Thất Gia, Vợ Ngài Lại Bướng Rồi!!

Chương 368



"Lạc Hi"

Phía sau truyền đến giọng nữ ngọt ngào quen thuộc, Ngôn Lạc Hi thu hồi ánh mắt lại, nhìn thấy Từ Khê Văn lễ phục màu hoa mai cùng Thẩm Giác mặc lễ phục hồng nhạt xinh xắn.

Sau khi chương trình <<Huynh Đệ xông lên phía trước>> kết thúc, Từ Khê Văn và Thẩm Giác đã trở thành đôi bạn thân thiết, cách đây không lâu hai người đóng vai chính trong một bộ phim điện ảnh, diễn đôi bạn thân tính tình bất đồng, vì tình yêu tranh đấu hãm hại lận nhau.

Bộ phim công chiếu bùng nổ doanh thu phòng vé, hai người họ đều dành được giải nữ diễn viên trẻ xuất sắc nhất, mức độ nổi tiếng của họ tăng lên rất nhiều.

Ngôn Lạc Hi mỉm cười nói: "Khê Văn, Tiểu Giác, đã lâu không gặp"

Từ Khê Văn có ngoại hình rất độc đáo, cũng không phải là loại nữ sinh

ngọt ngào, ngũ quan, đường nét sắc sảo, trong giới giải trí mỹ nữ như mây, cô đẹp đến mức rất dễ nhận biết.

Từ Khê Văn kéo Thẩm Giác đi tới, mỉm cười:"Lạc Hi, chị Tô Nhiêu, không quấy rầy hai người chứ?"

Tô Nhiêu thu tay về, cười lại:"Cũng không có, vậy hai người trò chuyện, tôi đi đón khác"

Nói xong, Tô Nhiêu cất bước rời đi, đi vài bước quay đầu lại nhìn Ngôn Lạc Hi, nói: "Lạc Hi, hy vọng lần sau chúng ta có cơ hội tâm sự nhiều hơn"

Ngôn Lạc Hi ngạc nhiên nhìn Tô Nhiêu diễm quang bắn ra bốn phía, luôn cảm thấy cô ta đối với mình có loại nhiệt tình khác thường, cô khẽ gật đầu, khách sáo:"Tôi rất mong chờ".

Tô Nhiêu mỉm cười, dáng người thướt tha rời đi.

Ngôn Lạc Hi thu hồi ánh mắt, dừng lại trên người Thẩm Giác không nói một lời, từ sau khi Thẩm Trường Thanh bị phong sát bởi vì liên quan đến Cố Thiển, đây là lần đầu gặp nhau, cô gái nhỏ này từng thích bám lấy cô giờ bây giờ lại xụ mặt, không muốn chú ý đến cô chút nào.

Ngôn Lạc Hi có thể hiểu được, dù sao cũng là cô đưa Cố Thiển đến bên cạnh Thẩm Trường Thanh.

"Trước đó có xem tin tức, chúc mừng hai người giành được nữ diễn viên chính xuất sắc nhất, chưa kịp đến tiệc mừng, thật sự xin lỗi."

Từ Khê Văn cười nói:"Không sao, lúc đó cô vừa bị bắt cóc, thời gian trước còn xảy ra tai nạn, tôi còn lo lắng cho cô, bây giờ thấy chị mạnh khoẻ, tôi cũng yên tâm"

"Ừ, tôi ổn"

"Anh Kiêu thay cô gánh nạn, cô tất nhiên là ổn rồi". Thẩm Giác oán hận một câu, bởi vì Thẩm Trường Thanh bị phong sát, Thẩm Giác hận công ty quản lý cũ, trước đó không lâu gây ồn ào đến cả thành phố đều biết, cuối cùng cũng đã thành công hủy bỏ hợp đồng, sau đó ký hợp đồng với công ty Bạch Kiêu.

Sau khi Bạch Kiêu xảy ra tai nạn,

Thẩm Giác đến bệnh viện vài lần, bởi vì giận Ngôn Lạc Hi mà một lần cũng không đến thăm cô, lúc này nhìn thấy cô liền bực bội. Nếu không phải Từ Khê Văn lôi kéo lại đây chào hỏi thật sự không muốn tới.

Từ Khê Văn nhíu mày:"Tiểu Giác, cậu nói chuyện kiểu gì vậy?"

"Vốn là vậy, trên xe chỉ cô không thắt dây an toàn, anh Kiêu vì bảo vệ cô cởi dây an toàn của mình ra, cô không bị thương chút nào, anh Kiêu thiếu chút nữa đã mất mạng, kết quả cô còn có thể vô tâm vô phế đứng ở đây, một chút cũng không quan tâm anh ấy"

Thẩm Giác càng nói càng tức:"Cô và Cố Thiển đều là những kẻ ích kỷ hại người giống nhau"

"Thẩm Giác!" Từ Khê Văn nhìn thấy xung quanh ánh mắt dần dần tập trung vào bọn họ, cô hạ thấp giọng, nhỏ giọng hô:"Đây là dịp để cậu nói bậy sao?"

