Thầy Phong Thủy [Trương Ly]

Chương 259: Con chồn đã cười với chúng tôi như vậy đấy!



Nếu như theo tư duy của con người, muốn trả thù một người thì phải xem người mắc tội với bạn có sâu hay không và dựa vào mức độ nông sâu để sử dụng thủ đoạn báo thù nặng nhẹ khác nhau.   

Nhưng chồn yêu thì khác, dù chỉ là một mối thù như cái kim thì nó cũng sẽ dùng cả tính mạng để đi báo thù.   

Đây cũng chính là cái gọi là chồn yêu đổi mạng.   

Nếu như một người bị chồn yêu đổi mạng thì căn bản là khó cứu được.   

Nhưng giờ tôi không còn nghĩ được nhiều như vậy, chỉ muốn nhanh chóng đuổi con chồn yêu trước mặt này cầm tiền bỏ đi.   


Cũng may là có vẻ như phản ứng của chúng tôi khá nhanh nên con chồn yêu không còn đưa ra bất kỳ hành động gì nữa. Nó đi tới bên cạnh xe của chúng tôi cùng làn khói dày đặc, gập người nhặt từng tờ tiền ở dưới đất lên.   

Lúc nhặt tiền nó còn không hề cúi đầu, hai con mắt nhỏ xíu vẫn cứ nhìn chúng tôi chăm chăm.   

Không thể phủ nhận, cảm giác bị cái thứ này nhìn chăm chăm thật rợn người.   

Thậm chí tôi còn có ảo giác, rằng con chồn trước mặt là một con người, và cả biểu cảm của nó cứ nhìn chúng tôi với vẻ cười như không cười.   

Động tác nhặt tiền của con chồn yêu chậm rề rề, đợi đến khi nó nhặt xong thì tôi có cảm giác cứ như một thế kỷ đã trôi qua vậy.   

“Cậu nhóc, nó nhặt tiền thì có phải là coi như đã tiền mua mạng của chúng ta không?”  

Hoàng Cường run rẩy. Với người giả vờ hiểu giả vờ không như ông ta thì sợ nhất là gặp phải chuyện như thế này.   

Tôi không dám đưa ra câu trả lời khẳng định, chỉ khẽ nói với ông ta một câu: “Khó nói”.   


Sau khi nhặt tiền xong, chồn yêu lại nhìn chúng tôi và đột nhiên nhếch miệng, để lộ ra một nụ cười.   

Con chồn đã cười với chúng tôi như vậy đấy!  

Nụ cười khiến da đầu ba người chúng tôi như muốn nổ tung, thậm chí đến cả thở cũng không dám.   

Chồn yêu mà cười thì không phải là điềm gì tốt lành…  

Tôi vừa chăm chăm nhìn chồn yêu vừa vừa sờ về một phía để xem có thứ gì xử lý được không.   

Nhưng chưa đợi tôi mò được cái gì thì chồn yêu đột nhiện quay người và biến mất giữa làn khói.   

“Đi, đi rồi sao?”  

Hoàng Cường cũng nhìn thấy nụ cười của chồn yêu nên đến cách nói cũng trở nên lắp bắp.   

Tôi cảnh giác nhìn xung quanh, khói vẫn còn nhưng đã ít đi nhiều so với vừa nãy, thậm chí là đèn xe phía trước một lần nữa lại xuất hiện trước mặt chúng tôi.