Thầy Phong Thủy [Trương Ly]

Chương 148: Giúp cô ta chết đấy!



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Tam Thanh, tôi biết anh không tin tôi. Có điều tôi muốn nói với anh một điều, là ông Tôn đã bảo tôi đến đây. Ông Tôn còn nhờ tôi chuyển lời với anh rằng: Dùng tiên áp chế tiên, lấy con người làm gốc. Bây giờ vẫn chưa phải là lúc ra tay!”  

Lời vừa dứt, sư thúc liền sững ra, đoạn ngoái đầu nhìn tôi bằng vẻ mặt ngạc nhiên.  

Nhưng tôi hoàn toàn không hiểu hai câu này có nghĩa là gì.  

“Sư thúc à, hai người đang chơi trò gì vậy?”, tôi càng không hiểu thì lòng dạ lại càng lo lắng hơn.  

Nhưng hai người ấy không hề có ý định giải thích với tôi. Sư thúc cúi đầu ngẫm nghĩ vài giây, sau đó bỗng ngẩng đầu lên và nhìn về phía Nguyễn Thanh Nhi.  

“Bất luận thế nào đi nữa thì bây giờ chúng ta đã không còn đường lui nữa rồi. Nếu để nhà họ Uy lấy được thánh vật, e rằng sau này sẽ còn phiền phức hơn”.  

Dứt câu, sư thúc bỗng nhiên nở một nụ cười lạnh lùng.  

“Nguyễn Thanh Nhi, đừng tưởng rằng tôi không biết kế hoạch của cô là gì, lại còn mượn lời sư huynh để bảo chúng tôi rời khỏi đây cơ đấy. Nhưng cô đánh giá thấp sự ăn ý của sư huynh đệ chúng tôi quá rồi. Tôi biết cô muốn chết. Nhưng thật xin lỗi, chúng tôi không giúp được cô rồi!”  

Nói xong, sư thúc cũng không chờ Nguyễn Thanh Nhi trả lời, sau khi ra hiệu bằng mắt với tôi thì quyết đoán đi về phía toà nhà ký túc xá.  

Tất nhiên là tôi phải đi theo sư thúc rồi. Tuy vẫn chưa hiểu rõ cụ thể chuyện này, nhưng tôi có thể hiểu được đại ý là gì. Nguyễn Thanh Nhi đến đây ngăn cản hai chúng tôi, có lẽ vì muốn đạt được mục đích nào đó của cô ta.  

Thấy sư thúc quyết tâm đi đến đó, Nguyễn Thanh Nhi tuy rằng vẫn rất lo lắng nhưng cũng không ra tay ngăn cản nữa. Cô ta chỉ đứng ở đằng sau và nhìn theo hai chúng tôi với vẻ oán hận.  

Đám người tụ tập và tiến về phía chúng tôi dường như cũng chẳng có sức sát thương gì mấy. Họ đưa tay ra toan tóm lấy khi đã tiến lại gần tôi, còn tôi chỉ cần dùng sức ngăn lại là ngăn được ngay.  

Sau khi bị ngăn chặn, đám người ấy cũng chẳng sốt sắng gì, vẫn chậm rãi tiếp cận tôi lần nữa.  

Chỉ là những con rối không có năng lực phản ứng và tư duy mà thôi.  

Thấy họ như vậy, tôi cũng thấy yên tâm hơn một chút.  

Với khả năng phản ứng này, họ còn chẳng có sức công kích bằng những phần thi thể hiến tế được chôn dưới cao ốc Phương Viên.  

Tôi vội vã chạy thêm vài bước để bắt kịp sư thúc, nhỏ giọng hỏi với vẻ khó hiểu.  

“Những lời mà sư thúc vừa nói có ý gì vậy? Rốt cuộc Nguyễn Thanh Nhi muốn làm gì?”  

Nói xong, sư thúc lại bổ sung thêm vài lời.