Thầy Tôi Có Ý Nghĩ Đó Với Tôi

Chương 17: Thầy có sợ dị nghị không?



Nhưng phàm là làm chuyện vụng trộm thì luôn sẽ sợ bị phát hiện. Lúc trở về cô nàng cứ sợ Thịnh Nhan Tuyền sẽ hỏi lai lịch của hộp thuốc, nhưng cô lại chẳng nói gì. Ninh Tố Ngọc vừa thở phào nhẹ nhõm lại khó hiểu cảm thấy khó chịu. Rốt cuộc người như Thịnh Nhan Tuyền sẽ có chuyện gì khiến cho cô để tâm đây?

Trước đây cô cũng không nghĩ gì nhiều. Dần đà trên thân mình cũng có bí mật không thể cho người biết, nhìn một Thịnh Nhan Tuyền như đóa sen không nhiễm hạt bùn, Ninh Tố Ngọc thật lòng nhìn không quen. Cô cũng chẳng rõ rốt cuộc tại sao tình cảm giữa hai ngươi lại dần dần trở nên như vậy. Nhưng mọi thứ đã không còn cách cứu vãn... Cô không cam tâm nhìn Thịnh Nhan Tuyền rõ ràng gia cảnh cũng chẳng tốt hơn cô, còn không thể đi học nghề nhưng lại có một gia đình ấm áp, anh em hòa thuận. Còn cô thì có một người cha hở tí là mắng chửi mẹ con cô, anh em đông đúc nhưng không có cái sự ấm áp như cô từng chứng kiến ở nhà họ Thịnh.

Tại sao cô cố gắng nhiều như vậy nhưng mỗi lần đứng bên cạnh Thịnh Nhan Tuyền cô vẫn luôn cảm thấy tự ti. Rõ ràng cô học giỏi hơn, mọi người thích cô hơn.

...

"Thầy, em có thể hỏi thầy một chuyện được không?"

Thời điểm đi hỏi bài sau lần nói chuyện tan rã trong không với với Ninh Tố Ngọc, Thịnh Nhan Tuyền đã thừa dịp đó mà hỏi chuyện mình muốn hỏi.

Ở trong mắt người ngoài hai người chỉ như đang cúi đầu nhìn đề cương mà thôi. Đương nhiên là vẫn khiến cho người nào đó vốn nghĩ đã khuyên nhủ được cô trong lòng khó chịu vô cùng.

Khương Tình vừa nghe thì theo bản năng nâng mắt lên nhìn khuôn mặt nhỏ của người bên cạnh. Thấy cô không có ý tứ gì, cũng không nhìn hắn, nhưng hắn vẫn cảm thấy một tia quái lạ ở cô mà trầm giọng nói: "Chuyện gì?"

"Thầy có sợ đàm tiếu không?"

Thịnh Nhan Tuyền mắt vẫn nhìn tờ đề trên tay, bộ dạng rất chuyên chú.

Nhưng mặt cô không có biểu tình gì là e sợ, thậm trí là có một chút thờ ơ lạnh nhạt.

Khương Tình mới đầu thì có một chút giật mình. Hắn nhìn lông mi đang rũ xuống của cô gái nhỏ, ánh mắt sâu thẫm, ngoài miệng lại đạm nhiên hỏi lại: "Đàm tiếu?"

"Chính là dị nghị."

Thịnh Nhan Tuyền nói đến đây thì ngước mắt lên nhìn hắn. Cái nhìn của cô thẳng thắn, không chút e ngại: "Giống như hiện tại em với thầy đứng với nhau, người có tâm sẽ nghĩ giữa chúng ta có cái gì đó. Dù sao tần xuất chúng ta đứng với nhau cũng quá nhiều."

Nói thật là Khương Tình không nghĩ sẽ được nghe chuyện thế này. Ít nhất là trước thời khắc này hắn chưa từng sẽ gặp chuyện như vậy ở cái nơi nhiều thuần hậu, chất phát này. Tư tưởng của người nơi này cũng phải đơn thuần như thế chứ, sao lại ra cái chuyện lung tung rối loạn này vậy.

"Em nghĩ như thế?" Khương Tình quái lạ nhìn cô.

"Vậy sao em còn đến tìm tôi?"

Khương Tình không hiểu, cũng khá kỳ quái cảm thấy tâm tình mình lên xuống chập chùng khó hiểu. Nửa không vui, nửa vui... Là sao nhỉ?

Kết quả là hắn hỏi dồn hai câu, đôi môi mỏng mím lại biểu thị tâm tình hắn không tốt.

Thịnh Nhan Tuyền lại vẫn thản nhiên như thường: "Thầy nghĩ em sẽ để ý chuyện này?"

Không nghĩ. Hắn cảm thấy cô gái nhỏ này rất đáng ghét. Hắn còn chưa có được cái sự thờ ơ như cô.

"Em còn muốn đậu trường chuyên, sẽ không vì vài lời mà từ bỏ gia sư miễn phí là thầy."

Khương Tình khí đến cười. Mà hắn cười lên cho dù là tức đến cười hay vui mà cười thì ý nghĩa cũng giống như nhau. Khuôn mặt kia như ánh trăng đêm rằm, cắt qua lòng người còn mang theo cảm xúc không thể tả được.

"Có ai lợi dụng người mà nói được lẽ thẳng khí hùng như em không?"

Hắn cười xong lại bất đắc dĩ. Kỳ quái là hắn lại không cảm thấy giận.

"Có. Em đây."

Thịnh Nhan Tuyền thẳng thắn đáp.

"Thầy hối hận?"

"Ha... Hối hận cái gì?"

Khương Tình hỏi ngược lại.

"Hối hận vì đã khích bác em."

Cô vừa nói Khương Tình liền bật cười.

"Chừng nào em thi đậu trường chuyên rồi chúng ta nói chuyện này sau."

"Chẳng lẽ hiện tại thầy vẫn còn chưa nhận ra được cái gì?"

Thịnh Nhan Tuyền bất ngờ nâng giọng, một chút ngạo khí tỏ ra trên khuôn mặt ít cảm xúc của cô, nhượng người chói mắt.

Khương Tình cũng sững sờ, không nói gì nhìn cô.

"Thịnh Nhan Tuyền em chưa từng để cái gì vào mắt. Em chỉ không muốn tranh, chứ không phải không tranh được. Có lẽ chỉ một chút khó khăn như vậy không thể chứng minh được cái gì, nhưng chỉ cần em muốn... Khì!"

Con gái nhỏ cười khẽ, đầy kiêu ngạo mà hất cằm lên cực độ khiêu khích nhìn hắn: "Chỉ cần thầy dám dậy, em dám học. Thầy đợi mà chúc mừng em thi đậu đi."

Nói xong cô quay lưng đi thẳng vào lớp.

Để lại một mình Khương Tình vẫn còn chưa thể bình lặng từ trong chấn động do cô gái nhỏ kia mang đến.