Thầy Bạch! Đừng Làm Loạn

Chương 129: Cái thứ đồ Chơi này dùng thế nào?



Đợi được một lúc thì có hai nữ y tá đến, một người đẩy xe lăn một người cầm nạng chu đáo hỏi Dương Tư Minh.

“Anh Dương không biết anh muốn dùng loại nào?” Nữ y tá đẩy xe lăn hỏi.

Cô quan sát căn phòng một lượt vẫn không thấy người nhà bệnh nhân đâu liền thắc mắc hỏi: “Người nhà anh không đến đón anh về sao?”

Hai nữ y tá nhìn người đàn ông khôi ngô tuấn tú trên giường bệnh mà lòng không khỏi thương sót. Trong lòng cả hai thầm nghĩ ‘Nếu người nhà anh không tới thì anh có thể ở lại đây, chúng tôi sẽ chăm sóc chu đáo cho anh.’

“Đưa tôi cái nạng đi.”

Dương Tư Minh đen mặt. Anh đường đường là thanh niên trai tráng chỉ vì nứt nhẹ chút xương mà phải ngồi xe lăn thì còn ra thể thống gì? Vậy nên anh nhất quyết phải nhận lấy cái nạng gỗ trong tay y tá.

Vừa đúng lúc này thì ngoài cửa xuất hiện một thân áo blouse trắng bước vào.

“Tiểu tử thối! Cậu vậy mà còn nhớ đến tôi à?” Giọng nam nhân kia trách móc.

Hai nữ y tá nghe thấy giọng nói đó liền thu lại vẻ mặt mê trai, trở về dáng vẻ nghiêm túc vốn có khẽ chào: “Viện trưởng Lý.”

“Lý Hạo Nam! Giờ là lúc cậu trêu trọc tôi sao?” Dương Tư Minh được đà cậy mình là bệnh nhân mà khó tính nạt lại hắn.

“Còn đứng ngây ra đó làm gì? Không thấy ông đây đang rất chật vật sao?”

Anh vốn định gọi Bạch Phong Thần đến đón nhưng chợt nhớ lại lý do vì ai mà anh ra nông nỗi này liền bỏ đi. Sẵn ở đây là bệnh viện tư nhân của Lý Hạo Nam, nhờ hắn đưa về là được.

“Tên họ Dương nhà cậu thấy tôi rảnh rỗi giống cậu lắm sao? Đang yên đang lành đi trọc tổ kiến lửa, kết quả bị người nào đó đụng cho phế một bên chân.”

Lý Hạo Nam xua tay tỏ ý muốn hai vị y ta kia ra ngoài được rồi, còn hắn tiến lại gần đỡ người Dương Tư Minh dậy. Tuy lời nói có phần xéo sắc nhưng động tác chăm sóc của hắn lại vô cùng dịu dàng.

Dương Tư Minh bị hắn nói một tràng liền không thể phản bác, cư nhiên im lặng mặc cho Lý Hạo Nam đỡ anh lên đưa nạng cho anh dùng.

“Ách! Cái thứ đồ chơi này dùng thế nào?” Dương Tư Minh nhận lấy, người anh vịn vào tường, tay cầm nạng từ từ quan sát.

“Bản năng con người sẽ biết dùng cái này, nhưng cậu chắc không phải…” Lý Hạo Nam nhàn nhã đáp. Hắn cầm lấy bên nạng còn lại tao tác hướng dẫn cho anh xem.

Một lúc lâu sau hai người mới ra đến được cửa thang máy.

“Giờ cậu muốn đi đâu?” Lý Hạo Nam không mặn không nhạt hỏi.

“Đến Đan Gia.” Dương Tư Minh trả lời ngắn gọn. Lúc nãy đã hứa với Tiểu Uyển Nhi sẽ tới chơi với con bé, không thể để bé con chờ lâu được.

“…” Lý Hạo Nam cạn lời. Đối với cuộc chiến của hai thằng bạn thân nhất của hắn, là người ngoài cuộc như hắn không biết nên can ngăn thế nào, càng không thể đứng về phe ai, chỉ có thể tốt nhất là kệ họ.