Trong lòng Thẩm Giác ủy khuất, lại bị Từ Khê Văn mắng, cô hất tay xoay lưng bỏ đi.

Từ Khê Văn gọi theo vài tiếng đều bị phất lờ, quay qua nhìn Ngôn Lạc Hi.

"Lạc Hi, thật xin lỗi, từ sau khi Thẩm Trường Thanh bị phong sát, Tiểu Giác vẫn luôn tức giận"

"Tôi hiểu, cô mau đi cùng em ấy đi"

Ngôn Lạc Hi không vì lời nói kia cảm thấy tức giận, về Thẩm Trường Thanh chuyện, cô đã toàn lực bảo vệ cũng không thẹn với lòng.

Nhưng nhắc tới Bạch Kiêu, cô biết, đó là tình cảm cả đời không thể trả lại.

"Vậy chờ sau khi tiệc tối kết thúc, tôi dẫn cô ấy đến tìm cô tạ lỗi".Từ Khê Văn vội vàng nói.

"Không cần....". Ngôn Lạc Hi còn chưa nói xong, Từ Khê Văn đã gấp rút rời đi, nói đến đạo lý đối nhân xử thế, Từ Khê Văn hiển nhiên giỏi hơn Thẩm Giác luôn biết cách giữ kín sự việc.

Điền Linh Vân ở bên cạnh Ngôn Lạc Hi, thản nhiên nói: "Thẩm Giác tính cách đơn thuần thẳng thắn, cảm xúc đều lộ rõ trên mặt, thật ra không đáng sợ, nhưng Từ Khê Văn thì khác,

Nhị Lạc, cậu không nên thân thiết với cô ấy".

Nói đến nhìn người, Điền Linh Vân tinh mắt và có kinh nghiệm hơn Ngôn Lạc Hi.

Ngôn Lạc Hi cười cười:"Sẽ không tiếp xúc nhiều, như cậu nói, ở đây ai cũng đeo mặt nạ kìa mà"

"Thẩm Giác vì chuyện anh trai giận chó đánh mèo trên người cậu, cái này có chút quá mức, cậu lúc trước còn vì chuyện nà cầu xin Lệ nhị thiếu giúp anh ta, thật sự không có lương tâm a"

Điền Linh Vân cảm khái nói.

"Tôi cần cô ấy cảm kích, có thể giúp trong khả năng của mình, sau này tôi cũng không cảm thấy hối hận". Ngôn Lạc Hi vừa nói vừa xoa xoa đầu lông mày, quả nhiên không thích hợp môi trường ở đây, chỉ ứng phó với những người này đủ làm cô đau đầu rồi.

"Không thoải mái sao?"

"Hình như say sóng". Ngôn Lạc Hi nhíu mày.

Điền Linh Vân nhìn cô, tựa hồ rất khó chịu, liền đề nghị nói:"Vậy chúng ta lên boong tàu cho thoáng đi?"

Ngôn Lạc Hi gật đầu, thực sự không muốn ở lại đây, rất khó nhìn những khuôn mặt đeo mặt nạ nói mấy lời giả dối, tâng bốc.

Điền Linh Vân lôi kéo nàng đi ra đại sảnh yến hội, ở chỗ nhân viên công tác lấy lại áo khoác, hai người mặc áo khoác vào đi ra ngoài, boong tàu thượng phong rất lớn, đem tóc của các nàng thổi bay lên.

Gió lạnh phả vào mặt, Ngôn Lạc Hi lạnh đến run người, đầu óc lập tức thanh tỉnh không ít, cô nhớ tới gì đó.

"Điền Điền, có để ý tới hình xăm trên lưng Tô Nhiêu không?"

“Sau lưng cô ấy có hình xăm à?”.Điền Linh Vân thật sự không để ý.

Ngôn Lạc Hi hai tay chống trên lan can, mặc dù bên ngoài gió biển rất lạnh nhưng lại không muốn vào trong đó.

"Ừ, ánh sáng tối quá, mình không nhìn rõ lắm có vẻ là hình xăm hoa anh túc"

"Minh tinh có hình xăm là chuyện bình thường. Nghiêm túc mà nói, Tô Nhiêu không cũng được cho là minh tinh". Điền Linh Vận nhàn nhạt nói.

Tô Nhiêu 30 tuổi, gợi cảm quyến rũ, là biên tập viên thời trang ảnh hưởng nhất Trung Quốc, cha là tỷ phú, người đã đặt nền móng cho cô trở thành chủ tịch tập đoàn thời trang khi còn trẻ.

