Thất Giới Truyền Thuyết

Chương 951: Quan hệ chuyển biến (Biến đổi quan hệ)



Lắc mình, Kiếm Vô Trần không hề công kích. Hắn quá biết sự quỷ dị của Lục Vân, một mũi tên vội vàng của mình rất có khả năng không giết được chàng, ngược lại còn khiến mình tiêu hao lượng lớn chân nguyên. Khi đó, ba người nữ liền có cơ hội lợi dụng, bản thân hắn không còn được cho dù nửa cơ hội để bỏ chạy.

Kiếm Vô Trần hiện nay đã dung hợp được nguyên thần của Hỏa Vân, tính cách trầm ổn hơn trước nhiều. Khi chưa đến mức vạn bất đắc dĩ, hắn còn chưa muốn liều mạng với Lục Vân.

Điểm này, Lục Vân nhìn thấy rõ, trong lòng không khỏi cười lạnh, hai tay gia tăng tốc độ, thế công liên miên không ngừng đang tầng tầng lớp lớp thu nhỏ, chỉ một lát đã hình thành một kết giới kín bưng chung quanh Kiếm Vô Trần, khiến hắn không có chỗ né.

Phát hiện được nguy cơ của bản thân, Kiếm Vô Trần rống giận một tiếng, chân nguyên mạnh mẽ trong người điên cuồng phát ra, hóa thành một cơn gió lốc kinh trời, gặp phải kết giới của Lục Vân đang thu nhỏ, hai bên giao chiến kịch liệt, cuối cùng phát nổ, lập tức phá vỡ kết giới.

Lợi dụng khe hở, Kiếm Vô Trần bay lên không. Nhưng Lục Vân đã sớm ở đó chờ đợi, hai người giao nhau một chưởng, hai bên liền ngừng lại giữa không trung. Thời khắc đó, toàn thân Lục Vân bảy màu bao phủ, vẻ mặt bình thản lại có khí thế ngạo nghễ trời đất.

Kiếm Vô Trần toàn thân lấp lánh ánh sáng xanh đỏ, hai khí âm dương hình thành Thái Cực, ánh lên vẻ mặt dữ tợn của hắn, tỏ rõ quỷ dị mà âm hiểm lạnh lẽo. Hai người tay phải kết nhau, hào quang bảy màu và khí xanh đỏ giao nhau một điểm, bộc phát ra âm thanh sấm sét dày đặc.

Một chưởng liều mạng này, hai người ai nấy thất kinh. Lục Vân cảm thấy kinh ngạc với tu vi của Kiếm Vô Trần, còn Kiếm Vô Trần lại khiếp sợ với thực lực của Lục Vân. Bởi vì trong lòng Kiếm Vô Trần trước giờ vẫn cho là mình không phải thua kém Lục Vân tu vi, mà chỉ thua về việc vận dụng pháp quyết. Nhưng hiện nay, hai bên chỉ hơn thua đơn thuần về sức mạnh, việc này đã xua tan suy nghĩ ngày trước của hắn, khiến trong lòng hắn cảm thấy lạnh lẽo.

Ba người nữ nhìn thấy tình hình hai người, trên khuôn mặt mơ hồ hiện lên chút lo lắng. Họ không hề lo lắng việc thành bại của Lục Vân, đó chỉ là một loại tình cảm quan tâm thuần túy. Lúc này, Tử Ảnh thần kiếm của Trương Ngạo Tuyết đột nhiên chấn động, sau đó chưa kịp nghe Bách Linh và Thương Nguyệt cất tiếng hỏi, đã nghe thấy Trương Ngạo Tuyết hô nhẹ:

- Lục Vân cẩn trọng, có người đánh lén.

Còn đang nói, một bóng đen đã phá vỡ không gian kết giới của Lục Vân, dùng tốc độ kinh người đánh thẳng một chưởng vào đầu Lục Vân.

Đối mặt cảnh này, Thương Nguyệt quát lên thánh thót, bóng người đỏ hồng như lửa bùng lên, phóng thẳng về phía người đánh lén. Nhưng Thương Nguyệt hơi chậm một chút.

Giữa không trung, Lục Vân đã phát hiện được khi người đó đến gần, thân thể nhanh chóng đi ngang ba thước, tay trái múa ra một chưởng đón thẳng lấy công kích của người đó.

