Thầy Bói Nói Em Là Vợ Anh

Chương 4: Say xe



“Dậy đi, đi làm, dù không siêng cũng phải dậy, nằm trườn ra đó gạo không tự bò đến tận miệng đâu” tiếng

chuông báo thức reo lên in ỏi làm Thanh Phong khó chịu ngồi dậy, vươn vai nhưng vẫn chưa tỉnh nổi, cậu ngồi ở đó thừ người ra một lúc lâu cho đến khi Hoàng Bách gõ cửa phòng.

Hắn đứng bên ngoài đưa tay trái mình lên xem đồng hồ, bây giờ cũng chưa tính là trễ lắm nên hắn chấp nhận chờ đợi. Chứ nếu mà tên kia dám làm lỡ dở giờ giấc của hắn là xem chừng hắn đạp gãy bản lề cửa rồi vào kéo tên nhóc kia đi cho xong.

Nghe âm thanh bên ngoài, lúc này cậu mới hoàn hồn nhanh chóng chạy vào nhà tắm, nhanh chóng đẩy nhanh tốc độ vệ sinh cá nhân, chỉnh trang lại cho gọn gàng cậu mới mở cửa cho người kia vào.

Cánh cửa vừa mở, đã thấy Hoàng Bách đưa tay lên nhìn đồng hồ, hành động này làm Thanh Phong cảm thấy hơi

lo, nhìn đồng hồ là đang nói cậu làm phí thời gian của tôi đấy. Cậu đợi người nọ yên vị trên ghế rồi mới rụt rè ngồi nghiêm chỉnh đối diện, hai người cứ như vậy đối mặt nhìn nhau một lúc lâu làm bầu không khí trong phòng phút chốc… mang một cảm giác căng thẳng đến khó tả.

Thanh Phong đưa tay cấu vào quần mình, mấy ngón tay xoắn tít vào nhau làm cậu ngứa ngáy trong lòng đến

không thể chịu được nữa rồi.

“À…” Cậu lên tiếng thử lòng người kia, ánh mắt hơi dè dặt nhìn sắc mặt người nọ một lát mới an tâm thốt

lên suy nghĩ trong lòng mình.

“Tôi sẽ đi cùng với anh về công ty hay sao?” Thanh Phong im lặng đợi câu trả lời

Còn Hoàng Bách thì đang nhìn người trước mặt rơi vào trầm tư với mớ suy nghĩ hỗn độn từ tối hôm qua của mình, chỉ khẽ “ừ” một tiếng cho có lệ.

Nhưng vẫn thấy chữ kia có phần nhạt nhẽo nên đành bồi thêm “Cậu biết công ty của tôi ở đâu không mà

đòi đi một mình”

Thanh Phong nhận được câu trả lời của người kia, lập tức hỏi tiếp “Nhưng còn xe của tôi…”

Hoàng Bách: “Tôi sẽ lo”

Thanh Phong: “Còn bên công ty cũ của tôi thì sao?” Còn lão háo sắc kia? Không sao chứ

Tỉnh lại sau một mớ hỗn độn đêm qua, mọi thứ đổi thay một cách chóng vánh làm cậu không kịp hồi thần. Ánh mắt hoang mang, có chút lo sợ mà nhìn về phía người đối diện, điệu bộ này hoàn toàn đối lập với dáng vẻ tối qua.

Hoàng Bách mấp máy môi định nói gì đó nhưng lại vội nuốt ngược vào trong, thôi kệ cậu ta đi làm việc

mà không lo trước tính sau thì tôi cho cậu lo âu bất an luôn đấy.

“Còn chỗ ở nữa, công ty anh xem chừng cách khá xa chỗ làm cũ của tôi. Đồ ở chung cư tôi thì sao?” Mọi

thứ đến quá đột ngột, chẳng kịp để cậu thích nghi mà đã vội đẩy cậu sang một môi trường mới đầy lạ lẫm.

Cậu vẫn còn nhiều thứ muốn hỏi, tối hôm qua cái gì cũng vội vàng làm cậu vẫn chưa kịp tiếp thu, vẫn

nên hỏi kĩ lại cho chắc.

Hoàng Bách: “….”

Hắn thấy người này hỏi nhiều thứ quá rắc rối nên cũng chẳng thèm để ý nữa, đứng lên quay người rời đi,

Thanh Phong cũng nhanh nhẹn bám theo sau. Vào thang máy hắn bấm số tầng 20, hai mắt Thanh Phong lộ rõ vẻ tò mò, sao lại là tầng 20 không phải bây giờ chúng ta nên xuống tầng trệt hay sao?

Thanh Phong: “Lên tầng 20 làm gì vậy ông chủ?”

