Thay Lời Vong Linh

Chương 55: Khách sạn Như Ý 3



Kì thật khách sạn mới là nơi nguy hiểm nhất vì lệ quỷ ở đó, nhưng Thích An không tin chỉ dựa vào năng lực của một lệ quỷ có thể tạo ra một không gian giống trong hiện thực y như đúc, cho nên cô muốn đi xem mấy ngôi nhà đó là thật hay chỉ là ảo giác.

Cô còn chưa tìm được cớ để hành động một mình, người thanh niên đi cùng đã kinh hoàng mở miệng: "Gặp quỷ! Mẹ nó nhất định là gặp quỷ rồi!"

Anh ta vừa nói vừa móc di động điên cuồng bấm. Bà chủ đã hoảng loạn đến mức sắp khóc, không ngừng xoay vòng vòng tại chỗ. Người đàn ông trung niên thấy thanh niên bấm di động liên tục hỏi: "Cậu làm gì vậy?"

Người thanh niên không ngẩng đầu lên nói: "Cầu cứu! Chẳng lẽ mấy người chưa xem chủ bá Thời Khắc trong "Live stream 0 giờ" sao? Cô ấy thật sự biết bắt quỷ đấy, tôi gửi tin nhắn cầu cứu, nhưng chẳng biết cô ấy có thấy được không..." Nói tới đây ngữ khí và vẻ mặt của anh ta trở nên tuyệt vọng: "Mẹ nó, muộn thế này thì ngay cả đại sư bắt quỷ cũng ngủ mất rồi! Hơn nữa trong hộp thư của cô ấy có nhiều tin nhắn lắm, chắc gì đã thấy tin này! Chúng ta... Chúng ta liệu có thể còn sống tới mai không?"

Thích An sờ sờ di động trong túi, nói: "Hiện tại đừng mong dựa vào người khác nữa, tôi cảm thấy chúng ta vẫn nên đi về nói chuyện này cho mọi người thì hơn."

Người đàn ông trung niên gật đầu, cùng hai người khác xoay người về, thấy Thích An không đi theo thì nghi ngờ hỏi: "Sao cô không đi?"

Thích An chỉ chỉ bên cạnh: "Tôi muốn đi xem mấy nhà gần đây."

"Một mình cô? Không sợ sao?"

Thích An nghĩ nghĩ, nửa thật nửa giả nói: "Xung quanh nhiều nhà như vậy, khách sạn cũng có, vì sao chuyện này lạ cố tình chỉ xảy ra ở khách sạn Như Ý? Tôi nghi ngờ khách sạn có vẫn đề, nếu mọi người còn ở trong đó sợ rằng sẽ xảy ra chuyện, nên tôi muốn tìm thử chỗ khác xem có an toàn hay không, mọi người cùng đổi chỗ ở."

Người trung niên ồ một tiếng, nói: "Tôi đi cùng cô, nhiều người dễ xoay sở."

"Vậy chúng ta đi cùng nhau đi, lát nữa lại cùng nhau về." Thanh niên tiếp lời.

Thích An sợ mấy người đó đi theo sẽ gặp nguy hiểm nhưng nhiều lời cũng không tốt lắm, gật gật đầu chỉ hướng bên trái: "Chiều nay lúc đến đây tôi thấy bên kia có khách sạn với siêu thị, nếu khách sạn ổn thì chúng ta qua đó lánh tạm, vừa vặn gần siêu thị có thể mua đồ ăn nữa."

Nguyên nhân chính vì chỗ đó cách đây không xa cũng không gần, cô muốn thử xem đó là ảo giác không thể chạm vào hay là thực thể giống thế giới thật.

Mà một chuyến đi đến đó khiến Thích An xác nhận: Tất cả chỉ là ảo giác. Ngay lúc bốn người các cô và một quỷ Tùy Uyên đi chưa được 10 mét, người đàn ông trung niên đi đầu bỗng nhiên đụng vào thứ gì vang lên một tiếng "Thịch" trầm đục, nhưng trước mắt họ là lối đi bộ thẳng tắp trống trải không hề có vật cản nào cả.

Người trung niên đau đến mức nhịn không được kêu to, ôm cái trán choáng váng hồi lâu. Thích An bước lên duỗi tay sờ thử, bàn tay đụng phải một mặt "Tường" trong suốt, giống như chỗ này có một tấm kính pha lê to lớn chặn đứng, bọn họ ở đây có thể nhìn thấy bên ngoài, nhưng lại không thể tiến về phía trước nửa bước.

Thích An nhìn thoáng qua Tùy Uyên, anh gật đầu thử cất bước đi tới, thế nhưng thật sự xuyên qua. Mà lúc anh đi qua bức tường, Thích An thấy thân thể anh biến mất. Đây là phạm vi cuối của không gian sao?

