Thầy Bạch! Đừng Làm Loạn

Chương 103: Vị Khách Không Mời



Tiểu Nghiên cùng Bạch Y Vân tất bật cả một buổi sáng trong bếp cuối cùng cùng làm xong chiếc bánh sinh nhật dành cho Bạch Phong Thần.

Tuy hình thù chiếc bánh không được cầu kỳ như ngoài hàng nhưng ít ra nó cũng không xấu thậm tệ đến mức không ăn được.

Tiểu Nghiên vẫn luôn tự hào về tài nấu nướng của mình, nếu để xếp hạng thì chắc Bạch Y Vân và mẹ cô sẽ đứng thứ nhất, Bạch Phong Thần đứng thứ hai, còn cô đứng thứ ba, chỉ kém hơn tài nghệ nấu ăn của hắn có chút xíu thôi.

“Bây giờ đã là 11 giờ trưa rồi sao?”

Bạch Y Vân nhìn lên đồng hồ nói. Quanh quẩn trong bếp thôi mà đã hết một buổi sáng rồi, nhanh thật.

“Tiểu Nghiên, con nghỉ đi, để đấy mẹ với đầu bếp nấu nốt bữa trưa cho.”

Bà thấy cô từ sáng đến giờ làm việc không ngừng nghỉ như vậy chắc cũng mệt rồi, nên bảo cô lên phòng nghỉ.

“Con không sao đâu mẹ, đằng nào cũng đang giở tay, làm nốt bữa trưa cho nhanh rồi lấy sức chuẩn bị đồ nữa chứ.” Tiểu Nghiên lấy cớ để không bị đuổi khỏi phòng bếp. . Truyện Võng Du

“Vậy không được, con không nghĩ cho mình thì cũng nên nghĩ cho bé con trong bụng chứ. Nghe mẹ, lên phòng nghỉ ngơi, ngủ một giấc đi, khi nào làm xong bữa trưa mẹ sẽ gọi con xuống ăn.” Bạch Y Vân đẩy cô đi ra ngoài còn không quên nói tiếp.

“Mẹ có mang tổ yến đến đấy, con lấy ra ăn tạm đi, tổ yến rất tốt cho sức khỏe của thai phụ. Con cứ ăn nhiều lên, hết mẹ sẽ đi mua tiếp cho.” Bà chỉ về cái túi màu vàng to to được đặt ngay ngắn trên bàn trà ngoài phòng khách.

Tiểu Nghiên trước nay không hề thích ăn tổ yến, vậy mà hôm nay khi nghe Bạch Y Vân nhắc đến lại đột nhiên thèm đến lạ. Cơ thể không tự chủ đi đến lấy một hộp tổ yên ra ăn thử. Một miếng rồi lại một miếng, đến khi ăn hết một hộp rồi cô mới ngớ người ra.

Trước viện trưởng Lý kiêm bạn của Bạch Phong Thần có phổ cập qua về vấn đề này, phụ nữ khi mang thai, khẩu vị thường sẽ ngược lại với lúc bình thường, thích ăn chưa, ăn ngọt,…

“Tiểu Nghiên, em ăn gì trông ngon vậy?” Dương Tư Minh từ ngoài vườn đi vào, thấy cô ngồi ăn cái gì đấy trông rất ngon lành liền đi đến xem.

Nhưng đi chưa được vài bước, anh liền lùi người lại, đưa tay lên bịt mũi, mặt nhăn nhó lại.

“Em ăn cái gì mà tanh vậy hả.” Anh đứng cách xa cô nói lớn.

“Ăn tổ yến, bộ thầy không thấy sao.” Tiểu Nghiên giơ lọ tổ yến lên, không ngại ngần gì nói.

“Tổ yến? Ý em là cái thứ tanh ngòm này sao?” Dương Tư Minh tay vẫn bịt lấy mũi, không dám lại gần chỗ của cô.

“Tanh ngòm? Nào có, em thấy rất ngon mà, không hề tanh một chút nào luôn á.” Tiểu Nghiên đưa lên mũi ngửi thử, rõ ràng là có thấy mùi gì đâu chứ.

Dương Tư Minh nhìn cô với ánh mắt dè chừng, trong đầu suy diễn ra 7749 viễn cảnh, không biết cô đã mắc phải căn bệnh gì rồi.

“Em ngồi yên đấy, đừng đi đâu. Đợi tôi một lát.” Anh chạy ra ngoài vườn hít thở không khí trong lành, tay rút lấy điện thoại từ trong túi quần ra, tra xem lạc khẩu vị là bệnh gì.

Kết quả tìm kiếm lại càng khiến Dương Tư Minh kinh ngạc hơn. Có vô vàn kết quả nhưng, tất cả lại có một điểm chung đấy là nói người mang thai, thường thay đổi khẩu vị, tính tình,…

Dương Tư Minh không tin vào mắt mình, thử tra lại lần nữa, nhưng kết quả trước sau vẫn là một. Vậy là Tiểu Nghiên đã mang thai rồi ư?

Anh ngồi xuống ghế đá xâu chuỗi lại những gì đã xảy ra gần đây. Từ việc Bạch Phong Thần nói Tiểu Nghiên không tiện đi lại, rồi nhà hắn thuê người làm đến. Chính là vì Tiểu Nghiên mang thai rồi nên cần được chăm sóc?

Đang đắm chìm trong mớ suy nghĩ của mình thì đột nhiên ánh mắt của Dương Tư Minh nhìn thoáng qua được bóng dáng của Bạch Thanh Vy đang đẩy một người đàn ông trung niên đang ngồi chiếc xe lăn. Anh đứng dậy, đi theo bóng lưng cô ta vào nhà.

Trong đầu hiện lên một ngàn câu hỏi, không phải Bạch Thanh Vy đã ra nước ngoài rồi sao? Tại sao bây giờ cô ta lại suất hiện ở đây? Người ngồi trên xe lăn kia, không phải là cha của Bạch Phong Thần sao?

“Chị dâu.”

Bạch Thanh Vy đẩy theo Bạch Thanh Phong đi vào, trên mặt vẫn treo một nụ cười thân thiện.

Tiểu Nghiên nghe thấy có tiếng gọi theo phản xạ ngẩng đầu lên, trong một phút chốc có chút kinh ngạc, khi nhìn thấy cô ta đang ở đây.

“Ba, em chồng! Hai người vào nhà chơi.” Cô vội lấy lại thần trí, mỉm cười mời bọn họ vào nhà.

Cô nhớ không nhầm thì chưa có mời hai người họ, vậy mà sao bây giờ cả hai lại không mời mà đến vậy?

“Bạch Thanh Vy? Bác là Bạch Thanh Phong đúng không ạ. Cháu có nghe Phong Thần kể nhiều về bác.”

Dương Tư Minh đi vào thân thiện nói, anh sợ bọn họ sẽ làm khó Tiểu Nghiên nên nhanh chóng đi vào ngồi.

“Cháu? Cháu là Dương Tư Minh du học ở Đức cùng trường với Phong Thần đúng không.” Bạch Thanh Phong dò sét anh, tên nhóc Dương Tư Minh này đương nhiên là ông vẫn còn nhớ rồi.