Thật Ra Tôi Không Ngốc Chút Nào

Chương 1



01

Tôi không biết người khác nhập học năm nhất đến trường như thế nào.

Vì muốn tôi có thể hòa hợp với tập thể, bố mẹ tôi bắt tôi ngồi máy kéo đến cổng trường.

Khi tôi xách túi da rắn xuống xe, ngay lập tức trở thành phong cảnh xinh đẹp nhất.

Các bạn cùng phòng nhìn thấy tôi, ai cũng trợn mắt há mồm.

Vội hỏi tôi.

“Đôi giày cậu đang đeo có phải là đôi giày giải phóng trong truyền thuyết không?”

(Ảnh minh họa dưới bình luận nha).

Tôi cúi đầu nhìn thoáng qua.

Là đôi giày hơn hai vạn (66.120.000 VND) một thời gian trước có người nổi tiếng có tích V là đối tác thương hiệu.

Tôi hơi lúng túng hỏi lại họ.

“Đôi giày này có vấn đề gì sao?”

Chẳng lẽ tôi mới giả nghèo ngày đầu tiên mà đã thất bại?

Đôi giày này chắc cũng đủ rẻ rồi mà.

Mấy cô gái lắc đầu với vẻ mặt trông hơi quái dị, vội nói rằng không có vấn đề gì cả.

Lòng tôi lại càng căng thẳng.

Càng ngày càng có cảm giác họ đã bắt đầu nghi ngờ tôi.

Xem ra, đã đến lúc tiến hành plan B - kế hoạch nhặt ve chai!

02

Vì thế, trong lúc huấn luyện quân sự.

Mỗi khi nghỉ giải lao, tôi liền kéo túi da rắn của người nổi tiếng nào đó, liều mạng nhặt ve chai ngay trước mặt mọi người.

Sau khi huấn luyện quân sự kết thúc, thành công làm học sinh toàn trường biết Hạ Thất Thất tôi rất nghèo.

Tôi cũng nhờ vậy mà chung sống hòa hợp với các bạn cùng phòng.

Tôi đặc biệt hài lòng khi đã hoàn thành được kỳ vọng của bố mình.

Một hôm, tôi kéo chiếc túi da rắn ra để tận hưởng sự mát mẻ dưới bóng cây.

Bỗng nghe thấy cách cái cây không xa, có người bàn tán về mình

Vẫn là hai bạn cùng phòng của tôi Triệu Miêu và hoa khôi Kiều Hân.

“Hạ Thất Thất cô ta không cảm thấy mất mặt sao? Cả ngày tùy tiện đi nhặt ve chai.”

“Ha, cô ta đi nhặt ve chai chỗ nào chứ? Cô ta tự cho là bản thân có vài phần nhan sắc, lấy cớ nhặt ve chai, hở ra là ăn vạ bên cạnh Cố Việt để thu hút sự chú ý của anh ấy!”

“Thì ra là như vậy, thảo nào luôn thấy cô ta quanh quẩn xung quanh Cố Việt, cô ta cũng quá tâm cơ rồi đấy.”

Cố Việt là ai?

Lúc này đầu tôi đầy dấu chấm hỏi.

Mặc kệ, không quan trọng.

Tôi quay người đi tới trước mặt họ.

Dưới vẻ mặt lúng túng của họ.

Tôi tỏ ra hiếu kỳ.

“Cố Việt là bố của các cậu hả?”

Triệu Miêu và Kiều Hân nhíu mày với vẻ mặt nghi hoặc.

“Hạ Thất Thất, cậu có ý gì?”

Tôi trợn trắng mắt.

“Mấy cậu quan tâm đến Cố Việt như vậy, chẳng lẽ không phải bởi vì sợ tôi trở thành mẹ kế của các cậu hay sao?”

Mặt họ lập tức trở nên xanh mét.

“Hạ Thất Thất, cậu……”

Xì!

Đột nhiên một tiếng cười khẽ từ phía trên truyền đến.

Chúng tôi vừa ngẩng đầu, liền nhìn thấy trên thân cây thô ráp có một anh đẹp trai dáng người mảnh khảnh nằm đó.

Anh ta từ từ đứng dậy, con ngươi đẹp tựa như hắc diệu thạch ngước nhìn về phía tôi.

Một giọng nói rõ ràng và dễ nghe phát ra từ miệng anh.

“Ngại quá, tôi không thể sinh ra đứa con gái nào đã lớn lại còn xấu tính như thế.”