Thất Hành

Chương 4



Sau lần đó đúng thật Tống Lãng có cơ hội đến thử vai, nhưng không ngoài dự liệu mà bị loại. Thế nên y cứ như vậy triệt để nhàn rỗi, tài nguyên tốt không đến tay, tài nguyên vụn vặt y lại chướng mắt, cao không được mà thấp chẳng xong, lịch trình tất cả đều trống không, rảnh rỗi vô cùng. Cũng may ngày trước nhân khí cao, tiền của y có thể tiêu xài một thời gian, tạm khời cũng không đến mức chết đói.

Hứa Thành Chu tìm được đối tác mới, tính toán Đông Sơn tái khởi, cụ thể như nào Tống Lãng không hỏi qua. Khi Hứa Thành Chu gọi điện cùng người khác cũng không kiêng dè y, thậm chí ngẫu nhiên còn nhắc tới một hai câu ngay trước mặt y, mặc dù Tống Lãng không hiểu gì cũng không hứng thú lắm.

Bọn họ có rất nhiều thời gian ở chung, Tống Lãng có thể cảm giác được từ khi Hứa Thành Chu nói ra câu "Tớ sẽ cố gắng", dường như đã mang y thoát khỏi căn phòng nào đó, quan hệ của bọn họ đã chuyển biến một cách rõ ràng, trong đó có tình cảm. Những hành động như là nắm tay, ôm hôn không còn chỉ là bước dạo đầu của việc lên giường. Lần đầu tiên Hứa Thành Chu chủ động dựa đến y cũng không cự tuyệt, về sau lại càng tự nhiên hoà hợp. Loại chuyển biến này là xấu hay tốt, y cũng không dám nghĩ tới, chẳng bằng cứ thuận theo tự nhiên vậy.

Sau này Hứa Thành Chu cũng hỏi qua Tống Lãng vì sao không đi quay phim, Tống Lãng do dự rồi khai thật: "Đắc tội người đại diện, tôi cũng sắp hết hạn hợp đồng với công ty rồi, bây giờ không lấy được tài nguyên tốt, tôi đã thử đi tìm nhà tiếp theo nhưng đều không được, xem sau đã."

Thời gian dài như vậy Tống Lãng ngược lại rất bình tĩnh, Hứa Thành Chu có tiền như thế khi phá sản còn có thể nghĩ cách quay đầu, y cùng lắm cũng chỉ là tạm thời không thể quay phim mà thôi, việc gì phải sốt ruột.

Hứa Thành Chu nghiêm túc suy nghĩ, nói cho Tống Lãng: "Tôi có người bạn thời đại học giờ đã đổi nghề làm đạo diễn, hình như ở nước ngoài cũng có chút tiếng tăm, nếu không tôi giúp cậu hỏi hắn một chút?"

"Cậu còn có bạn học làm đạo diễn, sao trước kia không nghe cậu nói đến?" Tống Lãng cảm thấy rất ngoài ý muốn, trước kia Hứa Thành Chu nâng y chính là bỏ ra một đống tiền mua cho y tài nguyên, loại chuyện giới thiệu nhân mạch này là lần đầu tiên làm, tuy rằng y cũng không ôm hy vọng gì: "Nổi tiếng bao nhiêu vậy? Tên bạn cậu là gì?"

Hứa Thành Chu nói ra tên người Tống Lãng chưa bao giờ nghe qua, càng cảm thấy việc này không có bao nhiêu tin cậy, nói đùa vài câu liền đem câu chuyện kéo xa.

Qua mấy ngày khi Tống Lãng đã sớm đem việc này quên đi, Hứa Thành Chu lại lần nữa nói muốn dẫn y đi gặp người bạn học kia của hắn. Tống Lãng không muốn dập tắt nhiệt tình của hắn, huống chi đây là lần đầu tiên Hứa Thành Chu dẫn y ra ngoài gặp bẹn bè. Y đi theo, gặp được người bạn học kia của Hứa Thành Chu - chính là người năm ngoái vừa giành được giải đạo diễn xuất sắc, có triển vọng nhất ở liên hoan phim nước ngoài.

