hắn:

- Ta không phải người xấu, ngươi đừng sợ. Ta biết ngươi vô tội, ngươi không xấu như mọi người nghĩ, đúng không?

Thì ra nàng đã biết từ lâu, điều mà mọi người sẽ không bao giờ tin.

Hắn cũng từng là một tên mồ côi lưu lạc, vì đói quá, hắn vào xin chủ quán một chiếc màn thầu. Nhưng ông ta không cho, còn cho người đánh hắn. Hắn tức giận nên lật cả nồi màn thầu đang hấp dở, rồi đánh chết mấy tên kia, cũng từ ấy, hắn mang danh "quái vật".

Chẳng có ai tin hắn, chỉ có nàng, người chứng kiến hết mọi chuyện nên nàng hiểu, hắn không hung dữ tới vậy.

Hắn ngước lên nhìn nàng lần nữa, hắn không còn sợ nàng, đưa tay từ từ cầm lấy bát thuốc, rồi uống hết.

Hắn ngửi được mùi vị của một món ăn nào đó, hình như là hạt sen. Thì ra nàng đã chu đáo chuẩn bị cho hắn một tô cháo đầy, hắn nhìn với ánh mắt thèm thuồng, cầm lấy uống một hơi hết sạch.

Cũng từ ấy hắn có được một chỗ dựa vững chắc, hắn tin tưởng nàng sẽ không bao giờ lừa hắn.

Tối hôm ấy, hắn vu vơ hỏi nàng:

- Thôn nữ tên là gì vậy?

- Ta hả? Ta là gì có tên, ta còn không có cha mẹ nữa.

Thì ra nàng cũng cùng cảnh ngộ với hắn, chỉ là nàng may mắn hơn một chút, nàng không bị mọi người ghét bỏ.

Hắn nhìn lên vầng trăng trong vành vạnh, sáng rực trời mà nói:

- Tiểu Nguyệt.

- Ngươi nói cái gì?

- Vậy thôn nữ hãy tên là Tiểu Nguyệt đi.

- Được, ta nghe ngươi.

Hai người họ cười phá lên trong vui sướng.

Hôm sau Tiểu Nguyệt chải tóc lại cho hắn, cho hắn y phục mới. Đúng là vẻ bề ngoài không thể nói lên được điều gì, hắn chải chuốt gọn gàng, mặc đẹp, nhìn cứ giống như vị công tử nào đó vào nhầm nhà nàng vậy, nhìn hắn đẹp vô cùng.

Một tháng trôi qua, nàng và hắn ở chung một nhà, giúp đỡ lẫn nhau, hắn giúp nàng chặt củi, còn nàng giặt giũ, nấu ăn. Nàng cũng động lòng với hắn.

Nhưng hôm sau, tất cả mọi người đều chạy tới, thì ra họ đã điều tra được hắn ở đây, một người nói:

- Con dụ được hắn tới đây, làm tốt lắm.

Hắn quay sang nhìn nàng, hắn không thể tin vào tai mình, hắn cứ nghĩ mình đã nhận được sự yêu thương thật lòng, nhưng hóa ra chỉ là lừa dối. Hắn nghi ngờ nàng, rồi hỏi nàng:

- Đúng không?

- Không phải như vậy, tin ta.

- Vậy đây là cái gì? Họ tại sao lại tới được?

- Ta.. ta!

Nàng chưa kịp giải thích, hắn đã xông lên đâm nàng một phát. Nàng chết ngay tại chỗ, còn dân làng thì xông lên đánh hắn, nhưng hắn may mắn thoát được lên núi.

Đêm trăng tròn tháng sau, hắn nhìn lên trăng, lòng man mác buồn: "Nguyệt", rốt cuộc ta đang mong chờ điều gì?