Thất Sơn Tiên Môn

Chương 83: Truyền đạo



“TẤT CẢ MỌI NGƯỜI, XIN HÃY IM LẶNG”

Đám đông đang bàn tán xôn xao thì có một giọng nói vang lên. Tiếng nói này được hệ thống loa bố trí hình vòm khắp quảng trường phát lên. Truyền rõ đến tai của từng người một.

Đây là xã hội hiện đại, cũng không cần cái gì hoán thâu chân khí vào giọng nói cho nó cao siêu. Cứ bố trí loa lớn khắp nơi là được.

Tiếng nói vừa kết thúc, trên sân khấu chính đã nhìn thấy Giác Linh Chân Nhân bước ra. Ông nhanh chóng đi đến một cái ghế rồi ngồi xuống.

Không lâu sau thì Liễu Nữ Nhân, Hòa Hảo Chân Nhân, Cao Đài Tiên Ông và Hiếu Nghĩa Bổn Sư cũng bước đi ra. Mỗi người nhanh chóng ngồi vào một vị trí.

Đi ra cuối cùng là Trần Minh Quân. Hắn vừa đi vừa sờ sờ mũi vì có chút ngại. Đây có thể xem là lần đầu tiên trong đời hắn phải đối mặt với đám đông hàng trăm ngàn người như vậy.

Ánh mắt của đám đông chăm chú quan sát đánh giá Trần Minh Quân. Thấy một thiếu niên trẻ tuổi như vậy lại đi ra ngồi ngang hàng với Ngũ Đại Tán Tiên thì ai cũng không hiểu gì. Nhất thời tiếng bàn tán xôn xao lại nổi lên.

“Đó là ai vậy?”

“Chẳng lẽ là thiếu gia của một thế lực lớn nào đến đây du ngoạn hay sao?”

“Sao ta nhìn người này quen mắt như vậy?”

“Cái gì mà quen mắt, đó chính là người đến từ trạm trung chuyển Kiên Lương chúng ta”

“À đúng rồi, hắn chính là vị đạo hữu đã trao đổi nguyên khí châu”

“Huynh đệ, ngươi nói thiếu niên trẻ tuổi trên kia là người đã trao đổi nguyên khí châu với các ngươi?”

“Đúng vậy, đúng vậy, chính là hắn ta”

Lẫn vào trong đám đông, Giao Hảo và Hòa Bình đứng nhìn không rời mắt khỏi Trần Minh Quân.

“Thế nào rồi, bên kia nói sao?”

“Đang đến!”

“Có biết khi nào sẽ đến không?”

“Nửa ngày!”

“Vậy. có biết là ai được cử đến không?”

“Giả Nhân, Giả Nghĩa”

“Cái gì! Là 2 cái con hàng đó sao! y da, lần này lại sắp loạn lên nữa rồi.”

Thấy đám đông lại ồn ào, giọng nói kia lại một lần nữa vang lên

“TA NHẮC LẠI, TẤT CẢ MỌI NGƯỜI, XIN HÃY IM LẶNG”

Đám đông lúc này mới dừng thảo luận. Tất cả đều im lặng chờ đợi buổi luận đạo của các vị tán tiên.

Giác Linh Chân Nhân là người đầu tiên đứng lên. Ông đi đến giữa sân khấu lớn. Ông làm một cái động tác chắp tay chào đám đông.

“Xin chào chư vị đồng đạo gần xa”

Đám đông bên dưới cũng không dám thất lễ, nhanh chóng chắp tay chào trả lễ với Giác Linh Chân Nhân.

“Trước khi đi vào nội dung chính thức của đạo hội lần này! Ta muốn hướng toàn bộ mọi người công bố một thông tin quan trọng. Cũng là nỗi ô nhục cho giới tán tu chúng ta.”

Sau đó, Giác Linh Chân Nhân nói rõ sự tình của Hỏa Lão và Trịnh Phúc. Ông cũng không có nhắc đến tên của Tiểu Mạn, cũng không có nhắc đến sự việc làm nô lệ tình dục của Tiểu Mạn. Hiển nhiên ông cũng rất là tâm lý và tế nhị.

Rất nhanh thì đám đông đã nghe xong câu chuyện. Ai cũng tỏ ra vô cùng phẫn nộ. Tiếng chửi rủa lại tiếp tục vang lên.

