Thất Giới Truyền Thuyết

Chương 652: Nhất thí huyền ky (Thử huyền cơ một lần)



Lâm Vân Phong do dự chốc lát, trầm ngâm thốt:

- Theo ý của huynh thì phải làm tốt hai việc. Thứ nhất, chúng ta trước tiên cần phán đoán đây là Tứ Tượng hoặc Tứ Linh. Thứ hai, chúng ta phải biết tùy cơ ứng biến. Bởi vì chúng ta không dám khẳng định bước thứ nhất là sai hay đúng, cho nên khi phát hiện không đúng thì phải sớm thay đổi sách lược, tránh càng lúc càng lún sâu vào, không thể quay đầu lại. Hiện tại theo cá nhân huynh phân tích, vùng đất này ở bờ trái Hoàng Hà, nếu như đỉnh núi này ẩn tàng huyền cơ nào đó, cũng phần lớn là có liên quan đến vùng đất phong thủy quý hiếm. Vì lẽ đó bốn đỉnh núi chung quanh này nên tượng trưng cho phương vị và quý tiết (1), cũng chính là Thanh Long, Bạch Hổ, Chu Tước, Huyền Vũ trong truyền thuyết.

- Nếu nói như vậy, là đã đặt trọng tâm ở Tứ Linh rồi. Nếu huynh đã tiên đoán như vậy, huynh đã có ứng đối sách nào chưa?

Nhìn mặt đất phía trước, Hứa Khiết hỏi.

Lâm Vân Phong thần sắc nghiêm trọng, ngữ khí nghiêm túc nói:

- Lấy Tứ Linh mà nói, những đỉnh núi này tượng trưng cho phương vị và quý tiết. Còn phương hướng của vách đá quay đúng về phía tây, chính là Tây Bạch Hổ, chủ về hung sát, cũng là nơi không an lành, vì thế nguy hiểm trùng trùng. Còn lại là Đông Thanh Long, Nam Chu Tước, Bắc Huyền Vũ ba phương, trong đó Thanh Long là Mộc, có ý sinh sôi mãi không ngừng, chính là cửa Sinh, là lực chọn tốt nhất của chúng ta. Chỉ có điều tiến vào từ phía đông như thế nào, điểm này huynh còn đang suy nghĩ.

Hứa Khiết cau mày, nghi vấn:

- Ý huynh là chúng ta từ bỏ việc tiến vào từ phía vách đá, đổi phương hướng ngược lại để tìm chỗ đột phá?

Lâm Vân Phong không nói, chỉ gật gật đầu.

Hứa Khiết thấy vậy, nói tiếp:

- Đối với điều này, huynh chắc chắn được bao nhiêu, có khẳng định lối đi vào tại đó không? Còn nữa, đỉnh núi này tuy không lớn, nhưng muốn đào đất xuyên núi cũng không phải việc dễ. Lại thêm ở đây thần bí quỷ dị khác thường, hành động của chúng ta có thể dẫn đến kết quả nào khác nữa chăng?

Nhìn nàng một lúc, Lâm Vân Phong thốt:

- Muội hỏi những điều này huynh đều không thể trả lời được. Thật ra, huynh cũng lần đầu tiên gặp phải, rất nhiều vấn đề chỉ có thể suy đoán mà thôi. Liên quan đến hoàn cảnh ở đây muội vừa đề cập. Huynh đã suy nghĩ cẩn trọng, khi trước muội dễ dàng tiến vào, rất có thể đó là do trùng hợp ngẫu nhiên về thời gian. Trùng hợp ngẫu nhiên này cực kỳ khó thấy, có thể chúng ta tình cờ gặp thôi. Hiện tại, nơi đây bị một kết giới thần bí phong ấn, nếu muốn rời đi, bằng thực lực của chúng ta thì phần lớn là không đủ, bởi vì kết giới này là dùng bốn ngọn núi bao vây để hội tụ Cửu U Địa khí, nếu không có một sức mạnh khủng khiếp thì tuyệt đối không cách nào kháng cự lại. Đến cả việc bên trong kết giới có xuất hiện biến hóa dị thường hay không, điều này huynh không nói rõ được, nhưng huynh đoán là khả năng xảy ra chuyện này không lớn, vì thế tạm thời chúng ta có thể cho qua.

