Thất Gia, Vợ Ngài Lại Bướng Rồi!!

Chương 10



𝑬𝒅𝒊𝒕 𝒃𝒚 #𝑻𝒉𝒂𝒏𝒉𝑻𝒚̉

Lục Chiêu Nhiên nhíu mày không hài lòng thái độ của cô: "Anh không muốn em mang ơn chỉ muốn em biết một điều từ đầu đến cuối người anh muốn cưới chỉ có mình em"

Nếu như không nhìn thấy tin nhắn của hắn ta trước đó có lẽ cô sẽ tin lời nói đó là thật lòng!

"Lục Chiêu Nhiên, anh có biết vì sao tôi không bao giờ diễn vai ngốc bạch ngọt không?". Ngôn Lạc Hi bỗng nhiên hỏi.

Vẻ mặt Lục Chiêu Nhiên dần lạnh xuống, bọn họ ở bên nhau ba năm hắn biết rất rõ cô là người phụ nữ thà tự gãy cũng không muốn bị bẻ cong, cô không học được cách mềm mỏng chiều lòng người khác nếu không cô sớm đã nổi tiếng rồi.

Thấy hắn ta mím môi không nói lời nào, cô tự mình nói: "Bởi vì tôi không thể hiểu được suy nghĩ của họ cho nên anh đừng nói anh muốn cưới thì tôi sẽ vui vẻ muốn gả. Ngày đó ở phòng làm việc của anh, tôi nói chia tay là nghiêm túc"

Lục Chiêu Nhiên lạnh lùng nhìn cô, đôi môi mỏng manh hơi mím lại, "Tình cảm ba năm của chúng ta em nói chia là chia đã hỏi ý kiến của anh chưa?"

"Anh có ý gì? "Ngôn Lạc Hi giận dữ nhìn hắn.

Lục Chiêu Nhiên nhấc chân đi về phía cô đột nhiên hỏi: "Người đàn ông ở cùng em đêm đó là ai?"

Ngôn Lạc Hi nhìn đáy mắt người đàn ông vỡ toang cảm xúc giống như dã thú ngủ đông nguy hiểm đến mức dường như bất cứ lúc nào cũng có thể nhào tới cắn đứt cổ cô, cô theo bản năng lùi về phía sau một bước, "Là ai cũng không liên quan tới anh."

"Thật sao? Ngôn Lạc Hi chỉ cần anh không thả ai còn dám muốn em?"

Lục Chiêu Nhiên chậm rãi tới gần đáy mắt toát ra màu đỏ tươi lộ ra sự phẫn nộ không cam lòng. Hai đêm nay, mỗi đêm hắn ta đều mơ thấy cô rên rỉ dưới thân đàn ông khác.

Từ trong mộng bừng tỉnh không nhịn được hận cô ngang nhiên dám phản bội hắn.

Hắn để Lý Trí Viện âm mưu hại cô nhìn cô vướng vào thị phi không nỡ đứng ra bênh vực chỉ muốn cô quay về cầu xin mà thôi. Tuy nhiên cuộc phỏng vấn độc quyền Điền Linh Vân không chỉ cứu vãn hình tượng còn làm cô trở nên càng nổi tiếng và bùng nổ. Là một doanh nhân, trong lòng rất rõ Ngôn Lạc Hy sớm trở thành cây lắc tiền của công ty nhưng hợp đồng của cô sắp hết hạn, trong trường hợp này hắn nhất định không bao giờ để cô đi.

Ngôn Lạc Hi đưa lưng đến cửa bị Lục Chiêu Nhiên giam cầm giữa cửa và hắn, cô ngẩng đầu nhìn bỗng nhiên nở nụ cười.

"Em cười cái gì? "Lục Chiêu Nhiên tức giận trừng mắt nhìn cô.

"Cười anh giả bộ như tình thánh, trong lòng anh yêu tôi được bao nhiêu?" Ngôn Lạc Hi chế giễu nói nếu thật sự yêu đã không đem Điền Linh Vân ra uy hiếp cô tới chỗ này.

Hắn chỉ thấy cô còn giá trị lợi dụng muốn chơi con bài tình cảm để cô bằng lòng tiếp tục ở lại bên cạnh. Trước đây vì yêu mà mù quáng không nhận ra được chủ nghĩa vị lợi đằng sau hành động của hắn mà thôi, nay bị đánh một trận đau đớn còn không tỉnh ngộ thì quá ngu ngốc rồi!

Nói thì vậy nhưng người mà cô dành cả tuổi trẻ để thích làm sao có thể không đau lòng?

Lục Chiêu Nhiên thẹn quá hóa giận, hai tay giữ chặt vai cô nụ cười tà mị:" Muốn biết anh yêu em bao nhiêu làm một lần sẽ biết" Nói xong hắn ta bất ngờ cúi đầu hôn lên môi cô.

Ngôn Lạc Hi khó tin trừng mắt nhìn khuôn mặt tuấn tú phóng đại trước mắt cô vội vàng nghiêng đầu tránh đi. Môi người đàn ông rơi trên mặt trong lòng dâng lên cảm giác buồn nôn càng tức giận nói: "Lục Chiêu Nhiên, cút ngay cho tôi!"

