Thật Tốt, Vì Có Anh Bên Đời

Chương 14: Nói hết nỗi lòng



Trên tầng, ngay khúc cua hành lang, cô thấy Doanh Doanh- cháu của quản gia Diệp, cô bèn kêu lại và nói:

- Doanh Doanh, em gọi ba bốn người lên phòng vừa được sửa sang lại, chị có việc muốn nhờ.

Dù không hiểu chuyện gì, nhưng thấy vẻ mặt nặng nề của thiếu phu nhân, cô nghĩ chắc là chuyện quan trọng gì đấy, nên bỏ công việc đang làm, gấp gáp kêu vài người lên phòng của cô.

Khi ba người có cả trai lẫn gái lên phòng. Tịnh Nhiên bèn nói ra ý định của cô cho họ.

- Mọi người giúp tôi đem đồ đạc của Mộ Dung Trạch, hồi về phòng của anh ấy đi, còn bức hình trên tường cũng tháo xuống lấy bức hình cũ gắn trở về, cả bức hình trong phòng sách nữa. Hoa cỏ gì đấy thì ngày mai gọi người gỡ xuống đi. Nói chung là phục hồi lại nguyên trạng ban đầu.

- Mọi người nhìn tôi làm gì, mau làm theo lời tôi nói đi!

Một đám người ngây ra như phỗng, giờ phút này lại trùng hợp có cùng suy nghĩ: - Đang yên đang lành, sao lại sửa nửa nhỉ? Không lẽ thiếu gia và thiếu phu nhân cãi nhau rồi, nếu không cả tuần qua thiếu phu nhân hào hứng, dọn dẹp thu xếp đồ đạc thiếu gia qua đây giờ lại muốn chuyển về. Vừa nãy còn vui cười, nhưng hiện tại lại u tối, buồn bực, ngay cả con mắt cũng hơi đỏ nữa.

Suy nghĩ thì vậy thôi nhưng cũng theo lời cô nói bắt tay vào làm. Nghĩ là một chuyện nhưng có thể nói gì, chuyện của chủ, người làm công như bọn họ không tiện xen vào.

Mặc dù, sau khi Mộng Hàm xuất viện, còn chút trầm mặc nhưng thái độ, tính tình của cô lại thay đổi theo chiều hướng tích cực, đối xử hòa nhã mọi người, không phải kiểu lạnh nhạt, kiêu căng, xem thường người như trước. Với lại còn biết cười đùa, có ai làm sai thì nhẹ nhàng chỉ dẫn họ lại từ đầu. Điều đó lại khiến cả đám người trong biệt thự đều yêu thích, kính phục.

Mọi người lục đục, phối hợp với nhau dự định đem từng thứ hồi lại nguyên trạng.

Bên phía Mộ Dung Trạch, sau khi cô dứt khoát đi về phòng. Anh đứng trong thư phòng trầm tư một hồi những câu nói của cô.

- Ánh mắt cô rất kiên định, không giống như nói dối nhưng rõ ràng tên đó là Ngụy Hàn, chẳng lẽ mình hiểu lầm.

Rồi anh lại quan sát căn phòng, bắt gặp khung hình cưới của họ được treo trên tường, có phần ngỡ ngàng, hầu như anh không nhớ nỗi khi đó bộ dạng của cả hai như thế nào.

Thật ra nội tâm anh cũng không có quá nhiều cảm xúc khi nhìn vào tấm ảnh, chỉ là sự thay đổi ở mỗi một góc, mỗi một chi tiết trong phòng, lại cảm thấy trong tim có chút gì đó nhen nhóm nhưng anh dứt khoát bỏ qua cảm giác ấy mở cửa phòng đi tìm cô để nói rõ ràng.

Nhưng khi hắn định ra khỏi phòng tìm Mộ Dung Hàm thì một nữ một nam bước vô phòng chào anh một cái rồi đi lại phía tấm ảnh, giàn chậu hoa trên kệ.. Mới đầu anh nghi hoặc không biết họ định làm gì, nhưng khi thấy họ muốn tháo bức hình xuống anh liền lên tiếng ngăn cản.

- Các người đang muốn làm gì vậy hả? Ai kêu các người tháo ảnh xuống?

Nghe tiếng của anh, họ hết hồn xém làm rớt cả khung hình xuống, sau khi lấy lại bình tĩnh, cô gái đứng ra đáp trôi chảy, nhưng trong lòng có hơi bất mãn thay cho Dương Mộng Hàm.

- Dạ, thiếu phu nhân kêu mọi người đem mọi thứ trở lại lúc đầu, tránh để thiếu gia tức giận.

Lúc đầu anh nổi nóng không để ý, cũng không quan tâm cách bài trí căn phòng ra sao, giờ nhìn lại anh cảm thấy khá vừa mắt, mà họ nói cô muốn đem mọi thứ đổi lại nguyên trạng lúc đầu, chân mày đen bất giác nhíu lại, nhìn hai người vẫn đứng đó chờ lệnh. Anh nghĩ nghĩ hai giây bèn nói:

- Treo lại lên đi, cứ để nguyên vậy.

