Thầy Tôi Có Ý Nghĩ Đó Với Tôi

Chương 64: Thao tác thần kỳ gì thầy dạy cho em đi



Lúc cô tỉnh lại hoàng hôn đã buông xuống, bầu trời tối tăm.

Căn nhà sang trọng bừng bừng ánh sáng huỳnh quang. Mặc dù căn phòng của cô chỉ có một ngọn đèn ngủ, rèn cửa cũng được kéo lên nhưng cô có thể xuyên qua khe hở giữa hai tấm màn mà phán đoán được thời gian lúc này. Không trễ không trật thì cũng phải sáu bảy giờ tối rồi.

Toàn thân cô mặc dù sạch sẽ nhưng nhũn như cháo, tay chân thì vô lực. Nơi nào đó khác thường khiến cô không thể bỏ qua mà xấu hổ nâng tay lên che mặt. Hồi ức trước đó không ngừng tràn về khiến cô có cảm giác như bản thân vẫn còn đang bị xâm chiếm... Thịnh Nhan Tuyền, quá kích thích rồi...

Giờ cô chẳng muốn nghĩ xem như vậy là đúng hay sai nữa. Bởi mỗi khi cô nghĩ tới là những lời thầy ấy nói lúc đó lại vang vọng trong lòng cô. Cô cảm thấy mình yếu đuối, không thể chống đỡ được mà mềm lòng.

Nằm một hồi cô mới cử động được một chút, rồi khập khiễng bước xuống giường. So với lần đầu tiên thì lần này nơi tư mật của cô chỉ hơi kỳ quái chứ không đau, nhưng sức lực thì nếu không có thời gian sẽ không bổ lại được.

Trên người cô mặc một chiếc áo sơ mi so với thân hình của cô là lớn khỏi nói, trực tiếp trùm đến bắp chân. Cô nhìn một cái là biết của ai, cũng ở trong lòng mắng chủ nhân của nó là đồ cầm thú.

Cô sắn sắn ống tay áo dài đến mức trực tiếp che phủ cả mu bàn tay lên trên một chút rồi chậm chạp rời khỏi phòng.

Cửa phòng không có đóng mà chỉ để hờ, cho nên khi cô xuất hiện ở nơi cầu thang người bên dưới vẫn chưa phát hiện. Thịnh Nhan Tuyền nhìn thấy người đàn ông đang ngồi trên ghế sofa, trên chân đặt một chiếc laptop, một tay sờ cằm trầm tư, một tay lại lướt lướt trên bàn phím. Dáng vẻ lúc làm việc cực kỳ hấp dẫn.

Có lẽ do ánh mắt của cô quá mãnh liệt nên chừng vài giây sau người đàn ông đã có cảm ứng mà quay lại nhìn tới.

Vừa chạm vào mắt thầy Thịnh Nhan Tuyền đã liền rũ mi dời mắt đi, sau đó chậm chạp đi xuống cầu thang.

Lúc cô đến được ghế sofa Khương Tình cũng đặt máy tính xuống bàn trà trước mặt. Hắn rót một ly nước lọc từ bình lớn trên bàn đưa cho cô.

Thịnh Nhan Tuyền cũng không chối từ. Cô đưa lên miệng nốc cạn. Cổ họng cháy khô rốt cuộc được xoa dịu.

Sau đó cô ngã người dựa vào ghế như không có xương sống, đôi mắt không có tiêu cự rơi xuống một điểm bên ngoài cửa kính, nơi có hồ bơi ngập tràn trong ánh đèn màu trắng sáng.

Người bên cạnh nhìn cô ba giây, thấy cô không có ý định nhúc nhích thì lại cầm laptop lên lần nữa.

Thịnh Nhan Tuyền không quản được tầm mắt mà hướng màn hình laptop xem. Bên trên là một đồ thị gồm nhiều cột và cả đường màu xanh đỏ được ký hiệu bằng những thuật ngữ chuyên môn bằng tiếng Anh còn có tiếng Latinh. Cô chỉ hiểu được vài cái kiểu như xác xuất, doanh tiêu... Còn lại thì mù mờ. Tóm lại là nó cực kỳ phức tạp, không đúng chuyên môn không xem hiểu được. Nhưng ít nhất cô xác định không phải là chứng khoán gì gì đó.

Rốt cuộc thầy ấy đang xem cái gì...

"Đây là đồ thị biểu thị mức độ thặng dư của một doanh nghiệp thay đổi theo từng tháng."

Thịnh Nhan Tuyền ngẩn ra.

Ủa... Vậy là cô hỏi ra miệng luôn rồi à? Mà cô hỏi cái gì mà thầy ấy lại trả lời như thế nhỉ?

Thịnh Nhan Tuyền ảo não vì tư duy chưa hoàn toàn quay lại với mình. Nhưng cô cũng không xoắn xuýt lâu mà hỏi luôn: "Rốt cuộc thầy đang làm nghề nghiệp gì?"

Phải đoán già đoán non cô mệt não quá.

"CEO."

"!"

Khương Tình nhìn đôi mắt đang mở to của cô gái nhỏ mà hơi cười. Đuôi mắt của cô vẫn còn đỏ ửng, lưu lại chút ái tình chưa kịp tiêu tan. Nó khiến cô trở nên quyến rũ hơn, một cử chỉ trợn mắt như vậy có thể hút hồn người đối diện.

Thịnh Nhan Tuyền bị hắn nhìn đến rùng mình, đang kinh ngạc cũng không nhịn được nhúc xa khỏi hắn.

"Thầy đừng có manh động."