Thời khắc đó, bên tai Kiếm Vô Trần vang lên lên:

- Đi nhanh thôi!

Kiếm Vô Trần vừa nghe được âm thanh của Sở Hoài Dương, vội vàng xoay người lùi lại nhanh chóng, phóng thẳng lên trên. Còn Sở Hoài Dương cũng mượn phản lực của một chưởng đó, theo sát ngay sau Kiếm Vô Trần bỏ chạy thục mạng.

Lục Vân bị Sở Hoài Dương đánh trúng, thân thể không hề bị thương, nhưng lại truy đuổi không kịp. Bách Linh và Trương Ngạo Tuyết không hề đuổi theo, vội đến bên chàng, quan tâm nhìn chàng.

Lục Vân bật cười cay đắng than thở:

- Cơ hội như vậy mà cũng để hắn chạy thoát được. Xem ra ân oán giữa huynh và hắn đã định sẵn phải kết liễu khi về đến nhân gian.

Thương Nguyệt hạ mình đến, an ủi:

- Đừng để ý, bây giờ để hắn sống sót, ít ra còn có thể kiềm chế Hư Vô giới.

Bách Linh cười nói:

- Thương Nguyệt nói đúng, lúc này giết hắn còn sớm một chút. Được rồi, không nói điều này nữa, hay là chúng ta quay lại xem Diệp Tâm Nghi thế nào.

Lục Vân chần chừ một chút, lắc đầu nói:

- Muội đi đi, huynh và Ngạo Tuyết, Thương Nguyệt ở đây chờ muội.

Bách Linh hiểu được ý của chàng, cũng không miễn cưỡng, phóng người biến mất vào trong vách đá.

Ở xa xa, con cá heo đó bơi đến, nhìn Lục Vân lên tiếng:

- Ngươi thật lợi hại.

Lục Vân điềm nhiên bật cười, nhẹ giọng hỏi:

- Thương thế ngươi cũng không nhẹ.

Cá heo thất kinh, ngạc nhiên cất lời:

- Ngươi làm sao biết được?

Lục Vân cười cười không nói, hai tay nắm chặt Trương Ngạo Tuyết và Thương Nguyệt, vẻ mặt kỳ dị nhìn về xa xa.

Trong một huyệt động, Diệp Tâm Nghi và Bách Linh gặp nhau, hai người không ai lên tiếng, cứ trầm ngâm như thế.

Rất lâu, Bách Linh tiến đến, nhẹ đưa tay muốn vỗ vai của Diệp Tâm Nghi. Còn Diệp Tâm Nghi lại lùi về sai, miệng bật lên điên cuồng:

- Ngươi đi đi, ta không muốn ngươi thương hại ta.

Bách Linh mỉm cười lại, nhỏ nhẹ nói:

- Tâm Nghi, nếu ta thật sự có lòng muốn cười nhạo ngươi, hẳn đã không đi vào đây, mà yên lặng bỏ đi.

Diệp Tâm Nghi xoay lưng lại với nàng, giọng quật cười thốt lên:

- Ngươi đi đi, ta không muốn nhìn thấy ngươi.

Bách Linh thấy vậy, thở dài nhè nhẹ, nhỏ nhẹ lẩm bẩm:

- Tâm Nghi, nếu do bởi lời thề ngày xưa với ta khiến ngươi khó lòng đối mặt, thế bây giờ đã đến nước này, ngươi còn muốn kiên trì thêm gì nữa? Ta đã sai rồi, hay bản thân ngươi đã sai rồi? Người còn sống, cần phải tiến lên. Nếu như cứ mãi như vậy, làm sao có thể trùng chấn uy danh của Dao Trì?

Dứt lời xoay người, Bách Linh chầm chậm bỏ đi.

- Bách Linh … Ngươi thắng rồi, ít ra là cho đến hiện nay …

Không hề xoay người lại, giọng Diệp Tâm Nghi vang lên đau thương, dường như để thốt lên lời này nàng cầng rất nhiều dũng khí.

Bách Linh dừng lại, nhỏ nhẹ nói:

- Tâm Nghi, ngươi cần phải kiên cường hơn nữa. Phụ nữ cần thiết nhất chính là người bảo hộ, mà không phải là vinh quang. Một người chỉ cần lòng đã trao gửi, cho dù không sở hữu, người đó cũng khoái lạc.

