Thật Tốt, Vì Có Anh Bên Đời

Chương 29: Quân tử động khẩu không động thủ



Hôm nay Mộ Dung Trạch diện một bộ âu phục màu đỏ đô bên trong là áo sơ mi đen tất cả đều được cắt may tinh tế. Những tưởng cách phối y này không quá phù hợp với khí chất con người anh, thế nhưng là cô suy nghĩ nông cạn, với dáng chuẩn như này, từng đường kim mũi chỉ sít sao với thân thể, càng tô điểm thêm vẻ soái khí, tuấn lãng thêm chút thanh lãnh trên người anh.

Sở Tịnh Nhiên nhận ra, hình như đây là lần đầu cô tỉ mỉ quan sát anh khi mặc vest

Còn riêng anh, khoảnh khắc Dương Mộng Hàm xuất hiện trong tầm mắt nụ cười hiển lộ, kết hợp gương mặt kiều diễm, rạng rỡ trước mặt, Mộ Dung Trạch không khỏi khựng lại vài giây.

Hôm nay, cô mặc bộ váy hồng nhạt viền hoa ở phần tà váy, tóc quấn cao cố định bởi một sợi ruy băng thả vài lọn tóc được uốn nhẹ phía trước khiến cô đẹp hơn, linh động hơn và tràn đầy năng lượng.

Thêm vào đó, trời sinh Dương Mộng Hàm có gương mặt thanh thoát, trắng nõn mịn màng tự nhiên, đôi môi căng mộng chỉ cần tô nhẹ chút son, cùng gò má tự ửng hồng là rạng rỡ mỹ lệ, chỉ là lúc còn bé thể xác này thấy gương mặt quá phấn nộn dễ bị ức hiếp nên muốn trang điểm dày đậm dữ tợn dần dà quen, quên đi gương mặt thành ra che mất nét đẹp tự nhiên của bản thân.

Dường như cô và quá khứ là hai người hoàn toàn trái ngược, khiến đôi lúc anh hoài nghi người trước mặt bị đánh tráo.

Trong bầu không khí hài hòa này, người sáng suốt đều biết không nên mở miệng xen vào, ấy vậy mà, có những người không biết câu chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, chưa ngã chưa biết đau.

- Mộ tổng, cô gái này không có hẹn trước lại tự ý muốn xông vào, còn vô pháp vô thiên, dùng lời lẽ xúc phạm tôi nữa.

Ha, cô cuối cùng được mở rộng tầm mắt cái gì gọi là "ác nhân trước cáo trạng".

- À.. vậy hỏi tiểu thư đây tôi đã nói gì xúc phạm. Tôi nói tôi ghét loại phụ nữ.. tâm hồn thối nát, thích giở thủ đoạn.. Nếu cô tự cho là tôi đang mắng cô, thì hết cách, tôi chính là mắng cô đó.

- Cô..

Từ đầu chí cuối Mộ Dung Trạch một bộ lãnh đạm, mặt vô biểu tình, ngón trỏ và ngón cái chống càm ánh mắt nghiền ngẫm dõi theo nhất cử nhất động của Sở Tịnh Nhiên, lại nhìn qua túi giấy cô xách theo, chưa từng cho một ánh mắt liếc nhìn bộ dạng người đang cáo trạng cô.

Với thái độ, động tác này của Mộ Dung Trạch khiến Ninh Như càng thêm đắc ý, nghĩ rằng sếp đứng về phía mình, đang khó chịu vì cô gái trơ trẽn kia tìm đến tận công ty.

"Đàn ông ấy mà gặp dịp thì chơi, còn ngu xuẩn cho là phu nhân tổng tài chắc, còn gì mà tối anh ngủ thư phòng, trò cười, chỉ có con Tống Noãn mới cho là thật", ả nhìn người con gái kia trẻ hơn thầm cười nhạo, cũng ngầm so sánh ác ý lẫn ghen tỵ, bản thân dáng người nóng bỏng hơn, eo nhỏ ngực to mông lớn, lại biết cách trang điểm nữa có gì thua cô ta chứ.

