Thầy Bạch! Đừng Làm Loạn

Chương 44: Tượng Nữ Thần Tự Do



Hôm nay Bạch Phong Thần dẫn Tiểu Nghiên đi ra cảng New York để lên đảo Liberty thăm quan Tượng nữ thần tự do nổi tiếng. Đi cùng bọn họ còn có một chị hướng dẫn viên du lịch người Mỹ nữa.

“Chào! Tôi là Jade, hôm nay sẽ dẫn hai bạn đi thăm quan Tượng nữ thần tự do.” Chị hướng dẫn viên nhiệt tình giới thiệu cho hai người khái quát về lịch sử của bức tượng. Tiểu Nghiên thích thú chăm chú nghe không sót chữ nào, bỏ mặc Bạch Phong Thần đang tức xị mặt ở sau lưng.

“Oaaaaa.” Tiểu Nghiên bị khung cảnh xung quanh thu hút, không kìm được mà ca thán. Cô ngó ngang ngó dọc, chụp lại toàn bộ những thứ mình nhìn thấy.

Bọn họ đi lên tàu để ra đảo, con tàu này có hai tầng, Tiểu Nghiên muốn chụp ảnh với hít gió biển nên cô cùng Bạch Phong Thần đã mua vé tầng trên của con tàu ngồi.

“Anh chụp cho em một tấm được không.” Đợi đến khi tàu của bọn họ gần đến hòn đảo cô đưa cho hắn chiếc máy ảnh nhờ chụp hình giữ kỉ niệm.

Bạch Phong Thần không nói gì vẫn vui vẻ nhận lấy, còn căn chỉnh góc chụp trông rất chuyên nghiệp nữa. Nhìn qua thôi còn tưởng hắn là nhiếp ảnh gia thực thụ.

“Chụp xong chưa.” Tiểu Nghiên đứng tạo dáng nãy giờ có hơi mỏi, cô không chụp nữa chạy lại lấy cái máy ảnh từ tay hắn.

Cô mở kho ảnh ra nhìn những bức hình mà Bạch Phong Thần chụp mà không khỏi bất ngờ. Người trong ảnh là cô sao? Tiểu Nghiên nhìn còn không nhận ra, cô gái trong ảnh cười rạng rỡ kia lại chính là mình. Sao cô rơi vào tay hắn đã hoá thiên thân thế này.

“Thế nào ảnh chụp đẹp lắm đúng không.” Bạch Phong Thần dương dương tự đắc, nhìn vào những tấm hình mà hắn vừa chụp đúng là quá xuất sắc rồi.

“Không nha, do em xinh quá nên ảnh mới đẹp đấy.” Tiểu Nghiên phản bác hắn, không để cho hắn có cơ hội khoe khoang. Nhưng vẫn không thể phủ nhận được rằng thầy Bạch này của cô có quá nhiều tài lẻ đi.

Hắn đến cạn lời, nhưng vì cô nói đúng nên bỏ qua, Bạch Phong Thần đi đến nhờ chị Jade hướng dẫn viên ở đấy chụp cho bọn họ vài kiểu.

“Nào mọi người nói cheese.” Jade nhiệt tình còn chỉ cho hai người họ cách tạo dáng cặp đôi, làm Tiểu Nghiên có phần hơi ngượng. Nhưng tên già đầu kia thì lại không hề có bất cứ cảm xúc nào, hắn còn lợi dụng thời cơ đụng chạm vào eo cô.

“Hai người xem được không.” Chị Jede đưa cho bọn họ xem ảnh, ảnh chụp thật sự rất đẹp, nhan sắc của người trong ảnh còn đẹp hơn nhất là khuôn mặt hút hồn của tên Bạch Phong Thần kia.

“Đẹp lắm cảm ơn chị.” Tiểu Nghiên khách sáo.

Bọn họ cuối cùng cũng đến đảo, nhìn gần bức Tượng nữ thần tự do còn cao lớn hơn cô nghĩ. Cô giơ máy ảnh lên chụp từng góc một, trước cô chỉ mới nhìn trên tv thôi, đến khi tận mắt chứng kiến cô mới biết nó hùng vĩ như vậy.

Chơi chán rồi Tiểu Nghiên có hơi chút đói bụng cô ỉu xìu đi lại chỗ Bạch Phong Thần.

“Sao lại ủ rũ thế?” Bạch Phong Thần nhìn biểu cảm thay đổi nhanh hơn hơn lật bánh tráng của cô có chút giật mình.

“Em đói quá.” Sáng nay bọn họ đã đi bộ rõ nhiều rồi nên cô bây giờ đang rất đói.

“Vậy chúng ta về đất liền tìm nhà hàng nào ăn trưa được không?”

Tiểu Nghiên khẽ gật đầu, cô đã mệt đến mức nói không ra hơi rồi. Biết thế lúc trước nghe lời Bạch Phong Thần đi từ từ không chạy có phải giờ đã ổn hơn không.

Ngòi trên tàu đi về, cô hít lấy mùi hương của biển cả, gió biển thổi lên làm tóc cô bay theo chiều gió. Cảm giác mát mẻ này thật dễ chịu.

Bạch Phong Thần mua cho cô một chai nước lạnh để uống cho đỡ khát, Tiểu Nghiên uống lấy uống để, đến nỗi bị sặc.

“Đã bảo từ từ thôi mà, sao em lúc nào cũng vội vàng như thế.” Bạch Phong Thần lại bắt đầu trách máng cô, tay vẫn không ngừng vỗ nhẹ vào lưng cho cô hết sặc.

“Tại em khát nước quá mà.” Tiểu Nghiên lấy lại được nhịp thở mới đáp trả hắn, uống nước xong cái cả người cô tươi tắn hẳn. Như có lại sức sống Tiểu Nghiên đứng dậy ra boong tàu hóng gió, trong đầu cô đang liên tưởng đến bộ phim Titanic, bất giác giang tay ra đón lấy gió trời.

Bạch Phong Thần từ đằng sau ôm lấy eo cô, dựa đầu vào cổ cô thì thào. “Em đang liên tưởng đến phim đấy hả.”

“Cảm ơn anh.” Đột nhiên cô quay người lại nói, nhìn thẳng vào mắt hắn.

“Cảm ơn vì cái gì chứ.” Bạch Phong Thần mặt vẫn không biểu cảm, xem cô sẽ làm gì.

“Vì đã đưa em đi cùng, vì đã bỏ thời gian ra dẫn em đi chơi.” Tiểu Nghiên cười cười, cô sẽ ghi nhớ công ơn này của hắn.

“Lời nói suông như vậy anh không nhận, thay bằng hành động đi.” Hắn giở thói lưu manh, muốn cô dùng hành động để cảm ơn.

Tiểu Nghiên có hơi chần chừ, cô biết thừa tính lưu manh ấy của Bạch Phong Thần nên đã chuẩn bị trước. Cô nhón chân lên vòng tay qua đầu hắn, trao cho hắn một nụ hôn.

Bạch Phong Thần bị những hành động đó của cô làm cho hơi xững người, hắn không nghĩ là cô sẽ chủ động như vậy. Hắn cảm nhận nụ hôn vụng về đó của cô, rất nhanh Bạch Phong Thần đã hoà nhịp được.