- Nếu là như thế, chúng ta bắt đầu đi.

Hứa Khiết nói xong nhẹ nhàng hạ xuống mặt sau của vách đá, ánh mắt chăm chú nhìn cảnh sắc trước mặt.

Lâm Vân Phong theo sát phía sau, giữ khoảng cách một trượng với nàng, chỉ vào vách đá nói:

- Núi này không lớn, huynh nghi ngờ ở trong núi này có bí mật, lớp đất trên bề mặt của nó cũng không dày lắm. Chỉ có điểm này chúng ta cần chú ý, đó là sự quỷ dị của khu vực bên ngoài vách đá, nó có thể hay không tồn tại ở trong lòng núi. Nếu như không có chuyện đó tự nhiên là tốt rồi, nhưng nếu có tồn tại, chúng ta phải cẩn thận đề phòng.

- Muội hiểu rồi, huynh hãy yên tâm. Hiện tại chúng ta hành động trước, đợi đến khi gặp chuyện rồi hãy nói nữa.

Trường kiếm trong tay Hứa Khiết bay lên, hóa thành một phượng hoàng màu đỏ máu, kình khí cứng rắn mạnh mẽ, nhắm thẳng vào ngọn núi đơn độc trước mặt.

Giữa không trung, luồng ánh sáng đỏ sẫm đó lóe lên đánh tới, sau đó sấm sét nổ vang trời đá tảng ào ào lăn xuống, trường kiếm chém ngay vào đỉnh ngọn núi đó, tạo nên một cơn động đất, vô số đá vụn bắn ra tứ tung, trên vách núi hiện ra một động lớn đen tối.

Thét lên một tiếng, Hứa Khiết thu hồi trường kiếm, thân hình ngự gió đứng tĩnh lặng, ánh mắt nhìn chăm chú phía trước, giọng kinh dị thốt:

- Vân Phong huynh nhìn kìa, hoàn toàn giống như lời huynh nói, quả nhiên ở đây có lối vào.

Ý thức dò xét động lớn phía trước, Lâm Vân Phong nhắc nhở:

- Đừng vội xung động, huynh đã phát hiện trong động này có chút quỷ dị, tựa hồ ẩn giấu gì đó. Hiện tại chúng ta hãy chầm chậm tiến gần, không có sự đồng ý của huynh muội không nên hành động lỗ mãng, để tránh phát sinh bất trắc.

Hứa Khiết nghe thấy vâng nhẹ một tiếng, nắm lấy tay trái của Lâm Vân Phong chầm chậm bay đến, trong ánh mắt lộ ra mấy phần cảnh giác.

Đến cửa động, Lâm Vân Phong dừng chân, bắt đầu cẩn thận quan sát sơn động trước mặt. Dùng mắt trần để quan sát, động này rất sâu, phía trong tuyền một màu đen tối, nhưng lại thỉnh thoảng lóe lên vài điểm sáng, càng thêm mấy phần cảm giác thần bí kỳ dị. Dùng ý thức để dò xét, Lâm Vân Phong thu được vài tin tức, sau khi chỉnh lý lại gã liền khám phá, động này không chỉ sâu mà còn rất rộng lớn, gần như là chiếm hết bên trong ngọn núi này.

Trong động có vài khí tức cổ quái, hình thành mấy luồng kình phong sắc bén, mỗi cái cách nhau một khoảng cách nhất định, giống như một kết giới phân bố ra toàn sơn động. Tại nơi sâu thẳm của động, ý thức của Lâm Vân Phong chỉ có thể tiến đến được một vị trí nhất định rồi không cách nào tiến tới nữa, không ngoài một khoảng không đen ngòm, không dò xét được gì.

Lưu ý đến thần tình của gã, Hứa Khiết lên tiếng hỏi:

- Thế nào rồi, có thu hoạch gì không?

Lâm Vân Phong nghe nói lắc đầu, nhẹ giọng đáp:

- Thu hoạch rất ít, còn muội, có tìm thấy điều gì không?

Hứa Khiết cười khổ nói:

- Sơn động này thật quỷ quái, muội chỉ thấy được không gian bên trong thật rộng lớn. Thậm chí ánh sáng thỉnh thoảng chớp nhoáng đó do đâu mà có, muội không biết được. Còn nữa, chúng ta cứ ở ngoài quan sát như vậy, không tự thân không tiến vào bên trong, sợ là không thu thập được chút tin tức nào đâu.