Đang lúc ả tự sướng thì tiếng nói lạnh nhạt rồi lại chuyển sang tông giọng trầm bổng có chút nhẹ nhàng như đàn Cello vang lên.

- Cô có thể đi.. Cái này mang đến cho tôi sao?

Hai câu liên tiếp không đầu không đuôi nhưng Sở Tịnh Nhiên lại phản ứng kịp Mộ Dung Trạch đang hỏi mình câu sau, còn câu đầu chắc chắn không phải cô rồi.

Thế mà người nào đó từ đầu đến cuối vẫn tự cho là đúng.

- Mộ tổng đã bảo cô rời đi, sao vẫn mặt dày ở lại công ty.

Mặc dù công ty vẫn có phòng ăn đặc biệt dành riêng cho công ty cũng như các cấp quản lý dù vậy giờ trưa sắp qua cũng không ít người từ bên ngoài vào không khỏi tò mò nhìn sang đây, rồi cũng tự giác bỏ chạy nhanh không muốn rước phiền lên thân.

Khi ả Ninh Như uốn éo cái eo, cố phơi bày dáng đứng đẹp nhất, mắt sáng rỡ nhìn Mộ Dung Trạch rồi liéc nhìn cô đắc ý lên tiếng sau đó lại cảm thấy có gì đó không đúng vì nhận thấy hàm ý ánh mắt quái dị từ Tống Noãn cùng trợ lý Tần và cả cô gái đáng ghét kia đổ dồn về mình.

Sở Tịnh Nhiên không thèm quan tâm kẻ điên tự cho là đúng kia, nhìn anh cười.

- Phải, em vật lộn làm mấy tiếng mới ra thành quả này đó.

Mộ Dung Trạch không muốn nhiều lời buông vài câu, nắm lấy tay cô đi về phía thang máy riêng, ném lại mớ hỗn loạn.

- Trợ lý Tần báo với phòng nhân sự, nếu không biết cách tuyển dụng thì để tôi mời người khác về làm thay. Kinh nghiệm có thể không nhưng nhân cách và thái độ chắc chắn phải có.

Sở Tịnh Nhiên cũng thả chậm bước chân không quên tạt thêm oanh động khác quay đầu nói vọng với nữ lễ tân tên Ninh Như.

- Có một chuyện cô nói đúng, là tôi ngày nào cũng leo lên giường đại boss trong miệng cô á. Nhưng cô biết vì sao tôi có thể còn cô chỉ có mơ mộng hảo huyền..

- Vì sao?

Thấy cô ta vậy mà mơ hồ nghi hoặc hỏi lại, cô đáp tiếp.

- Là vì.. sao tôi phải nói cho cô chứ, cô là ai chúng ta không quen.

À, Tống Noãn cảm ơn em, phiền em rồi.

Thoải mái nói xong, cô hí hửng quay người bước nhanh nhưng lần này là cô kéo tay Mộ Dung Trạch đang ngẩn người nhìn chằm chằm đỉnh đầu cô không rời.

Trợ lý Tần xoa bóp trán than thở, phu nhân thật biết cách oanh tạc, mớ hỗn loạn hai vợ chồng để lại, bắt anh thu dọn tàn cục, haizz số khổ, ai kêu anh là trợ lý tuyệt vời đến vậy, ánh mắt anh quét về phía Ninh Như sắc mặt tức giận, trắng xanh liên tục, như tắc kè hoa cũng không quá, nhìn theo hướng Mộ tổng cùng cô gái kia rời đi, cô biết mình tiêu.

- Ninh Như, cô đến phòng nhân sự kết toán không cần làm nữa. Tống Noãn sẽ thay thế công việc của cô.

