Thầy Bạch! Đừng Làm Loạn

Chương 118: Nói Lời Từ Biệt



Lời của Tiểu Nghiên vừa dứt, cả căn phòng đều tĩnh lặng như tờ. Trên mặt ai nấy đều treo lên vẻ mặt ngỡ ngàng, phải mất một lúc sau bọn họ mới có thể phản ứng được.

“Con…con nói gì vậy? Có phải con đang gặp vấn đề gì không? Sao lại chuyển đến nơi khác.”

Hạ Phương kích động, nắm lấy tay áo cô, bà hoảng loạn không ngừng đặt ra câu hỏi. Tự dưng nghe con gái mình nói sẽ chuyển đến nơi khác sống, thử hỏi có bậc cha mẹ nào không lo lắng cho được.

“Mẹ à, mẹ bĩnh tĩnh lại đi đã. Con giờ cũng đã không còn bé bỏng gì nữa rồi, chuyển đến nơi khác sống cũng là một cái tốt, có thể học hỏi được nhiều điều mới. Không thể mãi sống trong vòng tay của ba mẹ…” Cũng như sự bao bọc vô điều kiện của hắn.

Tâm trạng cô bỗng trùng xuống, tự dưng lại nghĩ về hắn khiến cô lại không muốn rời đi một chút nào.

“Em tính sống ở đâu? Muốn cắt đứt liên lạc với mọi người sao?” Dương Tư Minh cũng lo lắng hỏi han cô. Anh cũng không lường trước được những điều này.

“Một nơi nào đó… Xa thật xa với nơi này.” Tiểu Nghiên ngập ngừng một lúc lâu, ánh mắt trùng xuống nghĩ ngợi một hồi rồi nói tiếp.

“Em sẽ không cắt đứt liên lạc với mọi người, nhưng em sẽ cắt đứt liên lạc với Phong Thần.”

Hiện tại cô thật sự không biết nên đối diện với hắn như thế nào, rồi còn về phía gia đình hắn Bạch Thanh Phong với Thanh Vy chắc chắn sẽ không để yên cho cô. Thực sự thì cô đã quá mệt mỏi rồi, hiện tại cô cũng không còn một mình, mà còn có thêm một sinh linh bé nhỏ đang lớn lên từng ngày ở trong bụng nữa, cô không thể dại dột được. Buông bỏ chính là lựa chọn của cô.

“Dù không nỡ nhưng ta rất mong con sẽ rời xa thằng nhóc đó…nói đúng hơn thì là cách xa gia đình cậu ta ra.” Đan Cao Lăng ủng hộ với quyết định của cô, ông biết cô đã phải đấu tranh tư tưởng nhiều thế nào mới có thể đưa ra lựa chọn này.

“Phong Thần, thằng nhóc đó rất tốt, chu đáo, rất yêu thương con, cái này ta có thể nhìn ra. Nhưng còn gia đình cậu ta, thật không thể chấp nhận nổi.”

Ông nhớ lại chuyện xảy ra đêm qua, cha của Phong Thần ông ta có thể nói ra những lời lẽ bạc tình bạc nghĩa như vậy, thì ông cũng không cần phải kính nể gì nữa rồi. Loại người tâm địa độc ác lương tâm chó tha như Bạch Thanh Phong không đáng làm cha của Phong Thần.

Hạ Phương nghe chồng mình nói vậy thì cũng có chút trầm ngâm, bà không phải là không nhìn thấu cách người nhà họ đối xử với Tiểu Nghiên. Cả Phong Thần và Y Vân đều rất tốt, bọn họ thật lòng yêu thương con gái bà, nhưng về phần “hai người còn lại” kia thì bà vẫn còn có chút quan ngại.

“Em tính khi nào đi?” Dương Tư Minh lại lên tiếng, anh vẫn chưa hình dung được tiếp theo sau đấy cô sẽ làm gì.

“Em…đã chuẩn bị xong hết rồi. Tối nay đi!” Tiểu Nghiên nặng nề nói. Cô đã suy nghĩ rất nhiều lần, nếu còn chần chừ mà ở lại nữa thì cô không chắc là mình có thể rời xa nơi này.

“Cái gì? Tối nay? Như vậy có hơi gấp rút quá không?” Cả ba người còn lại đều không khỏi kinh ngạc, bọn họ không hẹn mà đều đồng thanh nói.

“Không sao đâu mẹ, mọi thứ đều đã được lên kế hoạch rồi.” Tiểu Nghiên cười dịu dàng, nắm lấy đôi bàn tay có chút nhăn nheo chai sạn của thời gian, cố gắng trấn an bà.

Nói xong cô lấy ra trong túi xách một tập tài liệu, vẻ mặt có chút trâm ngâm. Từ từ đặt tập tài liệu lên trên mặt bàn.

“Cái gì đây?” Dương Tư Minh nheo mắt nghi hoặc, trong lòng đang không ngừng đoán xem trong này chứa thứ gì.

“Tập tài liệu này cũng chính là thứ mà vị bác sĩ kia đã đưa cho em…” Tiểu Nghiên lấy thêm trong túi ra một tấm vé máy bay.

“Còn đây là vé máy bay đi đến Phần Lan.”

“Phần Lan? Nơi có khí hậu khắc nghiệt đấy sao?” Hạ Phương nghe cô nói xong liền dựng đứng lên, sự lo lắng bất an hiện rõ trên gương mặt bà.

“Chỉ là không khí mát mẻ hơn nơi này thôi mà, con vẫn có thể thích nghi được.”

Tuy đất nước kia cách rất xa với nơi quê nhà của cô, nhưng vì tương lai của con, mấy thử thách này đối với cô có là gì.

“Phần Lan sao, đất nước đó cũng ổn. Đi đến một nơi mới, học điều mới! Ta ủng hộ con.”

Đan Cao Lăng thốt lên, thay vì cứ bận tâm về vấn đề này thì sao lại không để Tiểu Nghiên tự do làm những điều mà nó muốn chứ. Dù sao thì giờ cô cũng không còn nhỏ. Ông cũng từng đến Phần Lan thăm quan rồi, nơi đó cũng không khắc nghiệt lắm.

“Ông này!” Hạ Phương trừng mắt nhìn chồng mình. Thấy bộ dạng kiên quyết của cha con hai người họ khiến bất lực thở dài.

“Sang đấy rồi con định sẽ làm gì nữa? Nơi đất khách quê người, bộ con định đi kiếm việc làm sao?” Bà suy nghĩ xa xăm, Tiểu Nghiên chưa từng đi làm, liệu con bé có thể sống một thân một mình nơi trời tây không?