Nhưng cũng có những kẻ ánh mắt lưu chuyển và bối rối. Đó là những người đã tiếp tay cho Hỏa Lão hoặc Trịnh Phúc.

Trần Minh Quân đã cho niệm lực bao phủ toàn bộ quảng trường. Cho nên rất dễ nhận ra những người có thái độ “lạ” này. Nhưng mà, bấy nhiêu đó cũng chưa đủ kết luận cái gì. Hắn chỉ lưu ý đám người đó, nếu có người muốn rời đi, hắn sẽ khống chế đứng yên tại chỗ.

Có những người không tỏ ra phẫn nộ, cũng chẳng lo lắng. Có thể là những tu sĩ không quan tâm chuyện trong thế tục, cũng có thể nói là những người có trái tim sắt đá.

Trong số đó có Giao Hảo và Hòa Bình. Bởi vì nhân số quá lớn, âm thanh bàn tán và nói chuyện là vô cùng nhiều. Trần Minh Quân cũng không thể chú ý từng giọng nói được. Nếu không thì đã nghe thấy đoạn hội thoại lúc nãy rồi.

“ĐƯỢC RỒI, XIN TRẬT TỰ, NGHE TA NÓI TIẾP”

“Vị thiếu niên trẻ đang ngồi đây, chính là người mà ta đã nói”

Đám đông lúc này mới hiểu rõ vì sao lại có thêm một chỗ ngồi. Hóa ra là một anh hùng trẻ tuổi.

Nhưng cũng có không ít người thấy là đã quá làm cao Trần Minh Quân. Làm chuyện tốt thì tuyên dương là được rồi. Dù sao đây cũng là đạo hội, không phải lễ tuyên dương công đức. Để một người thiếu niên ngồi ngang hàng với ngũ đại tán tiên là có phần hơi quá.

Đám người này cơ bản chính là cảm thấy ghen ghét trong lòng. Chuyện tốt thì ai làm mà chẳng được. Bọn họ quên rằng, đối tượng làm ác là 2 trong số thập đại tán tu. Bọn họ có muốn cũng sẽ không thể “trừ ác” được.

“Được rồi! Chuyện cần nói ta đã nói. Bây giờ là phần luận đạo. Tuy nhiên, năm nay sẽ không phải ngũ đại tán tiên chúng ta luận đạo. Mà sẽ do thiếu niên tài ba này giảng đạo cho tất cả mọi người”

Đám đông nghe vậy thì nhất thời dậy sóng. Ai cũng không thể chấp nhận được. Một thằng oắt con mới lớn thì biết cái gì mà giảng đạo. Cho dù đã làm ra thiên đại công đức thì cũng chỉ cần tuyên dương là đủ rồi. Thậm chỉ để ngồi ngang hàng với ngũ đại tán tiên cũng là quá danh dự rồi.

Đằng này lại còn để hắn giảng đạo. Hắn giảng cái gì đạo? Là con nít mới lớn đạo hay sao?

“Tiền bối, ta cảm thấy không ổn! Ta không có phủ nhận công đức của tiểu huynh đệ đây. Nhưng đây là buổi luận đạo, không phải luận công đức. Ngài làm vậy có phần hơi quá rồi không?”

“Đúng vậy tiền bối, ta cũng rất là khâm phục tấm lòng của thiếu hiệp đây. Thế nhưng chúng ta đến đây là để nghe các vị tiền bối luận đạo tu hành, sao lại để cậu ta giảng đạo, cậu ta nhìn còn trẻ hơn cháu của ta nữa, có thể giảng được đạo gì chứ”

“Ta phản đối”

“Ta cũng phản đối”

“Đề nghị các vị tiền bối suy xét lại”

Những giọng phản đối vang lên khắp quảng trường, người người đều hưởng ứng. Thấy vậy, Giác Linh Chân Nhân lại giơ tay lên nói

“CÁC VỊ.. TRƯỚC TIÊN HÃY IM LẶNG. NGHE TA NÓI HẾT ĐÔ

Đám đông nghe vậy thì mới lắng xuống, chờ xem Giác Linh Chân Nhân sẽ nói gì

“Chắc các vị cũng đã nghe qua, Sam Tiên Cô đã tìm ra con đường đột phá. Và cũng đã đột phá thành công. Trong lần đạo hội này, cũng sẽ hướng tất cả mọi người nói ra bí mật này.”