Không phải Tống Lãng chưa nghe qua tên của đối phương, chỉ là Hứa Thành Chu giới thiệu không phải danh xưng hắn dùng bên ngoài mà thôi.

Tống Lãng bỗng nhiên nhớ đến, thời điểm buổi tối hôm đó y ở bên ngoài phòng chờ Hứa Thành Chu, liếc mắt nhìn thấy người nước ngoài hẳn là vị đạo diễn nổi tiếng trước mắt này.

Hứa Thành Chu nói đối phương là bạn tốt của hắn khi học đại học, mặc dù Tống Lãng cũng không rõ người chất phác như Hứa Thành Chu, có thể cùng vị đạo diễn lớn có tính cách thoát tục này trở thành bạn bè, thậm chí là bạn thân.

Bạn học cũ của Hứa Thành Chu lần này tới Trung Quốc là vì tiến hành tuyển chọn diễn viên người châu Á cho nhân vật nam của tác phẩm mới, nhân vật này có rất nhiều sức nặng trong phim. Hình tượng khí chất của Tống Lãng đều phù hợp với vị trí vai diễn, y khi đối diễn với đối phương cũng vô cùng hoà hợp cả về ý tưởng cùng nhận thức*. Ở phim trường thử vai, việc quay phim gần như được quyết định ngay lập tức.

*Chỗ này là ý tưởng cùng lý niệm, mình tra lý niệm nó ra toàn triết học nên để nhận thức cho dễ hiểu.

Ở trên trời bỗng nhiên rơi xuống cái bánh lớn đập cho Tống Lãng choáng váng, thậm chí y còn hoài nghi đối phương tuyển chọn qua loa như thế đã hạ quyết định có phải quá trẻ con. Y lại càng không biết Hứa Thành Chu đã âm thầm bỏ ra bao nhiêu thời gian cùng tinh lực, đem tác phẩm cũ tỉ mỉ tuyển chọn rồi biên tập ra, nỗ lực giới thiệu y cho bạn học cũ.

Thời điểm Tống Lãng đi toilet, Hứa Thành Chu vô cùng nghiêm túc mà nói một tiếng cảm ơn với bạn học cũ.

Đối phương cười hỏi hắn: "Y chính là người trước kia cậu nói đến, Young and beautiful của cậu à?"

Hai mắt đen nhánh của Hứa Thành Chu lướt qua một vòng ánh sáng, khoé miệng tràn ra một nụ cười nhẹ: "Là cậu ấy."

Ba tháng sau, hợp đồng ở công ty chính thức kết thúc, Tống Lãng lấy danh nghĩa cá nhân ký nhận bộ phim này, cũng khởi hành sang nước ngoài đóng phim.

Trước khi xuất ngoại một ngày, Hứa Thành Chu giúp y thu xếp hành lý, tâm tình Tống Lãng nhảy nhót hồi lâu rốt cục đã bình tĩnh lại, lại không hiểu vì sao có cảm giác mất mát khó diễn tả bằng lời.

Buổi tối hôm đó, y cùng Hứa Thành Chu dây dưa làm vài lần, trong lúc cuồng nhiệt nhất, Tống Lãng hôn nhẹ lên môi Hứa Thành Chu, ôn nhu nói: "Anh phải chờ em trở về."

Đây là điều mà ba năm qua y không thể nói ra thành lời, trước kia y cùng Hứa Thành Chu mỗi lần gặp mặt chỉ có lên giường, nói chuyện phiếm cũng không đến hai câu. Nhưng là bây giờ, cho dù y vẫn muốn dựa vào Hứa Thành Chu lấy được tài nguyên, Tống Lãng lại có thể phân biệt rõ ràng được, Hứa Thành Chu đang thay đổi, và y cũng đang thay đổi.