“Ăn sáng” Sao cái người này hỏi nhiều thế, đã bảo để hắn lo hết cho mà, thật khó chịu. Còn cái chữ “ông chủ” thoát ra từ miệng cậu ta sao lại có cảm giác kì lạ đến vậy.

Thanh Phong: “Tầng 20, có phục vụ đồ ăn sáng hả?”

Phải nhịn, phải nhịn “Không có thì sao lên đó ăn sáng” hắn thành công bị người kia chọc tức, cảm giác

ngứa ngáy trong lòng muốn chửi người nọ bắt đầu dâng lên.

Thanh Phong: “Nhưng mà….”

“Ngưng” Làm ơn đừng hỏi nữa, cậu còn hơn cả cháu tôi, có vấn đề gì mình nên hỏi từ từ hoặc tự nghiệm ra

chứ đừng có hỏi nhiều như vậy được không? Cậu không mệt nhưng tôi mệt.

“Dạ, biết rồi” Lời ông chủ nói là vàng là ngọc, tại sáng ra thấy hắn trưng bộ mặt không mấy dễ chịu nhìn cậu làm cậu tưởng cậu đã chọc giận gì hắn nên đành hỏi mấy câu xác nhận, ai dè hình như giận thật. Hay do mình nhiều lời ta, sợ người ta giận nên cố ý bắt chuyện nhưng đến cùng lại xôi hỏng bỏng không?

Giận thì kệ anh, tôi cũng không biết vuốt giận người khác đâu nhưng anh là ông chủ mới của tôi nên tôi miễn cưỡng sẽ dỗ anh.

“Anh ăn gì, lát nữa tôi lấy giùm anh nha” Cậu cố chỉnh âm lượng của mình đến mức dịu dàng dễ nghe hết sức

có thể.

Hoàng Bách vừa định đi ra thang máy thì nghe lời này của người nọ không khỏi quay người lại chăm chọc.

“Cậu biết đồ ăn ở đây phục vụ như thế nào không? Chỗ để chén, dĩa, nĩa, đũa ở đâu cậu biết không mà đòi lấy giùm tôi” Nên để cậu ta ngậm mồm lại thì tốt hơn

Cái đồ khó ưa, anh nhớ đó cho tôi. Thanh Phong cúi đầu xoắn xoắn tay áo sơ mi của mình, đi thẳng về

phía trước không nhìn tên kia nữa.

“Này” Hắn thật sự bất lực, có mắt không vậy

“Dạ?” Cậu khó chịu ngước mặt lên nhìn hắn nhưng chỉ trong thoáng chốc liền thay đổi vẻ tương cười rạng rỡ

“Nhà ăn ở bên đây” Hoàng Bách đưa ngón cái của mình chỉ sang bên phải

Mặt Thanh Phong đỏ lựng cả lên, cố tỏ ra mình bình tĩnh hết sức có thể rồi quay lưng máy móc đi về hướng

ngược lại.

Nhìn tên ngốc trước mắt của mình, hắn chỉ biết nhắm mắt mà hít một hơi thật sâu rồi chửi thầm trong

lòng “Tên thầy bói chết tiệt”.

Lão thầy bói đó chắc chắn nói xạo hoặc người này không phải vợ tương lai của hắn, cậu ta căn bản không có

một cái gì mà hắn có thể đánh giá cao được cả. Chỉ tổ làm cho người ta tức chết.

8h sáng xe hơi đậu chờ ở sảnh chính khách sạn, Hoàng Bách chỉnh trang quần áo của mình bước lên xe nhưng

đợi một lúc lâu vẫn không thấy người kia lên chung. Hắn đưa mắt nhìn thấy cậu ta vẫn còn đứng ở bên ngoài do dự chưa muốn vào.

“Vào đây mau lên” hắn lớn tiếng gọi vọng ra ngoài, chưa thấy ai lại để sếp đợi cả.

“Nhưng mà…” tôi bị say xe, làm sao bây giờ? Hồi nãy mới vừa ăn sáng xong, lên xe không ói mới là chuyện

lạ.

Hắn nhìn không được cái điệu bộ rề rà của tên kia nên lập tức bước xuống xe kéo người nọ gọn gàng nhét

vào cái ghế ngồi cạnh bên hắn, trợ lí lập tức lái xe rời đi mặc kệ cho Thanh Phong không ngừng hít thở, gào thét trong lòng.

“Mở…mở cửa…sổ, mở cửa sổ ở đâu vậy?” Thanh Phong lần mò ấn nút trên cửa sổ xe, cậu thật sự không biết cửa

sổ của xe này mở ở đâu. Quanh năm suốt tháng có ngồi xe oto bao giờ đâu, cứu!

Hoàng Bách chồm người qua, ấn nút giữ chặt một hồi, cửa sổ xe dần dần hạ xuống, Thanh Phong lập tức thò mặt mình ra hít khí trời, cảm giác như mới được hồi sinh.