Nghe vậy, Lâm Vân Phong trầm mặc một lúc, gật đầu nói:

- Muội nói rất đúng, nếu như đã hạ quyết tâm, chúng ta không thể bỏ qua không liều một phen được.

Nói xong khí tức toàn thân biến hẳn, phảng phất thay đổi cả bản thân, nắm lấy tay Hứa Khiết hướng bên trong sơn động bay vào.

Tiến được khoảng ba trượng, Lâm Vân Phong dừng lại hạ xuống, phân phó nói:

- Hiện tại muội hãy lắng nghe huynh nói mà hành sự. Trước tiên ngự kiếm đến phía trước dò đường, giữ cự ly khoảng năm trượng với chúng ta, tốc độ không cần quá nhanh.

Hứa Khiết nghe xong gật đầu, miệng quát lên một tiếng nhỏ, trường kiếm bay thẳng lên giữa khoảng không, sau khi lượn quanh hai người ba vòng liền bay thẳng tới trước.

Theo phía sau trường kiếm, Lâm Vân Phong mượn quang mang của thanh kiếm để quan sát cảnh sắc chung quanh, phát hiện lòng núi quả nhiên trống rỗng và cực kỳ rộng lớn. Ở phía trong lòng động, không hề có cảm giác đang ở trong lòng ngọn núi, ngược lại còn tưởng rằng đang ở bên trong một loại kết giới không gian đặc biệt, tất cả đều mới mẻ và lạ lùng, khiến người hiếu kỳ. Khẽ hô một tiếng, Lâm Vân Phong và Hứa Khiết đưa mắt nhìn nhau, trên gương mặt đều hiện vẻ kỳ lạ, hiển nhiên đã nhận ra một loại cảm giác kỳ diệu.

Quay đầu lại, Lâm Vân Phong nhìn phía trước, nhỏ giọng nói:

- Ở đây rất kỳ quái, luôn luôn có cảm giác không nói ra được, vừa quen thuộc vừa kỳ lạ, tựa hồ….tựa hồ……

Tựa hồ một hồi, gã không thể nói ra tại sao lại tựa hồ.

Hứa Khiết hơi thúc giục:

- Đúng rồi, có một chút cảm giác không thể nói được, chúng ta trước tiên không đề cập việc này. Trước mắt,……

Vừa nói đến đây, Hứa Khiết đột nhiên dừng lại chỉ tay về phía trước nói:

- Vân Phong huynh nhanh nhìn xem, trường kiếm của muội bất ngờ dừng hẳn lại rồi.

Lâm Vân Phong giật mình, thuận mắt nhìn về phương hướng của nàng chỉ, thanh trường kiếm vượt qua khoảng cách năm trượng phía trước lúc này đã dừng lại bất động giữa khoảng không, hào quang trên thân kiếm vẫn như cũ, nhưng không hề có một chút phản ứng. Dù cho Hứa Khiết thúc động kiếm quyết, cũng không hề nghe theo điều động của nàng.

Thấy vậy, Lâm Vân Phong nhíu chặt đôi mày, vừa ngăn Hứa Khiết tiếp tục thúc động kiếm quyết, vừa lên tiếng:

- Từ phân tích tình huống trước mắt, phía trước hẳn phải có một kết giới ngăn trở đường đi, hẳn là đã gặp khu vực cổ quái trước đây.

Hứa Khiết ưu tư thốt:

- Vân Phong, huynh nói chúng ta hiện tại phải làm sao, muội chưa từng trải qua chuyện này, không biết phải làm sao mới đúng a.

Lâm Vân Phong an ủi:

- Không cần phải gấp rút, gặp chuyện càng quan trọng chúng ta càng phải bình tĩnh. Bây giờ muội chỉ cần hết sức lắng nghe lời huynh mà hành sự, huynh bảo đảm nhất định thuận lợi giải khai bí ẩn này. Bạn đang đọc truyện được lấy tại TruyệnFULL.vn chấm cơm.

Hứa Khiết nhìn gã, thấy vẻ mặt gã như đã có xếp đặt, lòng bất an cõng dần dần bình tĩnh lại, gật đầu nói:

- Được, huynh đã nói thế, muội sẽ theo đó hành động.