Xoay người đi đến phòng ngủ của hai người, anh không ngờ cô chỉ vừa mới nói sẽ chuyển lại đồ đạc cho anh, chưa bao lâu mà cô cùng với mọi người đều đang chuyển đồ của anh ra. Anh đen mặt bực bội, rồi lại thở dài, có chút bất đắc dĩ, thật không biết làm sao với cô!

- Dừng lại hết ngay cho tôi! Để tất cả ở đó rồi ra ngoài!

Tiếng quát của anh, khiến mọi người giật mình đồng loạt ngừng lại, quay đầu hướng ra cửa, cô đang giơ tay chỉ đạo mọi người dở từng thứ xuống, tay cũng theo đó mà bất động giữa không trung. Sau một vài giây cả căn phòng rơi vào tĩnh lặng chỉ nghe từng hồi tích tắc của kim đồng hồ đang chạy.

Dương Mộng Hàm bỏ tay xuống, liếc thấy sự khó xử ẩn hiện trên gương mặt của mọi người, bèn gật đầu ý bảo mọi người cứ yên tâm ra ngoài đi.

Cô vẫn quay lưng hướng về phía anh, cất tiếng nói:

- Không phải anh không thích sao? Anh cản bọn họ làm gì? Rốt cuộc..

Không để cô nói hết anh kéo cái tay cô quay lại hướng về phía anh. Âm thanh pha lẫn khó hiểu, buồn bực.

- Tôi mới là người muốn hỏi cô, Dương Mộng Hàm, cô làm vậy là ý gì? Rõ ràng người trong đêm tân hôn đòi phân phòng ngủ là cô, cô là thật mất trí hả? Cô cúi gầm mặt làm gì, trả lời tôi đi chứ?

Tịnh Nhiên cúi đầu xuống, tóc xõa lòa xòa, che đi toàn bộ biểu hiện trên khuôn mặt mình, hai tay cô nắm chặt, ánh mắt lóe lóe như ra quyết định gì đó, cô biết không thể để tình cảnh Mộ Dung Trạch mang lòng nghi ngờ này diễn ra hoài vậy được, một ăn cả ngã về không.

Nên lúc anh bức bách nắm cằm để cô nhìn thẳng vào anh, mắt cô lóng lánh dâng lên tia nước, đỏ như mắt con thỏ, giọt lệ nặng trĩu dường như bất kì lúc nào cũng sẽ rơi, xục xịt cái mũi, theo đó là âm thanh trong vắt có lực, rõ ràng từng chữ, từng chữ rơi vào trong tai thấm vào lòng anh.

- A Trạch! Anh thật không hiểu sao? Em thật khiến anh chán ghét đến vậy hả? Trí nhớ của em bây giờ rất hỗn loạn, không còn nhớ rõ chuyện trước kia, anh lại không nói, em không biết rốt cuộc bản thân đã sai ở đâu?

- Lúc mở mắt ra, anh là người đầu tiên em nhìn thấy, dù anh hung dữ cỡ nào, anh mắt có lạnh lẽo nhìn em, em chỉ biết một điều, anh là chồng của em nên em chỉ một lòng muốn hiểu rõ về anh, muốn trở thành người vợ hoàn hảo của anh. Nhưng qua lời kể của mọi người em đoán được trước kia bản thân không tốt, càn quấy, kiêu căng.. Rõ ràng là không có điểm nào tốt đi, mà anh đều nhân nhượng, bỏ qua. Thế nhưng việc anh quá bình tĩnh, lại khiến em bàng hoàng nhận ra hôn nhân của chúng ta từ lúc bắt đầu đã không phải tình yêu. Như vậy thì đã sao, em vẫn tiếp tục nổ lực. Em cũng không phải thần, không thể xóa đi những thương tổn bản thân đã gây ra, dù cố ý hay vô ý.

Lúc này nước mắt tràn mi lăn dài trên đôi gò má, cô nhắm mắt cố nén cho dòng lệ ngừng rơi, rồi nghẹn ngào nói tiếp.

- Anh biết không, khi nhìn vô vết cắt, em đoán lúc tự sát bản thân em chắc không ôm bất kì hy vọng nào còn sống ở trên đời này, nhưng thần chết lại không mang em đi, đấu tranh giữa ranh giới sống và chết, sống nhưng lại giúp em quên hết chuyện trước đây. Anh lại luôn mang lòng nghi ngờ em, không cho em cơ hội tiếp cận, một mực bỏ đi công tác, em chỉ còn cách này! Em thật sự không biết bản thân nên làm gì bây giờ? Nếu anh đã phán định không thể tha thứ cho lỗi lầm trước kia của em, không thể cho hôn nhân chúng ta một cơ hội, vậy anh viết đi em sẽ kí!

Mỗi lời nói Tịnh Nhiên đều phát ra từ phế phủ, xen lẫn cả sự kích động, lệ nóng quanh tròng, tích tụ càng nhiều, như muốn phát tiết, nói ra hết nỗi uất ức trong lòng thay cho Dương Mộng Hàm. Cuối cùng bản thân cô òa khóc trong nức nở, nước mắt từng hàng từng dòng, rơi xuống.