Diệp Tâm Nghi xoay người nhìn Bách Linh, cười thê lương nói:

- Người thắng vĩnh viễn đều nói như thế với người thất bại.

Bách Linh bật cười khổ sở, lúc lắc đầu bỏ đi. Diệp Tâm Nghi chần chừ một chút, rồi theo sau nàng chầm chậm đi ra khỏi động đá đó.

Thấy Bách Linh đã ra, Lục Vân buông tay hai người nữ, trong ánh mắt ẩn chứa vẻ phức tạp. Ở không xa, Diệp Tâm Nghi lại đứng trên một tảng đá, từ xa nhìn lại nơi này, thần sắc thê lương khổ sở mà lại mơ mơ hồ hồ.

Nàng và Lục Vân, từ lúc bắt đầu đã là kẻ đối địch. Bây giờ, Lục Vân lại gián tiếp cứu nàng, tâm tình hai người thế nào có thể biết được, ai cũng có sự phức tạp không mô tả được.

Cá heo vừa thấy Diệp Tâm Nghi xuất hiện, lập tức đến bên cạnh, cao hứng nói:

- Cô không sao rồi, thương thế có tốt hơn chút nào không? Ta không gặp được những người cô nói, nhưng thấy bọn họ cũng đến từ nhân gian, vì thế …

Diệp Tâm Nghi phất tay nói:

- Đủ rồi, không cần nói nữa, đa tạ ngươi, hãy đi đi, nếu như lần sau có cơ hội gặp lại, ta sẽ báo đáp cho ngươi.

Cá heo có chút không nỡ, nhỏ giọng nói:

- Thương thế cô rất nặng, ta phải đưa cô đến gặp đồng bọn mới đi được.

Diệp Tâm Nghi nhìn cá heo, cảm kích đáp lại:

- Hải Tây Lí, đa tạ …

Bên này, Lục Vân chờ Bách Linh đến gần, nhỏ nhẹ nói:

- Không còn sớm nữa, phải đi thôi.

Bách Linh kéo tay chàng, nhẹ giọng nói:

- Đa tạ huynh, Lục Vân.

Vuốt ve mái tóc của nàng, Lục Vân nói:

- Chỉ cần các muội khoái lạc là ta đủ thỏa mãn rồi.

Nhìn bốn người bỏ đi, vẻ mặt Diệp Tâm Nghi rất phức tạp, một lúc sau mới mở miệng:

- Lục Vân, ngươi đứng lại …

Lục Vân dừng lại, lưng vẫn hướng về nàng, giọng lạnh lẽo thốt lên:

- Thế nào, ngươi còn muốn tính sổ với ta chăng?

Diệp Tâm Nghi trừng trừng nhìn chàng, nghiêm túc nói:

- Ân oán giữa hai ta ngày sau mới tính, bây giờ ngươi cho ta biết, sư phụ ngươi đang ở đâu, lão đã mang sư phụ ta đến nơi nào rồi?

Lục Vân sửng sốt, xoay người nhìn nàng, lạnh lùng hỏi:

- Ngươi nói rõ một chút.

Diệp Tâm Nghi nghi ngờ nhìn chàng, không hiểu lên tiếng:

- Lâm Vân Phong không cho ngươi biết chăng? Ngày đó khi Kiếm Vô Trần hủy diệt Dao Trì rồi, sư phụ ta bị trọng thương, trong lúc nguy hiểm thì sư phụ ngươi đột nhiên xuất hiện, mang sư phụ ta đi mất.

Lục Vân trầm giọng hỏi:

- Ngươi quả thật khẳng định là sư phụ của ta?

Diệp Tâm Nghi đáp:

- Điều này chính miệng Kiếm Vô Trần nói là sư phụ ngươi Duyên Diệt đột nhiên xuất hiện, há có thể giả trá được chăng.

Lục Vân cau mày, tên sư phụ là Duyên Diệt chăng?

Điềm này chàng không hề hỏi lại, chỉ đưa mắt nhìn Diệp Tâm Nghi cổ quái, nghiêm túc nói:

- Chuyện này nếu như là thật, sau này ta sẽ cho ngươi biết những điều liên quan đến tung tích sư phụ ngươi. Hơn nữa, ân oán giữa chúng ta cũng xóa bỏ đi. Nếu như không thật, đến lúc đó ta sẽ tìm ngươi kết thúc.

