Thay Thế: Người Anh Yêu Không Phải Tôi!

Chương 15: Người đã cứu hắn



Loại chuyện giày vò này không ngay lập tức kết thúc. Thậm chí nó còn càng trở nên quá quắt hơn…

Trạch Vũ dồn mọi tức giận lên trên người Tiêu Sở Lam, hắn không đánh, nhưng lại không để cho cô nghỉ ngơi một giây nào.

Tiêu Sở Lam bị tha từ nơi này đến nơi khác, từ phòng ngủ, phòng tắm, phòng bếp, hầu như là mọi ngóc ngách trong nhà, hắn thiếu điều muốn đem cô ra ngoài chơi trước mặt người khác.

Cô xác còn, hồn không, mặc kệ hắn giày vò thế nào, tiếp tục nhẫn nhịn chịu đựng.

Khi đã quen thì cô không còn đau nữa, ngay cả phản ứng cơ thể cũng lười thể hiện, Trạch Vũ làm quá sức chịu đựng của cô, nhưng cô biết hắn có làm đến bao nhiêu lần, hắn sẽ không để cô chết vì quá sức đâu.

Trạch Vũ muốn cô sống hơn bất kỳ ai, cô phải sống hắn mới có thể giày vò cô cả đời.

Chỉ cần còn tờ giấy hôn thú, mọi hành vi hắn làm với cô đều có thể cho là hợp pháp, chỉ cần cô không khởi đơn kiện.

Chỉ cần cô im lặng chịu đựng, thì bạo hành tình dục cũng trở thành những hành động yêu thương chính đáng.

Trạch Vũ hôn cô, đây cũng là hành động yêu đương sao?

Trên người Tiêu Sở Lam đầy những vết tích ám muội, hắn bế cô đi, lần này hắn lại đem cô tới đâu, cô cũng không còn sức để đoán nữa.

Trạch Vũ nhìn cô với con ngươi đen láy, cô nằm trong lòng hắn, ngay cả nhìn cũng không dám nhìn lại.

Trên người cô không một mảnh vải, cả Trạch Vũ cũng vậy.

Bọn họ lăn lộn với nhau bao lâu rồi không biết, ngay cả bây giờ là trời sáng hay tối, Tiêu Sở Lam cũng không thể xác định nổi.

Có vẻ cô không còn tỉnh táo, cho nên hắn…

Trạch Vũ bế cô đến hồ bơi, thẳng tay vứt xuống.

Nước trong hồ trào lên chân hắn một lúc, chân hắn cũng thấy lạnh, nhưng hắn lại nhìn cô đục quẫy trong hồ bơi.

Cô không biết bơi, bao nhiêu năm rồi vẫn không biết bơi.

Năm đó, Tiêu Sở Lam cũng không biết bơi. Truyện Trọng Sinh

Trạch Vũ, cũng không biết bơi.

Chỉ có An Kiều là biết.

An Kiều có thể nói là không thứ gì không biết, những lúc không có ba mẹ ở cạnh, An Kiều chính là người luôn ra mặt bảo vệ cô.

An Kiều rất tốt, An Kiều không phải người xấu, những chuyện này cô rất chắc chắn, cho dù chứng kiến cô bạn ở bên Trạch Vũ, cô cũng chưa bao giờ nghĩ rằng An Kiều là kẻ giở trò khốn nạn.

Mọi chuyện khó Tiêu Sở Lam đều để An Kiều giải quyết, phải nói cô cực kì phụ thuộc vào An Kiều.

Nhưng có những lúc An Kiều không ở cạnh, Tiêu Sở Lam cũng rất quyết liệt. Cho dù bản thân không biết bơi đi chăng nữa, cô cũng chẳng hề sợ hãi mà lao xuống hồ.

Trạch Vũ rơi xuống hồ, là cô không tiếc thân mình nhảy xuống cứu, cho dù thật sự cô không biết bơi.