- Ý gì? Tôi bị đuổi sao.. sao có thể, tôi không phục, dựa vào đâu chứ. Vì cô ta có Mộ tổng là chỗ dựa mà tôi bị đuổi sao?

- Không liên quan đến việc Dương tiểu thư có quen với Mộ tổng hay không, chỉ dựa vào tác phong không đàng hoàng ăn nói lỗ mảng với khách hàng, đồng phục công ty cũng bị cô sửa đến mức mặc cũng như không mặc, đây là công ty không phải chợ quán. Hành vi của cô cũng được camera ghi lại, tôi nghĩ tôi cũng không cần nhiều lời với cô thêm nữa.

Nghe đến đó cô ta hốt hoảng che che kéo kéo váy xuống, khổ sở cầu xin.

- Trợ lý Tần, cầu anh tôi không thể mất việc, anh giúp tôi nói với Mộ tổng anh ấy muốn gì tôi cũng cho.

- Chẳng ra làm sao hết, công ty chúng tôi không chứa nổi người như cô, nếu không muốn yên ổn rời đi đừng trách tôi gọi bảo vệ kéo ra ngoài, một nhân viên nếu có vết đen ở công ty cũ sẽ chẳng ai muốn nhận.

"Các người nhớ đó, các người sẽ hối hận vì ngày hôm nay, tôi sẽ bắt các người trả giá" Ninh Như siết tay, cắn chặt răng cúi đầu xin lỗi, không cam tâm rời đi, ánh mắt lóe lên tia ác độc, ả không khỏi ầm thầm thề.

* * *

Lúc này trên tầng cao nhất của công ty

- Em nhờ người chuyển lời, đến muốn câu dẫn tôi? Nếu tôi không xuống tối nay ngủ thư phòng?

- Em.. thì em chỉ khẳng định xíu anh là hoa có chủ, không ai ngửi được chứ sao? Em nghĩ anh quá nổi bật ở công ty.

Cô nhắm mắt nói đại hết một lượt, nhưng nhận ra lời mình có chút không ổn, không khỏi xấu hổ muốn độn thổ. Cô không khỏi ảo não thấy mình ngu ghê nơi, như vậy chẳng khác nào để anh thấy bản thân cao giá

- Có một câu em nói đúng.

- ?

- Ngày nào em cũng lên giường của tôi!

Khụ.. khụ!

- Sao không hung hăng nói thẳng em là vợ của tôi mà vòng vo khiến người khác mơ hồ như vậy?

* * *

Cô vừa muốn phản bác lại không biết cãi gì, Mộ Dung Trạch đâu nói sai, vừa rồi mạnh miệng là thế hiện tại cô như quả bóng xì hơi, mặt xức người ta nắn bóp. "Huhu, ai biểu cô là người vợ quá ư là hiền tuệ"

Dường như Mộ Dung Trạch không định ngừng vấn đề này mà dùng bữa trưa đi, lại tiếp tục.

- Sao em không gọi điện, em có số mà.

- À.. e.. em muốn cho anh bất ngờ..

Thấy ánh mắt nhạy bén, híp lại tỏ vẻ không tin của anh, cô cũng không thể nói bản thân quên lưu số anh vào danh bạ, đành ủ rủ đáng thương nói.

- Em quên mang điện thoại nên chỉ có thể lại lễ tân hỏi, em đâu lên được thang máy nếu không có thẻ ạ..

Nhưng đúng lúc lời nói dối tưởng chừng hoàn mỹ, đã được thông qua, cái điện thoại đáng chết của cô lại đổ chuông báo thức. Vội lục túi xách tắt đi.

Ôi mẹ ơi! Hôm nay cô bước chân nào ra cửa thế, đến lời nói dối bé nhỏ mà cũng bị bắt quả tang liền.