Người nào gật đầu đồng ý. Quả thực mọi người đều đã nghe thông tin này từ trước. Cho nên số lượng tham gia đạo hội lần này rất đông.

“Nhưng mà, chuyện đó không cần thiết nữa. Bởi vì, ta cũng vừa mới biết được cách đây vài phút. Người chỉ điểm giúp Sam Tiên Cô cũng có mặt ở đây. Cho nên, để người này trực tiếp giảng đạo có phải là quyết định đúng đắn hay không?”

Thấy đám đông bên dưới đã gần như hiểu ra, Giác Linh Chân Nhân chốt lại một câu

“Đúng vậy, người đó cũng là vị thiếu niên này. Ta có thể cho các vị biết, nói về thực lực, ngũ đại tán tiên chúng ta tự nhận không phải đối thủ của cậu ấy. Còn nói về kiến thức tu hành, cậu ấy có thể chỉ điểm cho Sam Tiên Cô đột phá, bấy nhiêu đã đủ nói rõ chênh lệch.”

“Cho nên, ta để cậu ấy giảng đạo, không phải là làm khó chư vị. Mà là đang cho chư vị một thiên đại tạo hóa. Kể cả đám người tán tiên chúng ta cũng như vậy. Điều là cơ duyên ngàn năm khó gặp”

Lúc bấy giờ, đám đông im lặng như một tờ giấy. Cả quảng trường to lớn đông nghịt mà không có một âm thanh nào. Tất cả đều rung động, sau đó là chờ mong, cuối cùng là mừng rỡ như điên. Không còn ai dám lên tiếng phản đối.

Những người đã hò hét phản đối khi nãy thì chỉ muốn vả mình một bạc tay. Suýt chút nữa thì vì lấy mắt chó nhìn người mà bỏ qua một cơ duyên tu hành to lớn.

Giác Linh Chân Nhân thấy đám đông đã im lặng thì nhìn Trần Minh Quân nói

“Chàng trai trẻ, tới lượt cậu lên sân khấu rồi. Lão già ta xin thay mặt tất cả mọi người ở đây, cảm ơn tấm lòng rộng lượng của cậu”

Trần Minh Quân lập tức đứng dậy cung kính với Giác Linh Chân Nhân

“Tiền bối xin đừng làm vậy, vãn bối không dám nhận. Vãn bối chỉ đóng góp một chút kiến thức của mình mà thôi. Tấm lòng của các vị tiền bối mới là thứ làm cho vãn bối vô cùng kính phục”

Giác Linh Chân Nhân gật đầu cười hài lòng. Ông rất ít khi cười, hiếm lắm mới có chuyện làm ông cười. Trần Minh Quân đi đến giữa sân khấu. Làm động tác chắp tay chào đám đông

“Ta tên là Trần Minh Quân, xin gửi lời chào tới toàn thể chư vị đạo hữu trên quảng trường ngày hôm nay”

Đám đông bên dưới cũng làm động tác trả lễ chào hỏi

“Chư vị, lời khó nghe ta xin nói trước. Kiến thức tu luyện của ta so với kiến thức mà chư vị biết thì không có giống nhau. Cách gọi tên cảnh giới cũng không giống nhau. Nói một cách thẳng thắn thì chính là trên trời so với mặt đất. Những gì các vị tu luyện rất là thô sơ, sai lầm nhiều chỗ. Người may mắn lắm mới có được một chút thành tựu.”

Bên dưới vẫn là một mãnh im ắng. Cũng có người thấy không phục lắm, nhưng không lên tiếng. Người ta cũng chưa có nói hết.

“Tiếp theo, ta muốn nói rõ. Những kiến thức này cũng không phải do tự bản thân ta tạo ra. Ta chỉ là một kẻ may mắn, thu được từ một lần cơ duyên. Ngày hôm nay, ta sẽ chia sẻ nó với tất cả mọi người.”

Hắn dừng lại một chút rồi đi ra sát mép sân khấu và nói tiếp

“Trước khi bắt đầu, ta muốn hỏi một câu hỏi. Tu luyện là bắt đầu từ việc gì?”