Hắn liếc mắt không muốn nhìn cái tên này tí nào, mở điện thoại kiểm tra tin nhắn công ty mặc kệ người kia muốn làm gì thì làm nhưng…..

“Anh…có…bọc không?” Cậu bám vào áo người ngồi kế bên, ánh mắt thỉnh cầu, thật sự là nhịn hết nổi rồi. Thanh Phong bấu chặt đến nỗi đến cái áo khoác ngoài hắn vừa ủi sáng nay cũng sắp không thể vuốt phẳng nổi nữa rồi.

Hoàng Bách nhìn điệu bộ của người nọ, tay chân cũng lúng túng “Tấn Lộc, cậu có bọc nilong không?”

“Dạ, đây thưa sếp” Tấn Lộc đưa về sau một cái bọc trắng, vừa mở cái bọc đó ra một mùi hương không mấy dễ chịu tràn ra khắp xe.

“Cậu ăn cái gì rồi dồn cái bọc vào sọt rác xe chưa quăng đi phải không?” Trời ơi à, hắn chưa đủ khổ hay gì á, còn gặp cái thứ mùi này nữa chứ. Mới sáng sớm thôi mà.

“Ọe,ọe” Cậu mặc kệ bây giờ có mùi gì, muốn ói chỉ muốn ói, có cái bọc nilong Thanh Phong như được cứu mạng, ra sức nôn hết đồ ăn sáng ở khách sạn.

Hoàng Bách vừa phải ngửi cái mùi thum thủm kia còn thêm cái hương chua lè chua lét từ đồ ăn sáng nay, hắn

cũng cảm thấy bao tử mình hơi nhộn nhạo. Hắn quay mặt đi, hạ kính cửa sổ bên ghê mình ngồi rồi khẽ hít sâu mấy hơi định thần nhưng xem chừng không có tác dụng mấy.

Hơn nửa tiếng sau, xe vừa mới dừng ở tổng công ty ADC, có hai bóng người nhanh chóng mở cửa xe chạy vọt

vào công ty. Chẳng nể nan có người trong WC hay không, Hoàng Bách nôn một cách nhiệt tình vào bồn cầu, bữa sáng coi như đi tong.

Mất mặt chết đi được, hình tượng của hắn bị phá hoại chỉ vỏn vẹn trong một buổi sáng. Tuy trong lòng không mấy thoải mái nhưng hắn cũng tự an ủi mình vì nhà vệ sinh không có người, xem như hắn còn ăn may.

Vừa định bụng đi lên văn phòng thì chợt nhớ ra tên kia…hình như cũng chạy vào một lượt với hắn…nhưng cậu ta đâu rồi.

Hắn nhanh chóng dùng nước sút miệng thật sạch rồi đi ra ngoài, cảnh tượng trước cổng công ty thành công đập thẳng vào mắt hắn, một bóng người ngồi cúi người trước bồn cây công ty nôn nhiệt tình, trợ lí hắn còn ở kế bên không ngừng vỗ vỗ lưng người kia. Cậu ta không thấy hắn chạy hay sau, cứ bám theo hắn là được rồi mắc mớ gì ngồi nôn trước bồn hoa công ty, gặp buổi sáng nhân viên đi làm đông ai cũng dùng ánh mắt dị thường nhìn cái tên ngốc đó. Để xem sau hôm nay cậu ta còn mặt mũi nhìn mặt đồng nghiệp tương lai của mình hay không.

“Cậu có sao không? Ổn chứ, có chóng mặt không?” Tấn Lộc dìu người kia đứng lên, thấy người nọ đứng còn không vững hắn cũng bối rối theo.

Bây giờ, hắn cũng chẳng biết làm gì nên cứ theo bản năng liên tục an ủi người nọ mà trong lòng bất lực hết sức. Tấn Lộc mang vẻ mặt đầy khó xử ngó nghiêng xung quanh nhờ viện trợ thì lại bắt gặp ngay ánh mắt đầy “thâm tình” của sếp mình. Một lần nữa hắn lại phải thở dài ở trong lòng, đúng là số kiếp trâu ngựa làm mọi cho sếp Ngọc chưa đủ bây giờ lại làm mọi cho hai “vợ chồng” của sếp Bách.

Khổ hết sức khổ, lần sau hắn sẽ lấy xe chở heo chở cậu ta, cam đoan không ói.

Lần đầu tiên đến công ty mới, Thanh Phong đánh dấu ấn tượng lần đầu của mình cho toàn thể nhân viên,

lãnh đạo công ty bằng một bãi nôn ọe ở bồn hoa ngay cổng vào.

Đây sẽ là cột mốc đánh dấu cuộc sống thăng trầm của cậu!