Thầy Tôi Có Ý Nghĩ Đó Với Tôi

Chương 9: Dính như keo



Làng Bình Nguyên lấy ngã tư này làm chính rồi chẻ ra bốn con đường với khoảng cách không giống nhau nhưng thật ra cũng chẳng kém nhiều. Chỉ là dân cư tập trung không hết cho nên đoạn đường dài ngắn khác nhau. Thời điểm hiện tại khắp nơi đều là một màu hoang vắng, dài hay ngắn đối với cô đều như nhau. Những người khác ít ra còn có bạn đồng hành thêm một đoạn nữa. Nhưng ở trong đám người tách ra kia chỉ có một mình cô đi trên một con đường riêng, quả thật là khiến người sợ hãi.

Thời điểm đến gần khu xã làng hoang vắng buổi tối chẳng có bóng người, Thịnh Nhan Tuyền cơ hồ là vắt chân lên cổ chạy.

Cô chạy một mạch đến nhà, nhìn thấy ánh sáng từ trong nhà hắt ra nước mắt muốn rơi.

"Bé út, sao về trễ vậy con?"

Buổi tối ở làng ngủ rất sớm, bình thường chín giờ cô đã leo lên giường rồi. Hôm nay vì cô mà ba Thịnh vẫn còn chưa ngủ, vừa thấy cô vào đã quan tâm hỏi. Nếu không tính vấn đề sĩ diện, ông luôn là người cha tốt trong lòng cô, so với mẹ cô còn thân thiết với cô hơn.

"Thầy giáo dạy đến giờ này mới xong ba à."

Thịnh Nhan Tuyền thật muốn ôm ông khóc một trận. Bình thường cô luôn tỏ ra can đảm hơn anh trai mình nhưng đó là vì cô không muốn để mình càng thêm sợ hãi thôi. Nếu cả hai anh em cùng sợ thì không phải càng tệ hơn sao. Nhưng không phải vì vậy mà cô sẽ không sợ.

"Có phải trễ lắm không?"

Ba Thịnh cũng biết mấy đứa con nhà mình thiếu gan dạ, đương nhiên là lo lắng rồi.

"Thầy giáo có đưa tụi con về."

Nói đến đây cô không khỏi vô thức bĩu môi.

Nhưng thời điểm nghe thấy ba Thịnh khen người ta chu đáo cô cũng không có nói gì. Cô tự biết thầy ấy đã làm rất tốt rồi. Bản tính cô lại là kiểu an phận, không thích làm nũng mồi chài, chỉ biết tự mình chịu đựng chứ chẳng muốn than vãn với ai. Lúc có khó chịu ngủ một giấc rồi cái gì cô cũng chẳng nhớ nữa, thật dễ dãi phải không.

Không đâu.

Cho nên sáng hôm sau thời điểm nghe thấy Ninh Tố Ngọc bảo thầy đã đưa cô nàng về tận nhà, nếu không phải thời điểm không thích hợp có lẽ đã mời thầy vào nhà uống chén nước Thịnh Nhan Tuyền trong lòng nói quả nhiên. Sau đó cô lại không khỏi có chút cáu kỉnh khó nói lên lời.

Mặc dù cô không có thể hiện ra mặt nhưng thời điểm học môn toán hình của Khương Tình cô lại không có tập trung như tối hôm qua nữa. Biểu tình lơ đễnh đó của cô lập tức rơi vào mắt của người đàn ông đứng trên bục giảng cao cao.

Giờ ra chơi.

Như mọi khi Thịnh Nhan Tuyền sẽ ra lan can nhỏ bên hông trường hóng gió, thả hồn theo mây. Nhưng chỗ đó bình thường khá đông người... Cũng không phải, quan trọng nhất là cô không muốn đụng Ninh Tố Ngọc.

Nhưng tại sao vậy? Ninh Tố Ngọc cũng đâu có làm gì? Đưa về là quyết định của người kia, đâu phải cô nàng?

Có lẽ trong thâm tâm cô hiểu rõ lý do, nhưng cứ xem như đây là phản ứng tâm lý thiếu nữ thời phản nghịch đi. Cô trẻ con, ích kỷ, thích so đo, vậy đó. Cô không muốn miễn cưỡng tươi cười lúc này. Cô muốn được an tĩnh làm dịu lại cảm xúc phập phồng của mình.

Cho nên lúc này cô không tới đó nữa mà đến cầu thang tầng hai gần khu văn phòng.

Cả một ngôi trường nhìn một cái là thấy đầu đuôi, quả thật không có nhiều chỗ trốn. Vị trí cầu thang tầng hai nằm sau trường thật ra không tính là kín đáo, vừa lúc người ở bên này có thể nhìn thấy người ở bên kia lan can nhỏ. Nhưng nếu cô không ló đầu ra thì sẽ không nhìn thấy. Đồng dạng chỗ này gần khu văn phòng giáo viên lại cách xa khu phòng học nên cũng hiếm người lại đây, dù sao giờ ra chơi đâu có bao lâu.

Cô nghĩ vậy đấy. Kết quả lại thành cơ hội cho người cô không muốn gặp nhất tìm thấy cô.

Cũng phải, ngay từ đầu cô nên hiểu rõ khi chọn nơi này để ngồi. Nhưng đó là dưới điều kiện người ta chủ tâm tìm tới cô, chứ làm sao mà tình cờ được.

"Xem ra em dự định ở lại cái xó xỉnh này đến hết đời."

Mỉa mai, mười phần mỉa mai.

"Thầy đã cho nó là cái xó xỉnh sao còn tới đây đi dậy?"

Thịnh Nhan Tuyền không vui bĩu môi. Nhưng khó được tâm bình khí hòa trò chuyện với hắn. Có lẽ là do khung cảnh nơi này khiến tâm cô an tĩnh lại đi.

Khương Tình vậy mà không có không vui, vẫn thản nhiên nói: "Học sinh ở vùng quê ngoan hiền hơn thành phố."

Chẳng dám nhận.

Thịnh Nhan Tuyền xụ mặt xuống.

"Trong lớp có bao nhiêu người sao thầy cứ tìm em?"

"Sao em biết tôi chưa tìm họ?"

"Thầy thật tận tâm."

"Cảm ơn khen tặng."

"..."

Khương Tình nhìn cô gái nhỏ ăn quả đắng thế mà tâm tình tốt ra một chút. Ít nhất so với cái bộ dạng lạnh nhạt bên ngoài nhưng nội tâm chính là một thùng thuốc nổ nhỏ, hơi không để ý một chút sẽ bị nổ cho điếc tai, hắn vẫn ăn cái sau hơn. Hắn cảm thấy ở cái tuổi của cô nên như thế này mới đúng.

Có bồng bột hắn mới khích bác được chứ.

Cho nên này mới là ý tưởng thật sự của hắn đấy. Thịnh Nhan Tuyền mà biết được nhất định sẽ cạch ra mặt với hắn.