Thay Thế: Người Anh Yêu Không Phải Tôi!

Chương 3: Không xứng đáng



Tiêu Sở Lam đã tìm được hướng đi mới cho bản thân, cô đã biết bản thân cần làm gì và phải làm gì.

Đối với cô, Tiêu Sở Lam đã chết, cô không còn lý do gì để sống cho bản thân nữa.

Vì thế, cô sẽ sống vì An Kiều, vì Trạch Vũ.

Để chuộc lại lỗi lầm, Tiêu Sở Lam đã mặc kệ tất cả quay về bên Trạch Vũ, trả cho anh thứ mà anh muốn, cô đem theo con tim này biến thành vợ anh, ở trong nhà anh, thay cô ấy chăm sóc anh.

Tiêu Sở Lam đã biến thành một người vợ tốt, còn bắt chước cả tư thế điệu bộ của An Kiều.

Hai người bọn cô sống với nhau từ nhỏ, chính là kiểu nhìn bộ dạng của nhau mà lớn lên, Tiêu Sở Lam dễ dàng có thể hóa vào vai của An Kiều, còn chủ động nói chuyện với Trạch Vũ có thể coi mình là An Kiều, nhưng đổi lại với sự nỗ lực đó của cô, Trạch Vũ lại dùng thái độ chán ghét và ánh mắt kinh tởm nhìn xuống.

Trạch Vũ đứng trước mặt cô, không màng quan tâm trạng thái cô có phần nào không ổn, bóp chặt lấy cái cổ nhỏ bé chỉ bằng nắm tay, đè xuống bóp chặt đẩy cô vào tường.

“Khuôn mặt của cô thật đáng kinh tởm, Tiêu Sở Lam cô sao lại có bộ dạng khiến người khác nhìn vào cũng thấy buồn nôn như thế?”

Tiêu Sở Lam buồn bã đôi mắt ồng ộc nước, cô không nói được gì nhưng mỗi đau khi nghe được những lời tàn nhẫn ấy không thể nào khiến cô nguôi ngoai được.

“Đôi mắt uất ức đó của cô là sao? Đừng có nhìn tôi, thật sự khiến người ta chán ghét.”

Trạch Vũ không muốn nhìn thấy đôi mắt của cô, từ đó cô liền không dám ngẩng đầu lên nhìn anh nữa.

Mỗi ngày anh đi đi về về sớm không thấy mặt đêm không thấy dạng, cô như kẻ ngốc ngồi nhà đợi, cô cũng chẳng biết là mình đang chờ điều gì, nhưng cô mặc định đó là nhiệm vụ của mình, dù cho có ngủ quên trên sofa và sáng hôm sau vẫn chưa thấy anh đi chăng nữa, cô cũng nguyện ý đợi.

Tiêu Sở Lam vì chính cái gọi là trọng trách nặng nề đó mà không có một ngày nào có thể ngủ êm ái trên giường ngủ, cô đã quen với chiếc ghế sofa đó và tự cho rằng đó là nơi mình thuộc về.

Đến khi Trạch Vũ về sớm một hôm, không để cô phải đợi nữa cô cũng không dám vào phòng ngủ, nằm co ro bên ngoài phòng khách với nỗi sợ hãi và thiếp đi.

Cô sợ Trạch Vũ chê mình phiền, vì thế đến cả chăn cũng không dám đi lấy, nằm bên ngoài phòng khách lạnh lẽo cũng không dám ca thán nửa lời.

Trạch Vũ ban đầu không quan tâm cô sống chết mặc bay, nhưng nửa đêm anh đi ngang qua phòng khách lấy nước uống, bộ dạng nhịn lạnh hai tay bấu chặt vào vai tím tái của cô lại khiến anh có hơi mềm lòng. Trạch Vũ còn cho rằng bản thân đã rất tàn nhẫn giày vò cô, nhưng không ngờ bản thân mình lại không hoàn toàn xuống tay được khi nhìn thấy cô chịu khổ như thế.

Bộ dạng nhỏ nhắn của cô cuộn tròn trên ghế, Trạch Vũ đứng nhìn một lúc lâu, sau đó lại không nhịn được mà bế cô lên, định đưa cô trở về phòng ngủ.

Không ngờ rằng Tiêu Sở Lam cô ngủ yên không ngủ, lại thức dậy trong vòng tay anh, còn nhìn anh với ánh mắt cô cùng ngỡ ngàng và không tin vào sự thật.

Hành động của anh bây giờ đến cả anh cũng không thể nào giải thích được, nhưng khi nhìn thấy cô nhìn mình bằng đôi mắt đó, anh lại hận, ngay tức khắc ném cô từ trên tay mình xuống đất.

Tiêu Sở Lam bị ném xuống không phản xạ kịp, lưng vai đều va đập mạnh xuống nền nhà, cô lăn một vòng tay vai đều đau nhức.

“Tôi đã nói cô không được nhìn tôi bằng ánh mắt đó còn gì?”

Cô ban đầu chỉ nghĩ đó là mơ nên mới nhìn anh lâu hơn một chút, lại không ngờ tất cả mọi chuyện là sự thật.

Không lẽ cô khi ấy nhìn anh tình ý quá lộ liễu, khiến anh cảm thấy kinh tởm…

“Em… ư… trên..trên ghế.”

“Ai cho cô nằm trên ghế sofa? Cô xứng được những thứ tốt như vậy ư? Bẩn ghế sofa của tôi rồi, ngày mai thay nó đi.”

Trạch Vũ tức giận xoay người bỏ vào trong phòng, còn Sở Lam ở lại đau cũng không dám nói, lững thững đứng dậy đi tìm hộp thuốc.

Khi tìm thấy hộp thuốc trong ngăn kéo phòng bếp, tay cô vừa chạm vào hộp thuốc, lời của Trạch Vũ khi nãy bỗng nhiên khiến cô khựng lại.

“Cô xứng được những thứ tốt như vậy?”

Cô ngồi bên hộp thuốc, lặng người, suy nghĩ rối rắm một hồi, cuối cùng vẫn lựa chọn không làm gì cả.

Trạch Vũ nói không sai, cô không xứng đáng có được những thứ này, những thứ này đều không phải thứ mà cô nên có mới phải… đến cả cái nơi cô cho rằng đó là của cô cũng không phải của cô.

Sở Lam ngủ trong phòng bếp một đêm, đến hôm sau tỉnh dậy, người trong phòng kia đã đi mất từ lâu.

Cô không biết phải đối mặt với chuyện trước mắt này thế nào, vì cái ghế sofa quen thuộc cô hay nằm quả thực… đã bị anh thay đi rồi.