Tài năng cá nhân của Tô Nhiêu đáng kinh ngạc, cùng sự sang trọng tột độ được mệnh danh là nữ hoàng thời trang, lời nói việc làm giản dị thường gây bão mạnh trong giới.

Là một nữ nghệ sĩ trong làng giải trí, Ngôn Lạc Hi không phải chưa từng nghe nói qua tin đồn liên quan đến Tô Nhiêu, chỉ không hiểu sao lại để ý đến hình xăm trên lưng cô ấy.

"Mình không phải ý này, chính là cảm thấy có gì đó là lạ"

"Không có gì lạ cả, nhìn cặp đôi đã lộ diện trong giới giải trí cách đây không lâu, mỗi người đều có hình xăm giống nhau ở vị trí nào đó trên cơ thể, có lẽ chỉ mang ý nghĩa như thế mà thôi"

Điền Linh Vận thản nhiên nói.

Ngôn Lạc Hi nghiêng đầu suy nghĩ, cũng có thể là như vậy:"Chắc vì hình xăm quá đặc biệt, hẳn là không ai nguyện ý xăm lên người loại hoa đại hung thế này"

"Có lẽ là biến thái? "Điền Linh Vân cười trêu chọc một câu, chỉ là muốn cho cô yên lòng, không để ý hình xăm trên người Tô Nhiêu như vậy.

Ngôn Lạc Hi nở nụ cười, thật sự tiêu tan:"Nhớ không, lúc trước chúng ta thiếu chút nữa đã đi xăm mình"

"Cậu nói tôi mới nhớ, lúc ấy tại sao chúng ta phải đi xăm hình chứ? Phác hoạ cũng đã chọn xong, kết quả nghe nữ sinh bên trong đang xăm hình kêu thảm thiết, hai ta sợ tới mức ngay cả túi cũng không lấy, liền chạy ra ngoài, sau đó vẫn không dám trở về lấy túi."

Điền Linh Vân hồi tưởng lại đoạn chuyện xấu hổ này, cười đến nước mắt cũng thiếu chút nữa chảy xuống.

"Đúng vậy, sau đó lại gọi điện thoại cho Lục Chiêu Nhiên và Bạc Cẩm Niên, bảo hai người bọn họ đi lấy về"

Ngôn Lạc Hi nói xong, nụ cười trên mặt cứng đờ, Điền Linh Vân cũng thiếu chút nữa ngừng cười.

Hai người nhìn nhau, Ngôn Lạc Hi quay đầu nhìn biển rộng mênh mông vô bờ, ngoại trừ ngọn hải đăng xa xa, toàn bộ thế giới dường như đều rơi vào bóng tối vô tận, cô than nhẹ một tiếng.

"Lâu rồi không nhắc tới Lục Chiêu Nhiên."

"Trước đó không lâu, tôi đã gặp anh ta, trạng thái có vẻ không tốt lắm, sau khi giải trí Hằng Tinh bị thu mua, cổ phần trong tay mất, nhà xe đều bán sạch, Lý Trí Viễn cũng đã chia tay anh ta, thật sự là rất thảm". Điền Linh Vân thổn thức nói.

Năm đó bốn người bọn họ giao tình tốt nhất, sau khi Lục Chiêu Nhiên phản bội Ngôn Lạc Hi, Điền Linh Vân còn đi mắng hắn một trận, nào từng nghĩ tới, người gặp gỡ sẽ là như vậy, thật là ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây.

Ngôn Lạc Hi xoay người, dựa lưng vào lan can, tóc gió tung bay, cô nói: "Người thu mua giải trí Hằng Tinh là Lệ Dạ Kỳ, đại khái là muốn cho anh ta một bài học."

"Mặc kệ ai thu mua, đàn ông cặn bã như cần được giáo huấn, dám vứt bỏ người cùng mình trải qua khó khăn, đừng nghĩ có chút tiền tưởng mình giàu có". Điền Linh Vân không đồng tình với trải nghiệm của Lục Chiêu Nhiên. Tương lai mỗi người là của chính mình, khi anh ta lựa chọn phản bội thì phải tự mình gánh lấy hậu quả.

Ngôn Lạc Hi mỉm cười xoay người, chống tay lên lan can, nhìn mặt biển êm đềm:"Điền Điền à, tôi từ lâu đã

không còn ghét anh ta nữa"

“Tôi biết.” Điền Linh Vân gật đầu, “Này, Nhị Lạc, có nghe thấy tiếng động gì không?”

Ngôn Lạc Hi quay đầu nhìn cô, thắc mắc: “Tiếng gì vậy?"

"Giống tiếng súng, đừng nói chuyện, nghiêm túc nghe thử. "Điền Linh Vân đặt tay ở bên tai che âm, du thuyền đi trên biển, ngoại trừ tiếng nước cuồn cuộn còn thêm âm thanh khác.