Thất Tinh Hành Tẩu

Chương 20: Đột phá cảnh giới Địa Tiên



"Này, sao nghe giọng điệu của huynh như đang cố tình xúi giục đệ phạm tội vậy?"

Hàn Phong cũng cạn lời, nhìn nét mặt thô thiển này của ông ta không hiểu sao lại khiến cho cậu cảm giác dường như đã từng thấy ở đâu đó.

"Thầy nào trò nấy!"

Thẩm Phúc nghe cậu thầm mắng như vậy, chắc chắn đã đồng ý mang 2 con nữ quỷ kia theo cùng. Lúc này đã yên tâm, nên ông ta cũng mỉm cười chẳng ngại mà hỏi.

"Đệ mắng ta hay đang tự mắng đệ vậy?"

Hàn Phong đưa tay lên huyệt Thái Dương, xoa xoa hai bên.

"Nói cả hai chúng ta, được chưa?"

Hai người không hẹn mà nhìn nhau, một lúc sau cùng phì cười lắc đầu. Sau khi dọn hoàn tấc đồ đạc, Hàn Phong mới đi tắm rửa.

Trời tối rất nhanh, dùng cơm cùng gia đình Thẩm Phúc xong cậu ra ngoài trang viện tìm hai nữ quỷ.

Bọn chúng chỉ có thể du đảng ở xung quanh trận pháp, bên trong nhà dù sao cũng có thờ các vị tổ sư đạo môn. Chính khí bảo hộ phạm vi nhất định, tà ma trừ khi không muốn siêu sinh nữa mới dám bước chân vào.

"Xuất hiện đi!"

Giọng của Hàn Phong không nhanh không chậm, đứng hiên ngang chắp tay đằng sau lưng mà lên tiếng gọi.

Vừa dứt lời, Tiểu Kim và Tiểu Hoa hiện hình quỳ xuống trước mặt của cậu ta. Chỉ dám ngẩng đầu, nhìn thần sắc mà lên tiếng âm vang hỏi.

"Tiểu sư thúc có việc gì muốn căn dặn chúng tôi?"

Hàn Phong thở dài, khoác tay từ chối thẳng.

"Chủ nhân của các người đã bị tông môn khai trừ danh tịch, không còn là đệ tử đạo môn. Đừng gọi ta là sư thúc, danh phận này các người không gánh nổi đâu!"

Hai nữ quỷ nét mặt buồn rầu, nhìn nhau rồi chỉ biết im lặng nghe Hàn Phong nói tiếp.

"Ta chỉ vì nhận sự ủy thác của Thẩm sư huynh, tạm thời mang các ngươi theo cùng. Nếu sau này gặp được Lục Phong, ta sẽ bảo hắn trả lại Hồn Tinh giúp các ngươi đi cửa sau!"

Trên dưới có quỷ thần, lời nói đều được Đế Thính dưới Địa Phủ nghe thấy. Để tránh phiền phức không đáng có, đi cửa sau là ngữ pháp thuật giới nói lóng.

Ngụ ý là dựa vào quan hệ dưới đó để giúp các vong hồn xuống Âm Ty mà giảm nhẹ cực hình, dù có bị nắm cán cũng không có bằng chứng mà trách tội pháp sư được.

"Thật sự chúng tôi phải đi đầu thai sao?"

Tiểu Kim đưa ánh mắt ngấn lệ, đương nhiên Quỷ Hồn không thể khóc. Chỉ là bản năng bắt chước lúc còn sống, biến thành niệm lực.

"Đó mới là con đường chính đạo!"

Quái lạ, biết bao nhiêu cô hồn muốn có cơ hội đầu thai mà chưa đến lượt. Còn hai đứa này được đi cửa sau, giảm biết bao nhiêu cực hình lại 3 lần 4 lượt không muốn nhận.

Tiểu Hoa vỗ vai tỷ tỷ, rồi ngó sang Hàn Phong nói tiếp lời.

"Một kiếp người nếu không vui vẻ, thì vạn năm làm quỷ đâu có gì là xấu đâu!"

Câu nói được thốt từ miệng của một nữ quỷ dáng vẻ còn chưa trưởng thành, có lẽ chỉ là một phút tâm trạng nhất thời mà thôi.

Nhưng lại vô tình đánh sâu vào trong đạo tâm của Hàn Phong, bọn chúng đã chết mấy trăm năm. Lúc còn sống quả thật chịu đựng rất nhiều đau khổ.

