Thất Tinh Hành Tẩu

Chương 29: Quỷ Nhân Ngẫu



“Này, chỉ có cậu và cô bạn gì đó ở đây?”

Mỹ Thanh gật đầu, dù sao cũng phiền người ta bê vác đồ giúp. Nên mời vào trong uống ly nước, nhưng trông cô có vẻ hơi lưỡng lự một chút.

“Xin lỗi, vì bạn tôi không thích mở cửa phòng. Nếu cậu vào mà phòng cứ đóng cửa thì…!”

Tự nhiên có một nam sinh viên qua chơi mà cứ đóng cửa suốt, làm sao tránh được ánh mắt dòm ngó của những người xung quanh. Hàn Phong hiểu, nhưng không sớm xử lý e có chuyện chẳng lành.

“Không sao, cậu cứ mở cửa!”

Không còn cách nào khác nữa, Mỹ Thanh đành gật đầu mở ra. Vừa hé cửa, ánh sáng bên ngoài lọt vào trong. Tiếng rên “hừ hừ” phát ra, nghe giống như tiếng của một con dã thú hơn là tiếng người.

Một bóng dáng không rõ mặt mũi, vì đã dùng chăn đắp phủ hết cả người. Run rẫy cử động mãnh liệt, lên tiếng lạnh lùng ngắt quãng.

“Mỹ Thanh…mau…đóng cửa lại, cho…tôi!”

Quỷ khí toát ra quả nhiên không ít, xem ra cô bạn gái ở ghép của Mỹ Thanh đã bị ám một quãng thời gian rồi. Nên rất sợ ánh nắng mặt trời, hơn hết biểu hiện này rõ ràng là Dương khí đã gần như là bị cạn kiệt.

Mỹ Thanh lúng túng, không biết làm sao nên đành làm theo lời cô ấy. Nhưng vừa đưa tay đóng cửa, gốc cạnh lại vướng phải một cái gì đó. Đưa mắt xuống kiểm tra, thì ra Hàn Phong đã dùng chân của mình cản lại.

Cậu ung dung để tất cả mọi thứ đang ôm trên người xuống đất, vừa nhếch môi cười hứng thú vừa xoay xoay cổ tay và bả vai.

“Rất tốt, vừa hay bổn Thiên Sư đang bức bối trong người. Xem ra ngươi trúng tuyển rồi, đến đúng lúc lắm!”

Không đợi Mỹ Thanh chưa kịp hiểu những gì cậu ta đang lầm bầm trong miệng, thì Hàn Phong đẩy cửa thật nhanh nhào vào bên trong.

Đến khi cô hoàn hồn thì mọi thứ đã trễ, chỉ thấy cậu ta đi thẳng đến giường nơi bạn cô đang nằm. Hàn Phong tay trái ngón trỏ búng ra chu sa, vẽ vào tay còn lại chữ Sắc rồi niệm nhanh chú ngữ.

"Càn khôn khiển âm dương.

Sắc định trấn yêu tà.

Thần uy thông thiên.

Cấp cấp như luật lệnh!"

Vỗ một chưởng vào trán cô gái trên giường, tiếng la hét đau đớn giãy giụa rồi ngã ngược vào bên trong vách tường.

Mỹ Thanh hoảng hồn bạt vía, vội đóng nhanh cửa lại vì sợ bên ngoài có ai nghe thấy. Kinh động đến những người xung quanh, rồi cô liền chạy đến theo bản năng giữ tay của Hàn Phong còn đang định giơ lên bồi thêm một cú nữa.

“Này, cậu bị điên rồi sao?”

Vì nằm nghiêng vào gốc tường, không thể thấy gương mặt của bạn cô đã trở nên biến dị đến mức nào.

Lợi dụng hành động của Hàn Phong đang bị Mỹ Thanh ra sức giằng co cản lại, bất ngờ cô ta quay mặt lại dùng hai bàn tay nhọn lao đến bóp chặt vào cổ của cậu ta.

“Kim Ái, cậu bị làm sao vậy?”

Tiếng của Mỹ Thanh sợ hãi, thật sự lúc này cô vẫn không hiểu chuyện gì đang diễn ra trước mặt. Quay lại, thì cảnh tượng có lẽ từ nhỏ đến lớn cô chưa từng thấy qua.

Không phải là gương mặt của Kim Ái bạn cô, mà là một nữ nhân xa lạ tóc xoã xuống ngang vai. Bù xù nhưng cũng đủ thấy, bên trái giống như bị lột da từ trán xuống dưới tận cằm vậy.

Máu vẫn nhiễu liên tục, đáng sợ hơn là con mắt cũng tựa hồ muốn rớt ra ngoài. Một bên còn lại thì bình thường, không có dấu vết gì bị tổn thương.