Lòng tự trọng của Lục Chiêu Nhiên bị đánh gãy hắn xoay mặt cô lại tiếp hôn lần nữa:

"Không phải trách anh không yêu em? Bây giờ anh muốn chơi em, em còn làm bộ cái gì?"

Lời nói thô tục của hắn khiến Ngôn Lạc Hi tức giận không kìm được văng qua một cái tát, bàn tay chấn động đến tê liệt trừng mắt nhìn Lục Chiêu Nhiên khuôn mặt trái tuấn lãng trắng nõn người đàn ông rất nhanh hiện lên năm dấu tay rõ ràng.

"Tỉnh rồi à? Tỉnh rồi thì tránh ra!". Ngôn Lạc Hi đẩy anh ta kéo cửa chạy ra ngoài.

Cô không biết đã chạy bao lâu lúc dừng lại cảnh tượng trước mắt đã mơ hồ, ngồi xổm bên đường nước mắt lặng lẽ lăn xuống. Cô biết rõ không nên khổ sở vì Lục Chiêu Nhiên nhưng lại không thể khống chế được thương tâm mà bật khóc.

"Mặt trăng bị cô khóc lên rồi, còn muốn khóc bao lâu nữa?" Đỉnh đầu thình lình vang lên một giọng nam trầm thấp có chút bất đắc dĩ.

Ngôn Lạc Hi đột nhiên ngẩng đầu lên, dưới ánh đèn đường sáng trưng, ​​người đàn ông đang đeo tai nghe mái tóc ướt đẫm mồ hôi trên tóc có chút nước lấp lánh, thân trên áo ba lỗ xám cùng quần thể thao rộng rãi. Cả người nhẹ nhàng toát ra hormore nam tính cực mạnh có lẽ không có cô gái nào có thể cưỡng lại sự quyến rũ mê hồn này.

A! Người này nhìn quen quen nha.

Ngôn Lạc Hi cúi đầu tiếp tục đau lòng. Mãi đến khi một đôi chân dài lọt vào tầm mắt cô ngẩng đầu nhìn nức nở nói: "Sao anh còn chưa đi? À biết rồi anh cho rằng tôi sẽ nghĩ không thông? Yên tâm, tôi sẽ không chết vì một người đàn ông"

Lệ Dạ Kỳ nhíu mày lý do nửa đêm chạy đến trước cửa nhà anh khóc là vì bị đàn ông làm tổn thương? Lá gan Lệ thiếu phu nhân cũng thật lớn dám trước mặt anh khóc lóc vì đàn ông khác, "Khóc lâu vậy rồi đói bụng không?"

Tình huống như vậy không phải nên hỏi cô có mệt hay không sao? Nhưng cô thực sự có một chút đói, cô sờ bụng chân thành gật đầu: "Đói"

Đáy mắt người đàn ông lóe lên ý cười: "Nhà tôi ngay phía trước không sợ bị tôi ăn thịt thì vào, tôi nấu mì cho em ăn"

Ngôn Lạc Hi ngẩng đầu đánh giá anh người đàn ông một thân chính khí, thoạt nhìn cũng không giống người xấu quan trọng nhất là cô cảm thấy quen mắt, "Chúng ta gặp nhau ở đâu rồi phải không?"

Lệ Dạ Kỳ không nói một lời nhìn cô.

Ngôn Lạc Hi bị anh nhìn thấy xấu hổ cô gãi đầu, "Xin lỗi, tôi bị mù mặt không thể nhớ khuôn mặt của người khác. Thật ra không thể trách tôi được tất cả nghệ sĩ trong giới giải trí đều nhìn giống nhau thật sự không nhận ra."

So sánh anh với diễn viên trong làng giải trí Lệ thiếu phu nhân mắt không mù, nhưng tâm mù!

"Không sao, sau này sẽ làm em nhớ kỹ tôi"

Người đàn ông có ý ám chỉ, anh cúi người xuống nhấc cô lên khỏi mặt đất giống như xấc một con gà! Ngôn Lạc Hi còn chưa hiểu được ý nghĩa sâu xa trong lời nói vừa rồi đã bị kéo vào biệt thự.

Biệt thự bài trí đơn giản tao nhã, giản dị mà lộ ra xa hoa không lộ ra sương núi lại khiến người ta cảm thấy thoải mái nếu tinh ý sẽ nhận ra nhiều thứ bí ẩn. Ví dụ như bức tranh sơn thủy treo trong phòng khách kia, lần đầu nhìn bình thường nhìn kỹ mới phát hiện là cống phẩm cuối thời Minh đầu thời Thanh rất có giá trị.

Ngôn Lạc Hi thay giày đi vào phòng khách rộng rãi, cô nói: "Nhà anh thật đặc biệt, rất đẹp"

"Em thích là tốt rồi. "Lệ Dạ Kỳ bất động thanh sắc đặt tai nghe lên bàn trà: "Ngoại phòng làm việc và phòng ngủ ra em cứ tự nhiên, tôi đi nấu mì"