Thời gian bốn tháng quay phim, Hứa Thành Chu không hề qua tham ban, Tống Lãng cũng không hỏi đến, y biết Hứa Thành Chu rất bận. Công ty mới đã đi vào quỹ đạo, hắn thực sự không có khả năng cả đời làm đầu bếp gia đình, Hứa Thành Chu đối với sự nghiệp luôn có dã tâm. Tống Lãng cũng hi vọng hắn có thể Đông Sơn tái khởi, cho dù là vì phương diện hay nguyên nhân gì.

Bọn y mỗi ngày đều gọi điện thoại, Hứa Thành Chu trầm lặng, hơn phân nửa đều là Tống Lãng nói hắn nghe. Tống Lãng sẽ nói cho hắn một ít chuyện mới mẻ thú vị ở đoàn phim. Trước đây y chưa bao giờ nói cho kim chủ nghe mấy việc vặt, hiện tại, y nguyện ý nói cho Hứa Thành Chu nghe.

Ngày phim đóng máy, vị bạn học này của Hứa Thành Chu kéo một cái rương hành lý cũ kỹ đến giao cho Tống Lãng, nói với y: "Đây là thứ trước kia Hứa Thành Chu để lại trong nhà tôi, mấy ngày trước dọn nhà thì phát hiện ra nó. Tôi cũng không biết nên bỏ nó đi hay không, nên đưa cho cậu, cậu giúp tôi mang về cho hắn."

Thời điểm Hứa Thành Chu ở nước ngoài học tập đúng là có ở nhờ nhà vị bạn học này sống một thời gian, đó cũng là sự tình mười năm trước. Cái rương vừa nát vừa cũ, ở trên có mật mã khoá lại, bên trong không biết là cái gì. Tống Lãng do dự rồi nhận lấy, nhắn một tin wechat cho Hứa Thành Chu, hỏi hắn còn cần hay không?

Bên Hứa Thành Chu thật lâu mới trả lời y: "Cậu mang về đây đi."

Khoé miệng Tống Lãng hơi nhếch, mặc dù không biết bên trong là thứ gì, nhưng vẫn cảm thấy rất hiếm lạ.

Y không phải cố ý xem trộm riêng tư của Hứa Thành Chu, chỉ là tiện tay ấn thử mật mã ở rương là sinh nhật của mình, nghe được cái rương kêu một tiếng răng rắc mở ra. Tống Lãng trong nháy mắt sửng sốt, không nghĩ tới là thật sự có thể mở ra.

Cái vali này mười năm trước bị Hứa Thành Chu lưu lại ở nhà bạn học, nhưng thế nào lại dùng sinh nhật của y làm mật mã, điều này có ý gì Tống Lãng không dám nghĩ sâu. Y run run tay mở cái rương ra, bên trong chỉ có một cái hộp sắt đã rỉ sét, cái hộp đựng lấy một chồng ảnh chụp, đều là chụp lén y, y nằm ở trên bàn học ngủ quên, y cùng bạn bè đùa giỡn ở hành lang, y ở trên sân thể dục chạy bộ... Ở một nơi Tống Lãng không hề hay biết, có một người đã âm thầm ghi lại thời niên thiếu của y theo cách này, đồng thời lưu giữ nó nhiều năm như vậy.

Ngoại trừ ảnh chụp, ở dưới đáy hộp sắt còn đè ép một phong thư đã ố vàng, đó là một bức thư tình, là Hứa Thành Chu viết cho y, bức thư tình y chưa bao giờ nhận được.

"Em đã xuất hiện trong giấc mơ của tôi vô số lần, dáng vẻ em cười lên trông rất đẹp, đôi mắt của em toả sáng giống như tên của em vậy, là bầu trời tươi sáng nhất thế gian này."

Tống Lãng siết chặt bức thư, nước mắt lặng lẽ rơi xuống.