Người thanh niên cùng bà chủ khách sạn lúc này mới từ trạng thái ngơ ngác hồi phục, vừa gõ vừa đập bức tường trong suốt, cuối cùng vì quá sợ hãi mà la lớn: "Có ai không? Có ai không? Cứu chúng tôi với! Cứu mạng!!!"

Bàn tay hai người vỗ mạnh đến mức đỏ tấy chuyển sang tím, bà chủ thậm chí còn khóc ầm lên nhưng không có một tiếng trả lời nào.

Người đàn ông trung niên xoa trán cho bớt nhức, nói: "Đừng có gào lên nữa! Mấy người bị điên rồi sao?" Có thể bởi vì đang đau đầu mà hai người họ còn ồn ào, ngữ khí nói chuyện của ông ta khó chịu rất nhiều.

Bà chủ khách sạn vẫn khóc lóc, người thanh niên lại bị tiếng ông ta rống lên làm giật mình bình tĩnh lại.

Người trung niên nhìn nhìn họ, sau đó chuyển tầm mắt hướng vào Thích An, mở miệng nói: "Tôi hoài nghi cô có vấn đề."

Tiếng khóc của bà chủ im bặt.

Thích An buồn cười: "Bởi vì tôi mang mấy người đến đây, hại ông đụng đầu vào tường sao?"

Ông ta nhíu mày trầm giọng: "Đừng có cợt nhả. Vừa rồi chẳng phải cô bảo chúng tôi đi về hướng này sao? Mục đích để chúng tôi phát hiện bức tường trong suốt này chứ gì? Cô muốn khiến tâm lý chúng tôi hoàn toàn suy sụp đúng không?"

Thích An bất đắc dĩ thở dài: "Tôi mà có bản lĩnh dựng một bức tường trong suốt ở chỗ này thì giết mấy người cũng chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay, cần gì phải dùng chiến thuật tâm lý?"

Ông ta nhất thời không biết phản bác kiểu gì, suy nghĩ một lúc mới nói: "Nhất định là cô có mục đích không thể để người khác biết."

Lúc họ đang nói chuyện, Tùy Uyên đã trở lại. Thích An thấy anh xuất hiện bèn nói: "Được rồi, đừng có nói nữa, về thôi."

Người đàn ông trung niên không nói thêm gì, bốn người quay lại khách sạn Như Ý.

Lúc đi đến đầu hẻm họ đã thấy vài người đứng cạnh salon tóc, có lẽ bởi vì thấy họ đi lâu quá nên những người này không chờ nổi chạy ra xem. Mấy người đó cũng thấy bọn Thích An, vội vàng vừa chạy tới vừa hỏi: "Sao lại thế này? Cảnh sát đâu rồi?"

Những người còn lại không chạy tới nhưng cũng nhìn chằm chằm vào bọn họ mong chờ. Người đàn ông trung niên xua xua tay, đi đến gần đám người mới xoa trán nói lại tất cả sự việc. Phản ứng của mọi người khác nhau, nhưng gần như tất cả đều luống cuống. Có người lập tức chạy về khách sạn nói muốn lấy hành lý đi khỏi đây, có người nóng nảy túm cổ áo bà chủ chất vấn rốt cuộc đã xảy ra chuyện ma quỷ gì, bọn họ chỉ tới đây ở một đêm, sao có thể đụng trúng việc này được chứ, còn có người nhát gan đã khóc lóc um sùm.

Đương nhiên cũng có người gan lớn không tin quỷ thần, nói muốn tự đi xem. Còn có người bình tĩnh nói không chắc chỗ nào cũng bị chặn như vậy, thử chia nhóm tỏa đi xung quanh xem sao. Biện pháp này xem ra là khả thi nhất trong thời điểm hiện tại, cho nên những người khác dù có sợ hãi hay không cũng đều chia thành từng nhóm nhỏ đi dò đường.

Nhưng Thích An không nghĩ đi theo bọn họ. Lúc trên đường về Tùy Uyên nói với cô đằng sau bức tường là thế giới thật, muốn rời khỏi đây biện pháp duy nhất không thể nghi ngờ là đánh bại con quỷ kia. Vừa lúc bọn họ muốn đi tìm đường, cô ở lại khách sạn tìm lệ quỷ cũng không cần lo mấy người đó bị quỷ giết chết.

Nhưng lúc mọi người chia nhóm, Thích An vẫn nhắc nhở một câu: "Mọi người tốt nhất nên cẩn thận gương, tránh xa những nơi có treo gương."

