Thất Hành

Chương 6



Sau khi trở về từ nước ngoài, Tống Lãng liền bắt đầu xuống tay chuẩn bị phòng làm việc cá nhân của mình, hiện tại hoạt động đã đi lên quỹ đạo, tuy rằng tài nguyên tốt so là kém hơn việc dựa hơi công ty lớn trước kia rất nhiều, nhưng có kinh nghiệm hợp tác cùng đạo diễn quốc tế, tính ra vẫn giúp y không ít, các loại công việc đều tự tìm đến cửa, hết thảy lại thuận buồm xuôi gió.

Thời điểm năm mới, y nhận quay video phỏng vấn của một trang web phát sóng trực tiếp. Người dẫn chương trình đã thu thập một số câu hỏi mà fan hâm mộ quan tâm nhất rồi trò chuyện cùng Tống Lãng, khi được hỏi về việc thu xếp công tác cho năm mới, Tống Lãng nghĩ ngợi, cười trả lời: "Bây giờ tôi đã có phòng làm cá nhân của mình rồi, có lẽ tốc độ sẽ thư thả một chút, phim điện ảnh truyền hình thì vẫn quay, nhưng lịch trình sẽ không còn kín như trước, tôi muốn bỏ một chút thời gian ra để nói chuyện yêu đương."

Người dẫn chương trình dường như cũng không nghĩ tới y sẽ chủ động nói về đề tài mẫn cảm này, liền nhanh miệng hỏi tiếp: "Là chuẩn bị nói chuyện yêu đương hay đã nói chuyện rồi?"

Ở đuôi mắt Tống Lãng tràn ra ý cười ôn nhu, thanh âm mang theo sự vui sướng không hề che giấu: "Đã nói chuyện rồi."

"Tôi cùng anh ấy quen biết rất nhiều năm rồi, từ thời học sinh vẫn luôn thích nhau, bởi vì một chút hiểu nhầm mà chúng tôi đã bỏ lỡ nhau rất lâu, bây giờ vất vả lắm mới có thể ở cùng một chỗ, tôi không muốn bỏ lỡ nữa. Năm đó là do tôi quá yếu đuối nên không dám tỏ tình với anh ấy, cho nên lần này tôi muốn lấy màn ảnh để nói cho người đó biết... Em cũng yêu anh, đây là sự thật."

Khi Tống Lãng ghi hình xong, Hứa Thành Chu lái xe tới đón y, Tống Lãng cùng trợ lý trao đổi vài câu, lên xe Hứa Thành Chu, Hứa Thành Chu ấn tắt video trên điện thoại di động, hỏi y: "Có mệt không? Buổi tối muốn ăn cái gì?"

Tống Lãng nhìn hắn, không trả lời vấn đề của hắn mà hỏi lại: "Vừa rồi anh xem livestream à?"

Hứa Thành Chu gật đầu, cầm tay của y, thấp giọng thở dài: "Tôi đều biết cả rồi, trước đây là tôi không đúng, xin lỗi."

Cho dù Tống Lãng không nói, nhưng trong khoảng thời gian này y đã dùng hành động thực tế để chứng minh câu thích kia không phải do say mà nói ra, y thật sự là thích Hứa Thành Chu, yêu hắn mười mấy năm rồi, khắc cốt ghi tâm cũng không kém Hứa Thành Chu là bao.

Hứa Thành Chu cực kì hối hận, hắn thật là không nghĩ tới Tống Lãng lại giống như mình, thầm mến hắn nhưng miệng không nói ra, nếu như trước đây hắn không so đo tính toán chi ly, nếu như hắn có thể buông xuống tự tôn mà lấy phong thái bình đẳng đối xử với Tống Lãng, nếu như hắn không dùng phương thức bao dưỡng chà đạp lên mối quan hệ của bọn họ, có lẽ hắn cùng Tống Lãng đã sớm hiểu được tâm ý của nhau.

May mắn thay, bọn họ vẫn còn có tương lai sau này.

Tống Lãng cười cười: "Quên đi, không nói những thứ này nữa, đi thôi, chúng ta mua chút đồ ăn về nhà làm cơm tối đi."

Thời gian còn sớm, ở trong siêu thị mua nguyên liệu nấu ăn xong về đến nhà cũng chỉ mới sáu giờ, Hứa Thành Chu để Tống Lãng ngồi nghỉ ngơi một lúc, tự mình xách hai cái túi lớn đi vào phòng bếp.

Tống Lãng lại không chịu ngồi yên, nhân lúc Hứa Thành Chu rửa rau liền đi vào phòng bếp ôm lấy eo hắn, ở sau gáy hắn hôn nhẹ một cái, thấp giọng nở nụ cười: "Em còn tưởng rằng mình vẫn đang nằm mơ."

Hứa Thành Chu nghiêng đầu hôn đáp lại y, bọn họ yên lặng mà tiếp nhận một nụ hôn sâu triền miên, Hứa Thành Chu dán ở bên môi y nỉ non: "Em ngồi đợi tôi một lát nữa thôi, chờ làm xong tôi sẽ gọi em."

"Sao anh lại tốt như vậy nhỉ, trước đây thật sự là em nhìn không ra."

"Em thích liền tốt."

Hắn nguyện ý chiều chuộng Tống Lãng vô điều kiện, cho dù y muốn trăng sao trên trời hắn cũng sẽ tìm mọi cách lấy xuống cho y, chỉ cần Tống Lãng có thể yêu hắn.

"Để em giúp anh."