Hắn chỉ tay một người ở gần sân khấu. Người này liền lớn tiếng đáp.

“Bắt đầu tu luyện dĩ nhiên là thổ nạp luyện khí”

Trần Minh Quân mỉm cười cảm ơn, sau đó lại chỉ thêm một người khác.

“Ta cũng nghĩ vậy, bắt đầu tu luyện chính là thổ nạp luyện khí”

Trần Minh Quân cảm ơn người này. Tiếp tục chỉ tay về một người nữa

“Ta thì cho rằng, trước tiên cần phải học thiền, kết hợp với ăn chay trường, tu tâm dưỡng tánh. Sau đó mới bắt đầu thổ nạp luyện khí.”

Người này có xu hướng theo Phật nên suy nghĩ có chút khác với 2 người trước đó.

Trần Minh Quân lại cảm ơn. Hắn không hỏi chỉ thêm người nào khác. Mà đổi câu hỏi.

“Vậy ta lại hỏi. Để đi săn bắn, người thợ săn sẽ làm gì trước tiên?”

Hắn lại chỉ thêm 3 người khác. Cả 3 người đều có cùng một câu trả lời, đó chính là chuẩn bị công cụ và vũ khí.

Lúc này, Trần Minh Quân dùng giọng thật lớn mà nói

“Vậy ta hỏi tất cả mọi người ở đây. Nếu tu luyện chính là đi săn. Vậy thì công cụ và vũ khí để các vị đi săn là cái gì?”

Toàn trường lâm vào trầm tư, bọn họ dường như đã nắm bắt được điểm mấu chốt nào đó. Trần Minh Quân mỉm cười rồi tiếp tục nói.

“Các vị suy nghĩ không sai! Đó chính là thân thể của chúng ta. Nếu một thợ săn có vũ khí tồi, dĩ nhiên cuộc đi săn sẽ không tốt. Tu luyện cũng có nguyên lý như vậy, nếu thân thể của chúng ta không tốt. Vậy thì tu luyện làm sao có kết quả tốt được.”

Một tu sĩ đứng ở gần sân khấu lên tiếng

“Nói như vậy, làm sao mới có thân thể tốt. Cụ thể thì thân thể như thế nào mới là tốt cho tu luyện?”

Trần Minh Quân vỗ tay khen ngợi một câu

“Vị đạo hữu này hỏi rất là hay. Điểm mấu chốt chính là chỗ đó.”

Hắn lên hướng tới toàn trường nói lớn

“Các vị, chúng ta đang sống trong xã hội khoa học kỹ thuật phát triển. Cho nên, đừng có nói với ta, chư vị ở đây không biết hoặc chưa từng biết thế nào là rèn luyện thân thể và ăn uống lành mạnh.”

Hắn giơ lên 3 ngón tay, rồi nói

“Ta có thể nói ra 3 yếu tố để đánh giá một thân thể tốt cho tu luyện”

“Thứ nhất chính là sạch. Sạch ở đây chính là độc tố và sinh vật ngoại lai tồn động trong cơ thể bị bài trừ sạch sẽ. Trong quá trình lớn lên, mỗi người chúng ta đều ăn vào không biết bao nhiêu độc tố. Có độc tố tự nhiên, cũng có độc tố do bổ quá mà thành, ví dụ như mỡ thừa. Tất cả đều tích tụ chờ ngày bộc phát và giết chết chúng ta. Nếu không loại bỏ hoặc hạn chế những thứ dơ bẩn này, làm sao có thể đi xa trên con đường tu luyện?”

“Thứ hai chính là khỏe. Cái này chắc ta không cần nói nhiều. Thân thể cần được thường xuyên vận động, kích thích từng tế bào huyết nhục phát triển và đạt trạng thái khỏe nhất.”

“Thứ ba là yếu tố khó đạt nhất, chính là sinh mệnh lực. Thân thể con người là phàm thể, là thân thể huyết nhục bình thường. Có sinh, có tử. Sẽ nhanh chóng bị thời gian bào mòn mà lão hóa, cuối cùng là chết đi. Thân thể càng lão hóa thì tu luyện càng gian nan. Nếu có thể năng cấp sinh mệnh lực, làm chậm quá trình lão hóa, tu luyện mới thuận buồm xuôi gió.”