Nói xong phất tay bỏ đi, không lý gì đến câu hỏi của Diệp Tâm Nghi.

******

Trở về Đông hải, Lục Doanh còn chưa kịp kể lại chuyện Nam hải, Đông hải Long vương vẻ mặt lo lắng lên tiếng:

- Đại sự không ổn, đại sự không ổn rồi. Những con thú lớn ở Ma Quỷ hải vực đã chia nhau rời khỏi nơi đó đi vào trong bảy hải, nơi nào chúng đến thì không ai chống cự nổi.

Lục Doanh trong lòng thất kinh, sợ hãi bật lên:

- Quả như vậy? Nếu thế bây giờ phải làm sao mới được? Những con này chúng ta không đủ khả năng đối phó được.

Đông hải Long vương lo lắng đáp:

- Ta cũng không có biện pháp, đã phái người đi mời Bắc hải Long vương, xem ông ấy có được đối sách thế nào.

Phần Thiên thấy vậy, an ủi:

- Đừng lo quá, bây giờ nếu như truyền thuyết đã ứng nghiệm, lo lắng cũng vô dụng thôi, hay là chúng ta thản nhiên cho rồi. Lần này đến Nam hải cũng thu hoạch không nhỏ, bọn họ nơi đó … Hiện nay, Tây hải xem như đã hết đời rồi, chúng ta cũng không cần lo lắng bọn chúng, có thể an tâm xây dựng lại Đông hải.

Đông hải Long vương nghe rồi, giọng cảm xúc nói:

- Chỉ vài ngày ngắn ngủi mà bốn hải gặp tai ương, quả thật số kiếp khó thoát được. Tiếp theo khi gặp những con thú lớn thời cổ xưa ở Ma Quỷ hải vực, Hải vực sẽ gặp những nạn như thế nào nữa đây?

Lục Doanh khuyên bảo:

- Phụ vương, người đừng lo lắng quá nhiều. Nếu đã phát sinh chuyện rồi, chúng ta cũng phải dũng cảm đối mặt. Con tin tưởng, chỉ cần chúng ta nỗ lực, nhất định có thể chiến thắng khốn nạn. Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL

Đông hải Long vương nhìn vẻ mặt kiên nghị của con gái, trong ánh mắt khổ sở toát ra mấy phần vui mừng.

Bên ngoài điện truyền vào hai luồng khí tức quen thuộc, chỉ thấy Bắc hải Long vương và Quy trưởng lão vội vàng đi vào, vẻ mặt bất an. Mời hai người ngồi rồi, Đông hải Long vương hỏi:

- Bên đó tình thế ra sao?

Bắc hải Long vương lắc đầu đáp:

- Thế lực Tây hải bị tiêu diệt rồi, nhưng Hồng hải lại đột nhiên xâm phạm, khiến chúng ta vội vàng thoái lui, may mà gặp phải những con thú lớn cổ xưa của Ma Quỷ hải vực mới có thể thoát khỏi đối phương được.

Quy trưởng lão bên cạnh nói:

- Cung chủ, hiện nay Hải vực đối mặt với tai ương hủy diệt, thuộc hạ nghĩ ba hải đại tà ác nhất định sẽ có hoạt động mạnh mẽ, chúng ta phải nhanh chóng nghĩ ra đối sách để phòng tránh hậu hoạn.

Đông hải Long vương đáp:

- Hiện nay, Nam hải và Tây hải đều lưỡng bại câu thương, nếu chúng ta có thể liên kết với Hàn Ngọc Dương trong một chiến tuyến, tập trung sức mạnh bốn hải hẳn có được một chút hy vọng.

Bắc hải Long vương tán thành:

- Chủ ý này quả không sai, đáng để thử một lần. Nhưng ai đi mới tốt đây?

Quy trưởng lão lại nói:

- Để diễn tả thành ý, thuộc hạ thấy chi bằng hai vị cung chủ cùng đi, như thế càng nắm chắc hơn.

Suy nghĩ cẩn thận, mọi người đều thấy có lý, vì thế Đông hải Long vương và Bắc hải Long vương lập tức đến lên đi về Nam hải.