“Cẩn thận!”

Hàn Phong nhắc nhở một tiếng rồi vòng tay qua eo của Mỹ Thanh, kéo xoay cô ngã vào lòng mình. Cậu dự đoán không sai, quả nhiên nữ Quỷ quẹt nhanh đôi tay xương xẩu qua hướng cô vừa đứng.

“Chân tôi không cử động được nữa!”

Mỹ Thanh lắp bắp, đầu vẫn tựa vào trong ngực của Hàn Phong. Cơ thể cô run từng hồi, điều này cũng dễ hiểu. Ai mới lần đầu gặp cảnh này, không bị hù chết cũng là tạ ơn trời đất rồi.

Hết cách, Hàn Phong dùng Thất Tinh Lăng Không Bộ rồi xách ngược cô trên vai mà di chuyển tránh né công kích.

“Chết tiệt thật!”

Phạm vi trong phòng vốn đã không đủ để di chuyển linh hoạt, lại còn bị hạn chế rất nhiều bởi những đồ vật trang trí xung quanh khác. Đừng nói đến bây giờ, Hàn Phong lại phải đèo thêm Mỹ Thanh trên vai.

Nếu như một mình, Hàn Phong tự tin chỉ cần tốn chút sức là vả chết mẹ nó con quỷ này rồi. Lúc nãy đã mất đi cơ hội, muốn tìm lại sơ hở là rất khó.

“Mau thả tôi xuống!”

Gương mặt của Mỹ Thanh từ đằng sau lưng cậu ta đỏ bừng ngại ngùng, vì tư thế này hết sức quái lạ. Giống như sơn tặc vừa cướp được tân tiểu nương tử vậy, hai tay cô hết cách đành phải ôm vào eo của Hàn Phong để không bị té.

Tiện tay Hàn Phong vỗ một cái vào mông của nàng, lên tiếng.

“Nằm yên!”

Giờ chỉ còn đôi chân của cậu là có thể tự do chạy nhảy, tuy tạm thời tránh né được nữ quỷ đuổi theo. Nhưng cũng không phải là cách, đành sử dụng chiêu này vậy.

“Tiểu Kim, Tiểu Hoa, tiên sư hai đứa bây còn không mau ra đây giúp sư thúc nào!”

Lúc nguy hiểm, làm gì còn mặt mũi mà giữ phong độ. Để lấy lòng bọn chúng, đành phải xưng hô vậy thôi.

Đai lưng đột nhiên rung lây một chút, rồi hai làn khói màu đỏ bay ngang qua mặt của Mỹ Thanh. Cô trợn mắt há mồm ngạc nhiên, nhưng cũng không thể quản được nhiều.

Nhìn thấy Tiểu Kim và Tiểu Hoa hiện hình, nữ quỷ cũng bất chợt dừng lại hành động. Ánh mắt đỏ ngầu, kèm theo những giọt máu từ phía trong da thịt nhiễu xuống càng khiến cho người nhìn muốn nôn hết tất cả trong bụng ra ngoài.

Tiểu Kim chớp chớp đôi mắt, cùng với muội muội của mình quan sát kẻ địch trước mắt rồi mới thốt lên.

“Tu vi của con Quỷ Nhân Ngẫu này không tầm thường đâu, muội đánh dưới, tỷ công phía trên!”

Nói xong Tiểu Kim hoá thành làn khói đỏ, vờn quanh đỉnh đầu của nữ quỷ. Liên tục quấy rầy nó, tạo cơ hội cho Tiểu Hoa dùng tu vi đánh phía bụng và chân.

Coi như tạm thời có thể bám trụ được, Hàn Phong mới đặt Mỹ Thanh xuống dưới đất. Chắc do sợ hãi, khuôn mặt của nàng trắng bệt không còn chút xíu nào cảm giác.

Cậu ta dùng hai tay xoa xoa lên huyệt Thái Dương, rồi truyền ít cương khí vào giúp cô mau chóng định thần lại. Thì một tiếng tát thẳng vào mặt, nghe rõ “chát” rất to.

“Ui da!”

Là cô vừa mới tát Hàn Phong 1 cái, đôi mắt có phần đọng lại vài giọt lệ. Ấm ức lườm cậu ta, môi muốn nói mà không thể thốt nên lời.

“Cậu điên à, sao lại đánh tôi?”

Theo phản xạ, Hàn Phong dùng tay chà mạnh vào vùng mặt vừa lãnh cú tát trời giáng. Chưa hiểu vấn đề, tại sao mình lại bị cô ta đánh.

“Cậu…vừa…sờ mông tôi!”