Lâm Vân Phong thấy nàng đã bình tĩnh lại, không nhịn được cười cười, phân phó:

- Muội vừa rồi đã thử qua, trường kiếm không chịu sự khống chế, cho thấy có một sức mạnh khác ảnh hưởng đến nó. Hiện tại trước tiên chúng ta cần biết rõ nguồn gốc của lực lượng đó, sau đó mới thử tìm biện pháp hóa giải. Còn hành sự như thế nào, huynh đã cân nhắc, bắt đầu từ khu vực lân cận này đi.

Lời nói vừa dứt liền buông tay của Hứa Khiết, chỉ đạo nào từ bên trái bay tới, tự mình từ bên phải bay đến, ai nấy đề tụ chân nguyên trong cơ thể hóa thành làn quang mang chói lọi, chiếu sáng xung quanh.

Dò được mười trượng, Lâm Vân Phong bảo Hứa Khiết dừng lại, hai người đồng bộ hướng về phía trước tiếp cận. Khi đến gần trường kiếm, ý thức của Lâm Vân Phong phát giác ra có chút dao động yếu ớt, lôi kéo sự chú ý của gã.

Quan sát cẩn thận, Lâm Vân Phong phát hiện ra một kết giới mong manh, vị trí ở lân cận trường kiếm, nếu như không cực kì cẩn trọng, rất khó phát giác ra điều này. Ngoài ra, kết giới này không hình không màu, nhưng thực sự là một loại kết giới sức mạnh tăng lên rất nhanh, càng tiến vào trong, áp lực phải chịu càng tăng lên rất nhiều.

Bên cạnh, Hứa Khiết không có phát hiện gì, chỉ là lẳng lặng nhìn Lâm Vân Phong phía trước, chờ mệnh lệnh của gã. Mà Lâm Vân Phong thực sự đang chuyên tâm dò xét, căn bản không có tâm tư để ý tới nàng, cứ vậy hai người nhất thời rơi vào trầm mặc.

Trong tĩnh lặng, Hứa Khiết không mở miệng, nàng thấy Lâm Vân Phong đang trầm tư suy nghĩ vấn đề, nên chỉ im lặng đợi phía sau, đợi đến khi Lâm Vân Phong ngẩng đầu nhìóngang bên cạnh, nàng mới cười nhàn nhạt một tiếng, khẽ giọng hỏi:

- Thế nào rồi, phát hiện được gì không?

Lâm Vân Phong quay lại mỉm cười, nhẹ giọng nói:

- Ở đây có một tầng kết giới thật là tà môn, càng tiến tới áp lực càng mạnh. Trước mắt trường kiếm của muội chỉ đứng yên bất động, hẳn đang chịu lực trói buộc của kết giới, muốn thu hồi trường kiếm, hẳn phải đối kháng với áp lực này, ngoài ra không còn biện pháp khác. Huynh đã phân tích qua, với tu vi của muội muốn thu hồi trường kiếm hoàn toàn không có vấn đề. Chỉ có điều sau khi thu hồi trường kiếm rồi, chúng ta phải làm thế nào vượt qua tầng kết giới, tiến nhập vào trong, đó mới là vấn đề phải suy tính.

Hứa Khiết suy nghĩ rồi nói:

- Về vấn đề này, huynh từ từ cân nhắc kỹ càng. Trước tiên muội thu hồi trường kiếm rồi chúng ta tính toán lại lần nữa.

Lời vừa dứt không đợi Lâm Vân Phong hồi đáp, miệng khẽ hét lên một tiếng yêu kiều, bản thân ngự khí vút lên, thân hình tuyệt mỹ xoay tròn giữa không trung, hóa thành một luồng sáng xanh cuốn thẳng đến trường kiếm phía trước. Lâm Vân Phong hô nhẹ một tiếng, muốn nhắc nhở nàng phải cẩn thận, nhưng tất nhiên không kịp, chỉ lắc đầu mỉm cười, mục quang lưu ý tình huống của nàng.

Ghi chú:

(1) phương vị và quý tiết = phương vị là phương hướng vị trí. Quý tiết là thời gian trong một năm. Quý chính là một mùa – khoảng thời gian ba tháng. Tiết chính là tiết trời. Ví dụ như tiết đông chí, hạ chí, tiết xuân phân, thu phân.