Khương Tình bật cười: "Tôi đã làm gì đâu."

Thịnh Nhan Tuyền trợn mắt.

Đợi thầy làm thì cái gì cũng đã muộn.

"Tại sao thầy không đi làm giáo viên nữa thì lại nhảy sang làm ông chủ vậy?"

Thịnh Nhan Tuyền khó hiểu, rồi không nhịn được nói mò: "Có cái thao tác thần kỳ gì thầy truyền lại cho em đi, em cũng muốn thử... Ui!"

Cô còn chưa nói xong đã bị người dùng mu ngón tay cóc cho một cái mà vội vàng đưa tay bịt trán, ai oán trừng hắn.

Còn chủ nhân của hung thủ làm trán cô đỏ lên thì lại ung dung thu tay về, thản nhiên nói: "Tôi không muốn đi làm một thầy giáo an nhàn lại phải vùi đầu vào mấy cái này, em tưởng hạnh phúc lắm à."

"Nói cứ như ai ép thầy..."

Thịnh Nhan Tuyền nói được một nửa thì ngừng. Cô lại kinh dị từ trên biểu cảm của thầy ấy mà nhìn ra được chân tướng, sau đó lại buồn buồn nói: "Thì ra trên đời này còn có người có thể ép được thầy nha."

Khương Tình bị cô chọc đến tức cười: "Em chẳng cần tìm đâu xa, em cũng ép được tôi đấy."

"..."

"!!!"

"Thầy ăn nói đàng hoàng chút đi!!!"

"Mà không đúng! Em mới là người bị thầy ép hết giá trị thăng dư chứ!!!"

"Phụt!"

Khương Tình đều bị cô học trò não tàn này chọc cho cười phun ra. Nhìn cô giận phừng phừng mà vui không chịu được.

"Tôi thấy em rất sung sức..."

"No! Em rất mệt!! Em rất đói!!"

Thịnh Nhan Tuyền bắt chéo hai tay ngang ngực, mãnh liệt phản đối hành vi vô nhân đạo của hắn.

Khương Tình buồn cười. Nhưng nghe cô nói xong hắn cũng đem máy tính gập lại, đứng dậy nói: "Tôi đưa em đi ăn."

"Em đi thay đồ."

Thịnh Nhan Tuyền phóng lên lầu như một cơn gió, cứ như thể phía sau có hồng hoang mãnh thú đuổi sát mông.

Khương Tình lại ung dung chấp tay đi lên theo.

Chỉ là hắn thế mà lại phát hiện cửa bị khóa rồi.

Hắn chống tay lên trán không tiếng động cong eo cười một trận.

Tầm hai phút sau cửa phòng cạch một tiếng mở ra. Người bên trong chống nạnh trừng mắt nhìn hắn, tư thái không khác gì một con mèo nhỏ đang giương nanh múa vuốt cực kỳ chọc người. Cô gái nhỏ mặc dù chỉ mặc quần jean áo thun nhưng dáng vẻ sạch sẽ, tóc cột đuôi ngựa năng động sáng sủa, để lộ vầng trán cao cao, phơi bày khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú.

"Thầy cũng cần thay đồ sao?"

Nếu không theo cô lên đây làm gì? Có ý đồ xấu.

Khương Tình như đọc được ý tứ trong mắt cô mà khẽ cười. Thật ra đồ trên người hắn đã đủ dùng rồi. Còn có ý xấu hay không thì chỉ mình hắn biết.

Nhưng mà hắn vẫn đi vào phòng mở tủ lớn lấy một chiếc áo khoác ra.

"Đi thôi."

Nói xong hắn dẫn trước đi xuống lầu. Thịnh Nhan Tuyền vung vẩy đuôi tóc đi theo.

Lúc đi xuống gara cô nhìn thầy ấy bấm mở một chiếc xe hơi màu đen cô không rành nên không biết nó thuộc hãng gì nhưng nhìn cực kỳ sang xịn mịn, cô chết đứng ba giây rồi nhanh như chớp chụp tay đang cầm điều khiển từ xa của hắn lại, gấp gáp nói: "Chúng ta đi cái này?"

Khương Tình nhướng mày nhìn cô, ý chính là đúng vậy.

Thịnh Nhan Tuyền cật lực lắc đầu: "Chỉ là đi ăn thôi, đi cái kia."

Cô chỉ vào một chiếc xe máy nhìn cũng xịn lắm nhưng khi nó hòa vào dòng người nơi phố thị cũng chẳng gây chú ý như chiếc xe hơi kia. Nó có thể tồn tại ở trong gara thì chứng tỏ thầy ấy có thể lái xe máy chứ nhỉ. Cô cảm thấy không cần moi chiếc xe hơi này ra làm gì, cồng kềnh choáng chỗ.

Ai biết người đàn ông lại liếc mắt nhìn cô sâu xa một hồi khiến cô không hiểu gì cả mà vô thức nghiêng đầu nhìn hắn không tiếng động dò hỏi. Sau đó cô nghe hắn sâu kín nói một câu: "Chỉ đi ăn thôi?"

Cô mù mờ. Thì không phải muốn đi ăn à?

"Ra là em không muốn về... Được thôi, chúng ta đi cái đó."

Hắn giống như tự mình lẩm bẩm nói xong rồi thật sự đi về phía chiếc xe máy kia, để lại Thịnh Nhan Tuyền đần ngốc một hồi mới hiểu ra ý hắn là cái gì. Nhưng lúc đó Khương Tình đã dắt xe ra khỏi gara, còn cầm cả mũ bảo hiểm cho hai người luôn rồi.