Xã hội khi đó tư tưởng vẫn rất trọng nam khinh nữ, gia đình lại nghèo. Cha mẹ bán hai tỷ muội vào làm nô tỳ cho phủ Tướng Quân, dùng tiền đó để nuôi cậu đệ đệ duy nhất trong nhà.

Rồi trải qua chiến loạn, di cư theo chủ mà rời xa mảnh đất quê nhà. Cuối cùng bị chôn sống làm vật bồi táng theo chủ, tuổi vẫn còn đang thời xuân sắc.

Có biết bao nhiêu sự cô độc, lạnh lẽo dưới cổ mộ tối tăm mà chỉ người trải qua mới hiểu. Một kiếp cứ như vậy mà kết thúc, đâu có gì khác biệt với làm quỷ hay làm người.

Lão Tử đã từng thuyết pháp nói rằng, giết người xấu hay người tốt cũng đều là giết, đâu có phân biệt gì. Chỉ khác ở chổ, dùng để cứu người là tốt nhưng nếu cứu không đúng người thì lại là xấu.

"ĐẠO CHI SỞ TẠI!"

Trong lòng của Hàn Phong bây giờ cứ như có gì đó cuộn trào, thúc đẩy cương khí dâng lên khắp các kinh mạch Nhân Đốc.

Giữa trán cậu ta bất chợt tỏ ánh hào quang, chỉ lớn hơn hạt gạo một chút. Càng lúc càng sáng, khiến cho hai nữ quỷ ngơ ngác nhìn không biết làm gì.

"Hai người hộ pháp cho ta!"

Nói xong Hàn Phong vội khoanh chân ngồi xếp bằng xuống đất, mặc kệ dưới nền có dơ hay không. Thời khắc ngộ đạo tuyệt đối phải biết nắm bắt thật nhanh, lỡ 1 khắc cũng xem như thất bại.

Tiểu Kim và Tiểu Hoa nghe lệnh chia nhau đứng trái phải, cảnh giác xung quanh cho Hàn Phong. Mặc dù đang không hiểu có chuyện gì xảy ra, vẫn nghiêm túc hợp sức với nhau dùng tu vi tạo thành kết giới bảo vệ.

Trong lúc toạ thiền, pháp sư sẽ rơi vào trạng thái vô thức. Là thời điểm không đề phòng mọi thứ xung quanh, thời điểm này dễ bị công kích nhất.

Hàn Phong làm gì có thời gian suy nghĩ đến việc này nữa, đành phải nhờ bọn chúng hộ pháp canh giữ thân thể cho mình.

Tiếng cười ha hả của ai đó vang lên trong đầu Hàn Phong, những cảnh vật biến hoá. Núi non, sông ngòi trôi qua như một thước phim.

Vô số Quỷ Hồn gào thét, đuổi theo những người dân ăn mặc cổ trang. Bầu trời tối tăm, gió thổi mạnh từng đợt.

"Người tu đạo, chỉ cần thành với đạo, cần gì thành với người!"

Giọng nói lạnh lùng này, Hàn Phong đã nghe ở đâu đó. Rất quen thuộc, từ trên nhìn xuống thân thể của mình mờ mờ ảo ảo, giống như đang trong trạng thái thần niệm.

"Nếu ta là ma, sẽ khiến thiên hạ này vô thần.

Còn nếu như tôn ta là thần, ta cho thế gian này vô ma!"

Con mẹ nó, ý nghĩ này đúng là đáng sợ đến cực điểm mà. Giọng nói này hình như phát ra từ người mặc bộ áo dài trắng, đang quay lưng về phía mình.

"Ngươi có con đường của ngươi, đạo của ngươi. Cứ giữ quy tắc làm theo đạo của người khác, vậy thì ngươi không cần phải tu đạo nữa!"

Mái tóc dài, buộc sau đầu bằng một sợi dây thô. Dáng vẻ nam tử tuyệt mỹ này, đó là...

Đang tính bay đến để xem cho rõ hơn, thì từ đâu một lực hút cường đại kéo Hàn Phong trở về. Mở mắt ra, xung quanh vẫn tĩnh lặng.

Tiếng thở gấp gáp, không dám tin vào hiện tại. Hàn Phong thử dùng cương khí thổ nạp một vòng Tiểu Đạo Thừa tâm pháp, cảm thấy xung quanh Đan Điền nóng lên.

Hàn Phong thu công, từ từ mở mắt đưa hai tay lên nhìn mà kích động.

"Không thể ngờ tới, mình lại đột phá cảnh giới Địa Tiên ngay tại nơi này!"