Tống Lãng không biết nấu ăn, nhưng rửa rau thái thịt vẫn không có vấn đề gì, chỉ cần ở cùng một chỗ với Hứa Thành Chu, trong phòng bếp làm những việc đơn giản bình thường như thế này, y cũng cảm thấy vô cùng hạnh phúc. Đây là điều ba năm trước y không dám nghĩ tới, thời gian chung quy đã xoa dịu đi những nỗi đau và gánh nặng kia, bọn họ cuối cùng cũng đã tìm lại được phần tình cảm lúc ban đầu.

Sau khi đồ ăn được bưng lên, Hứa Thành Chu thuận tay thắp một ngọn nến mà hắn mua trong siêu thị, mở Champagne ra, nâng cốc lên nhìn Tống Lãng dưới ánh nến lờ mờ, môi mỏng khẽ mím lại, do dự mãi mới nhẹ giọng nói một câu: "Hy vọng năm mới chúng ta có thể tiếp tục như vậy."

Tống Lãng cười cùng hắn chạm cốc: "Sẽ càng tốt hơn."

Rượu quá ba tuần, trên bàn chỉ còn lại canh thừa, lúc này Tống Lãng cũng đã hơi say, Hứa Thành Chu đặt cốc rượu xuống, hắn đứng dậy đi đến trước mặt Tống Lãng, trước ánh mắt ngơ ngác nhìn chăm chú của Tống Lãng rồi quỳ một chân xuống, vươn tay mở ra, trong lòng bàn tay hắn là hai chiếc nhẫn có cùng kiểu dáng.

"Tống Lãng, chúng ta kết hôn nhé?"

Tống Lãng sửng sốt.

"Con người của anh có rất nhiều khuyết điểm, lòng dạ cũng hẹp hòi, tính tình ngang ngược cố chấp lại không biết làm điều lãng mạn, hơn nữa còn phá sản, nhưng anh yêu em, sẽ vì em mà cố gắng hơn nữa, em có đồng ý ở bên anh không?"

Hứa Thành Chu vẫn như cũ không biết nói những lời tâm tình dễ nghe buồn nôn, nhưng từng câu từng chữ đều chứa đầy tình cảm chân thành của hắn. Tống Lãng ngơ ngác nhìn cặp nhẫn kia, âm thanh của Hứa Thành Chu chạm đến màng nhĩ cùng trái tim y, ở lúc y cũng không để ý, nước mắt bất giác đã chảy ra từ bao giờ, y gật đầu không ngừng, nghẹn ngào đến mức không nói nên lời.

Hứa Thành Chu xích lại gần, ôn nhu hôn lên nước mắt trên mặt y: "Đừng khóc."

Hắn cầm tay Tống Lãng, đem nhẫn mang lên ngón áp út tay trái y, cúi đầu thành kính hôn lên ngón tay của y.

Tống Lãng cũng nắm lấy tay hắn, run rẩy đeo lên cho hắn chiếc nhẫn có thể trói buộc cả đời hắn, khom lưng dán mặt xuống mu bàn tay Hứa Thành Chu, hồi lâu cũng không muốn buông ra.

Buổi tối ngày hôm đó bọn họ triền miên thật lâu, dường như về sau tâm ý tương thông thì thân thể càng thêm hoà hợp, nước dâm vui sướng tràn trề, cuối cùng cả người Tống Lãng toàn là mồ hôi ngã vào lồng ngực Hứa Thành Chu, mười ngón tay đan xen lại với nhau, dán ở bên tai hắn thấp giọng thì thầm: "Chờ thêm vài ngày nữa, chọn lấy một ngày đẹp, chúng ta đi lãnh chứng đi."

Nếu như pháp luật đã cho phép, y cũng rất nguyện ý cùng Hứa Thành Chu hợp pháp hoá, mặc dù chỉ là một tờ giấy mà thôi, dù sao ý nghĩa cũng khác nhau.

Vòng tay của Hứa Thành Chu trên lưng y lại siết chặt hơn một chút, trong giọng nói vẫn luôn trầm ổn kiên định cũng hiện ra một tia kích động: "Được."

"Hôn lễ thì miễn đi, việc kết hôn của chúng ta không cần nhiều người dòm ngó như vậy, cũng có thể tiết kiệm một khoản, chờ lãnh chứng xong anh và em sẽ về quê một chuyến, em sẽ dẫn anh đi gặp ba mẹ của em, sau đó chúng ta đi du lịch nha."

"Được," Hứa Thành Chu lại trầm giọng thêm vào một câu, "Anh có tiền."

Tống Lãng cười khẽ một tiếng: "Em biết, cái kia tiết kiệm một chút."

Hứa Thành Chu có bản lĩnh, cho dù phá sản cũng có thể trong thời gian ngắn nhất mà bơi ngược dòng, cũng không cần để y lo lắng.

"Sau này tiền của anh đều cho em, em giúp anh trông coi, anh cũng dẫn em đi gặp ba mẹ anh, bọn họ đều biết em rồi, nhìn thấy em bọn họ chắc chắn sẽ rất vui."

"Được." Tống Lãng không có từ chối, thời điểm trước đây y cùng Hứa Thành Chu quan hệ không minh bạch, Hứa thành Chu cũng đã cho y rất nhiều thứ, y đều nhận hết, nhưng tâm lý từ đầu đến cuối đều không thoải mái. Bây giờ Hứa Thành Chu nói muốn đem hết tiền cho y quản, y biết hắn nói được thì nhất định làm được, y không từ chối, ngay cả suy nghĩ từ chối cũng không có, sau này bọn họ sẽ là bạn lữ hợp pháp, Hứa Thành Chu là của y, mọi thứ của y cũng đều thuộc về Hứa Thành Chu.

Hứa Thành Chu cúi đầu, lần nữa trao cho y một nụ hôn, đem người bế lên: "Đi tắm thôi."