Thầy Phong Thủy [Trương Ly]

Chương 344: "Có phải cậu vừa vận khí không?"  



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Vừa vào đến cửa, tôi vẫn còn mệt đến nỗi thở hổn hển nhưng không thể chờ thêm mà vội vã mở chiếc hộp gỗ, lấy ra chiếc túi gấm thứ hai.  

Vẫn là một mẩu giấy nhỏ, bên trên chỉ có một câu.  

"Vạn vật đều trống rỗng, vạn vật đều có thể lấp đầy. Dùng bản thân để khắc chế nó, để nó phục vụ cho mình".  

Tôi cau mày đọc ba lần liên tiếp nhưng vẫn chưa hiểu ý tứ của câu này lắm.  

Tôi còn đang mải mê suy nghĩ thì bên ngoài vọng tới tiếng của ông cụ Tôn.  

"Đại đồ đệ, đã ngủ chưa? Tôi vừa về thấy đèn phòng cậu vẫn sáng, tiện để tôi qua xem tình hình cậu thế nào".  

Vừa dứt lời, ông cụ Tôn không hề khách khí mà đẩy cửa bước vào.  

"Ồ? Nhìn sắc mặt cậu có vẻ tốt hơn lúc sáng một chút đấy".  

Vừa thấy mặt tôi, ông cụ Tôn đã ngạc nhiên thốt lên.  

Tôi không nghĩ ông ấy nói thật mà chỉ là đang tìm cách an ủi tôi mà thôi.  

Nhưng hình như ông cụ Tôn nói rất nghiêm túc. Ông ấy bước tới bên cạnh tôi, không nói lời nào mà vén tay áo tôi lên.  

"Ồ? Quả đúng là vậy, xem ra mọi thứ đang chuyển biến tốt rồi!"  

Giọng ông cụ Tôn vừa kinh ngạc vừa vui mừng, vô cùng hưng phấn mà chỉ vào vết bầm trên tay tôi do ông ấy véo lúc trước.  

"Cậu xem xem, có phải màu sắc của nó nhạt đi rồi không?"  

Nghe ông ấy nói vậy, tôi cũng khá kích động, vội vã nhìn xuống tay mình.  

Quả thực vậy, màu đen ở chỗ đó đã nhạt đi rất nhiều rồi.  

"Đại đồ đệ, lúc tôi không có ở đây cậu đã làm gì? Tôi chạy đôn chạy đáo cũng không tìm ra cách chữa cho cậu, thật không ngờ tự cậu lại tìm ra được?"  

Ông cụ Tôn kinh ngạc lật tay tôi xem đi xem lại, sau đó lại cởi áo tôi xem cái mắt quỷ đằng sau lưng.  

"Cái mắt quỷ vẫn y như cũ nhưng tà khí trong người cậu đã ít hơn rất nhiều rồi".  

Quan sát thêm một lúc, ông ấy lại kinh ngạc reo lên.  

"Có phải cậu vừa vận khí không?"  

Tôi ngẩn người, cái này mà ông cụ Tôn cũng nhận ra sao? Nếu so với tôi thì ông cụ Tôn còn giống người có mắt âm dương hơn.  

Thấy muốn giấu cũng không được nên tôi đành kể lại chuyện xảy ra ở biệt thự nhà họ Liễu cho ông ấy nghe, sau đó cũng đưa cả chiếc túi gấm thứ hai cho ông ấy xem.  

Ông cụ Tôn im lặng nghe tôi kể xong, sau đó lại nhìn vào mẩu giấy kia rất lâu. Sau đó ông ấy vỗ đùi đánh đét một cái, vẻ mặt vô cùng mừng rỡ.