Hầu hết nhóm người đều cảm thấy khó hiểu, không rõ sao cô lại nói đến gương. Cũng không ít người từng vào gian phòng có người chết nhưng mới thấy vết máu hoặc ngửi được mùi máu tươi đã sợ hãi chạy tán loạn, không thấy tình hình cụ thể trong phòng, mà người thanh niên và trung niên là hai người đầu tiên theo sau bà chủ vào phòng nên hai người nghĩ một chút đã hiểu. Dù lúc trước người đàn ông trung niên hoài nghi Thích An nhưng ông ta vẫn là người đầu tiên gật đầu đồng ý, cũng nhấn mạnh lại lần nữa.

Chẳng qua lúc Thích An nói về khách sạn, ông ta lại nghi ngờ cô nữa, nhưng cô cũng không để trong lòng, không thèm nói nhiều đi thẳng về khách sạn.

Vừa bước vào cửa khách sạn Như Ý, cô cảm giác một cỗ khí lạnh ập vào mặt như bước vào tủ lạnh vậy. Tùy Uyên cũng nhíu mày: "Con quỷ này năng lực rất mạnh, cẩn thận."

Thích An nhìn chăm chú phía trước, đưa tay vào túi lấy một con hạc giấy được gấp từ tập giấy nhớ. Đến giờ cô vẫn chưa dùng thứ này, cũng không biết có thể giữ mạng được không.

Hai người chậm rãi đi vào, Thích An thuận tay lấy chùm chìa khóa dự phòng trên quầy. Cô dùng chìa khóa, Tùy Uyên xuyên cửa kiểm tra từng phòng, rất nhanh đã tìm hết tầng một. Vì họ đã biết gương có vấn đề, trong quá trình tìm kiếm lấy vài thứ che lại mặt gương chứ không dám đập nát, vì một chiếc gương bị đập ra sẽ tạo thành vô số chiếc gương, đến lúc đấy chỉ sợ còn phiền hơn.

Che gương rất mất thời gian, lúc họ vừa muốn lên tầng hai thì mấy người kia đã trở lại, xem ra họ cũng không tìm được đường ra ngoài. Thích An đành tạm thời ngừng việc trong tay, để Tùy Uyên dùng hồn thể vào các phòng xem qua một chút, nhưng cũng không thu hoạch được gì.

Mấy người khách mang biểu tình hoặc nghiêm trọng hoặc tuyệt vọng trở về, trong số đó còn có một đứa bé bị mẹ ôm trong ngực khóc nức nở. Nhìn người đàn ông trung niên dẫn đầu, có thể thấy được ông ta nghiễm nhiên đã trở thành thủ lĩnh.

Thấy Thích An, ông ta dừng lại, vẻ mặt ngưng trọng mở miệng: "Tất cả mọi lối đi đều không ra được. Rốt cuộc là có chuyện gì, tôi vẫn cảm thấy... cô nhất định biết gì đó."

Thích An trong lòng có chút bực bội, nhíu mày: "Ông bác này, chẳng lẽ mọi người không nên đồng tâm hiệp lực nghĩ cách rời khỏi đây sao? Sao ông cứ châm ngòi ly gián thế? Thứ lỗi cho tôi nói thẳng, tôi cũng hoài nghi ông có vấn đề!"

Không phải nói dỗi, cô thật sự nghi ngờ ông ta. Lúc trước trong sự kiện thôn Dương Liễu và vụ án ở trường học, cô đã biết quỷ hồn có thể bị con người khống chế, ai dám khẳng định lần này không phải thế? Nếu thật sự có người điểu khiển quỷ hồn, ai có thể xác định người đó không núp trong những người ở đây?

Người đàn ông trung niên nói: "Tôi hoài nghi cô không phải là đoán mò, tôi có căn cứ. Lúc trước cô dẫn chúng tôi đi phát hiện bức tường trong suốt thì thôi, lúc sau vì sao phải nhất quyết lưu lại khách sạn một mình? Chẳng lẽ thế còn chưa đủ khả nghi sao?"

Những người khác cũng vội nhốn nháo phụ họa lời ông ta nói. Trong mắt người khác, hành vi của Thích An thật sự có chút khả nghi.

Thích An hít sâu một hơi áp xuống tức giận, nở một nụ cười nói: "Được thôi, nếu hoài nghi tôi thì tôi khuyên mấy người tránh xa tôi ra một chút, nếu không tôi không cẩn thận giết mất ai..."

Những người đó quả nhiên giật lùi lại một hai bước, chỉ có người đàn ông trung niên to gan lớn mật còn cố nói: "Được, cô tự thừa nhận cô có vấn đề rồi nhé? Còn không nhanh thả chúng tôi ra ngoài!"

Đúng lúc này di động của Thích An rung rung hai cái.