Nhìn đôi chân mày hơi nhướng lên, ánh mắt sâu thẳm lành lạnh của anh, khuôn mặt tựa cười nhưng không cười kia, lưng cô toát cả mồ hôi, chỉ biết cười gượng.

* * *

- Ha.. hóa ra em có đem nè.

- Dương Mộng Hàm, em..

Thấy Mộ Dung Trạch giơ tay phải về phía mình, cô hoảng hốt không nghĩ nhiều ôm chầm lấy cổ anh

- Quân tử động khẩu không động thủ, anh không được đánh em.

- Đánh?

Mộ Dung Trạch mơ hồ vài giây, không hiểu ý tứ cô đang nói gì, tay giơ lên dừng giữa không trung

- Phải, nếu không.. nếu không em sẽ.. em sẽ khóc ngập chết anh luôn.

Mộ Dung Trạch thật bế tắc, ánh mắt anh cũng đượm ý cười, cô lúc nãy uy vũ đâu mất rồi.

- Căn phòng tổng diện tích gần một nghìn mét vuông cần tốn bao nhiêu lít nước mắt có thể ngập chết anh đây?

* * *

Đây là lời anh nên nói sao, Sở Tịnh Nhiên rời khỏi trạng thái bám trên cổ anh, mặt ngơ ngác, trừng lớn đôi mắt long lanh nhìn anh, logic kiểu gì vậy, không phải anh nên dịu dàng an ủi cô sao, cô không theo kịp mất.

Nhìn bộ dạng của cô, anh thật muốn phì cười, tay gõ nhẹ lên mũi cô

- Tôi chỉ muốn lấy điện thoại trong túi của em, trí tượng tượng của em phong phú thật.

- A..

Bỗng nhiên bụng co rút một chút, cô nhíu mày không khỏi hơi khom người, tay bất giác đè lên bụng. Cô thật là muốn mắng người biết vậy không nên ra khỏi cửa, xui quá đi.

- Mộng Hàm, em..

Cả người cô đã được ôm lấy lên ghế sofa, một cốc nước nóng đã được đưa đến trước mặt.

- Cảm ơn ạ.

Cơn đau trôi qua, cô mới để ý bản thân đang dựa lưng lên người anh, bàn tay ai đó choàng qua eo vẫn luôn xoa nhẹ lên bụng mình, mặt bất giác đỏ lên, mắt nhìn xuống rồi lại nhìn lên, quay đầu nhìn Mộ Dung Trạch, cô rất muốn nói anh có thể lấy tay ra cô không đau nữa, nhưng lại không mở lời được, rồi không biết nói gì để giảm bớt bầu không khí xấu hổ này nhưng mắt đụng phải cái túi.

- Đúng rồi bữa trưa trong túi giấy, chắc nãy giờ đã ngụi mất rồi. Em thấy trong phòng có lò vi sóng có thể hâm nóng thức ăn. Để em..

- Ngoan, ngồi yên đi, anh có thể làm được.

- À, dạ!

Thấy Mộ Dung Trạch lấy từng ngăn bên trong hộp ra, anh đã cởi áo vest ngoài tự lúc nào, cũng xắn cổ tay áo sơ mi lên trên khuỷu tay, để ý thao tác có chút vụng về của anh cô hơi buồn cười, với lại cái lò vi sóng kia chắc chỉ để làm kiểng anh cũng chưa từng dùng đến vì ngay cả tem bảo hành và giấy bên trong vẫn còn nguyên.

Cuối cùng đồ ăn cũng ra lò, nóng hôi hổi, khiến bụng cô cũng hơi cồn cào.

- Không phải em cũng chưa dùng bữa trưa đó chứ?

- Dạ? À, em ăn rồi..

- Ăn cùng đi, em mang quá nhiều một mình tôi không dùng hết.. Ăn rồi cũng ăn, không nói nhiều.

* * *

Thật là.. mà đúng là cô đói thật, hừ, miễn cưỡng ăn cùng với anh ta vậy.