Một đứa trẻ bảy tuổi, không biết bơi, mắc bệnh tim, nhưng vẫn sẵn sàng lao xuống, còn thật sự cứu được người một cách thần kì.

Nhưng ngay khi Trạch Vũ được đẩy lên bờ, cô lại rơi xuống, chìm xuống hồ không thể trở mình.

Tiêu Sở Lam có thể cứu được người mình yêu quý, nhưng chính bản thân mình lại không tự cứu được.

Lồng ngực cô lạnh ngắt, trái tim cô khi đó bị nước hồ làm cho đông cứng, trong trạng thái đó, Tiêu Sở Lam lên cơn đau tim, chìm xuống nhanh chóng. Cô còn nghĩ, ngày hôm ấy mình sẽ chết tại nơi đó.

Tiêu Sở Lam ngay lúc đó đã ước, giá như mình khỏe mạnh với một trái tim bình thường thì tốt biết mấy?

Nhưng cuối cùng, cô vẫn là chết không được, bởi vì An Kiều đã chạy tới cứu cô lên rồi.

Cô khi đó thật sự rất cảm kích, An Kiều luôn là người đáng trông cậy, là tấm khiên bảo vệ tốt nhất bảo vệ cô mọi lúc cô gặp nguy hiểm.

Thật vậy, ngay cả khi cửu tử nhất sinh, cô cũng vẫn còn sống. Mà tấm khiên vững trãi đó…

Hi sinh bản thân mình, An Kiều đã tự dâng trái tim mà cô hằng mong, cứu cô lần nữa.

Cuối cùng cô vẫn không chết được, bởi vì An Kiều, đã chết thay cô rồi.

Nhưng cô không tài nào cảm kích nổi, An Kiều làm cô hối hận cả đời, có lỗi cả đời, căm ghét mình cả đời, muốn chết nhưng không thể chết… cả đời!

Đến cả cô còn không chịu nổi, Trạch Vũ hận cô như thế chẳng có gì quái lạ.

Tiêu Sở Lam vùng vẫy trong nước, Trạch Vũ đứng nhìn mà mỉm cười.

Năm đó hắn nhớ rất rõ, sau khi mình được cứu lên thứ gì đang vùng vẫy dưới nước.

Là cô em gái nhỏ đã hẹn hắn ra đây, đẩy hắn xuống nước, đẩy hắn xong còn không cẩn thận rơi cùng xuống dưới.

Hắn ho khụ khụ, mơ màng nhìn thấy An Kiều - người biết bơi duy nhất trong số bọn họ - người đã cứu hắn - người đang không tiếc thân mình lao xuống cứu Tiêu Sở Lam.

Còn bây giờ Trạch Vũ vô cùng tỉnh táo, đứng nhìn cô vùng vẫy đang dần chìm xuống dưới nước mà không hề cử động.

“An Kiều, em có thấy việc anh đang làm không?”

“Em còn có thể cứu cô ta lần nữa không? Cứu cô ta ra khỏi tay anh không? Cô ta sắp chết rồi.”

Trạch Vũ cười như dở dại, hắn trở nên cục mịch, đáng sợ và nhẫn tâm đến mức hắn cũng không thể nhận ra chính mình.

Nhưng vậy thì sao chứ? Hắn thấy mình không sai, hắn thấy mình rất đúng, hắn đang trừng phạt một kẻ vong ân bội nghĩa, một kẻ xấu xa đã phá nát cuộc tình đẹp của hắn. Hắn hối hận, cực kì hối hận.

Hối hận vì đã để cô sống qua hai năm thật hạnh phúc!

“Tiêu Sở Lam, cô chết đi, không còn người nào đánh đổi tất cả mọi thứ để cứu cô đâu.”

Trạch Vũ nói rồi, hắn quay đi, đi được hai bước, lại quay đầu nhảy xuống dưới.

“Cô đáng chết! Nhưng không phải bây giờ.”