Chính vì lẽ đó mà hội ba người bọn họ ngày càng xa cách.

Tình yêu khốc liệt vậy sao? Lý Hạo Nam nhìn chuyện tình cảm của hai thằng bạn rồi tự rút ra cho mình đáp án.

‘Đúng!’ Tốt hơn hết hắn vẫn là nên độc thân, không nên dính dáng đến thứ cao sang như tình yêu mà bọn họ luôn theo đuổi kia.

Độc thân gần 30 năm thì có sao? Không phải hắn vẫn sống rất tốt sao?

Lý Hạo Nam tự trấn an bản thân, tự nhủ phải tránh xa thứ tình yêu khốc liệt đó ra càng xa càng tốt.

Dương Tư Minh ngồi ghế phụ âm thầm quan sát hắn. Anh đến hạn hán lời với con người này. Dường như những gì Lý Hạo Nam nghĩ đều viết rõ trên mặt hắn.

“Tình yêu là thứ gì đó rất thần kì, nó tự nhiên mà đến cũng tự nhiên mà đi. Dù cậu luôn bảo thủ với lối suy nghĩ độc thân muôn năm đó của cậu, thì sau cùng cậu cũng sẽ bị thứ gọi là tình yêu đấy vả mặt thôi.”

“Hừ! Cậu thì biết cái gì chứ?” Không phải cũng đang độc thân như hắn sao?

Hơn 20 phút lái xe cuối cùng bọn họ cũng tới Đan Gia.

Vừa nghe có tiếng xe dừng ngoài cửa nhà, Đan Uyển Nhi đã phấn khích lao ra ngoài. Vì vội vàng quá mà không kịp đi dép, đôi chân chần cứ thế lon ton chạy ra ngoài cổng.

Ông bà đan thấy cháu gái ngoan chạy ra ngoài như vậy cũng vội đi theo. Khi nãy có nghe con bé kể Dương Tư Minh đến chơi, hai người họ cũng không ý kiến gì, ngược lại rất vui vì lâu lắm nhà bọn họ mới có khách ghé chơi.

“Bác trai, bác gái chào hai bác.” Dương Tư Minh tay trống nạng nhưng nét mặt vẫn rất niềm nở nhanh chóng chào hỏi hai vị chủ mẫu.

“Tư Minh đến rồi thì mau vào nhà đi.” Ngọc Hạ Phương ôn tồn nói, nụ cười dịu dàng trên gương mặt phúc hậu của bà toả ra một loại khí chất không ai có được.

“Còn cậu kia là viện trưởng Lý?” Đan Cao Lăng đứng bên cạnh hỏi, người ông hơi cúi xuống bế Tiểu Uyển Nhi lên không để con bé đứng dưới nền đất lạnh.

“Chào hai bác,nay Dương Tư Minh xuất viện sẵn tiện cháu trở cậu ấy đi.” Lý Hạo Nam khách sáo nói.

“Đừng đứng ngoài này nữa mau vào đi.” Ngọc Hạ Phương nói.

Lúc này giọng nói non nớt vang lên: “Chú Tư Minh gạt người, rõ ràng chân chua chưa khỏi.”

“Uyển Nhi ngoan, chú nhớ tiểu bảo bối nhà chú quá nên hết đau rồi. Chân vẫn bó bột nhưng vẫn có thể đi lại như trước.” Dương Tư Minh cưng chiều dỗ dành bé con đang hờn trách kia.

Bên này Lý Hạo Nam nhìn cách tên họ Dương dỗ dành trẻ con lại bất giác nhớ đến Bạch Phong Thần dỗ ngọt cô vợ bé của hắn. Thì ra đáng yêu đều có thể di truyền. Còn cưng chiều cũng có thể lây truyền.

Nghĩ đến đây Lý Hạo Nam bất giác rùng mình, Dương Tư Minh bị lây từ Bạch Phong Thần rồi, bây giờ có phải sắp tới lượt hắn?