Thê Chủ Cực Ác - Con Đường Chuộc Ái Năm Phu

Chương 59: Vậy để hắn chết trên đường cái!



Thảm rồi, thảm rồi, lần này nàng thật sự thảm rồi…

Vân Lộ hoàn toàn không muốn thừa nhận chuyện hoang đường này. Nàng kiểm tra kĩ lại hợp đồng, mong tìm ra được dấu vết giả dạng nào đó, nhưng trên đầu tờ giấy không chỉ có con dấu của cửa hàng Vân gia mà còn có cả con dấu riêng của Vân Lộc, chữ kí, mọi thứ chân thật hiện ra trước mắt không thể phủ nhận được…

Chết tiệt! Rốt cuộc!

Rốt cuộc là mụ Vân Lộc kia nghĩ cái quái gì mà lại đi cưới tên ma ốm này?!

Tốt thôi, nàng sẽ đền một ngàn lượng coi như xóa bỏ hợp đồng. Ai ngờ đâu, Lý Thâm đột nhiên ho ra một bãi máu trên mặt đất rồi bất tỉnh nhân sự, những lời sắp nói chỉ đành ngậm ngùi nuốt về.

Kịch hay hấp dẫn một đám người qua đường hóng hớt vây quanh bọn họ, lời ra tiếng vào không ngừng, thêm mắm thêm muối đủ cả.

Trước công chúng, căn bản không có biện pháp ném người ở đó rồi mặc kệ.

Cuối cùng, chỉ đành bất đắc dĩ đưa người đến y quán trị liệu khẩn cấp, sau đó lại mang về Vân gia triệu thái y đến chẩn trị.

Có đánh chết nàng cũng không tưởng tượng được tình thế sẽ diễn biến thành tình trạng này. Sớm biết có ngày hôm nay, nàng tuyệt đối không đi đòi nợ Lý gia, nợ chẳng những không đòi được mà còn phải cõng ma ốm sống sờ sờ về.

Này thì hay rồi, chỉ có Hoắc Cần còn tính là bình tĩnh, những người khác chẳng thèm cho nàng một sắc mặt tốt.

“Sự việc trải qua chính là như vậy…”

Hình ảnh này quen thuộc làm sao…

Bàn trong phòng tiếp khách không lớn. Cố tình mỗi người đều chọn vị trí đối diện nàng mà ngồi, nhóm các vị phu quân sắc mặt một người so với một người càng khó xem. Nàng thức thời ngồi nghiêm chỉnh. Nhìn nàng chẳng khác nào tội phạm đang bị thẩm vấn hội đồng.

“Có thế nào thì ngươi cũng không thể mang người về chứ!”

“Một móng tôi tớ ở nhà hắn còn không có, hắn lại hộc máu té xỉu, chúng ta không thể để hắn chết trên đường cái đi.”

Người thứ nhất đập bàn vậy mà là Phàn Thiều Ngọc. Vừa giải thích, Vân Lộ vừa nói thầm trong bụng, Phàn Thiều Ngọc này đang xem náo nhiệt gì không biết.

“Vậy cứ để hắn chết trên đường cái!” Phàn Thiều Ngọc bị máu nóng xông lên não đến độ không lựa lời mà nói.

Tang Nô kéo Phàn Thiều Ngọc ngồi xuống, rót chén nước cho hắn hạ hỏa, muốn an ủi nhưng không biết làm sao, vẻ mặt rối rắm.

Tề Tử Mạch cho Vân Lộ một cái liếc lạnh băng. Nàng vừa kinh hãi lại chột dạ, an tĩnh thu người vào một góc ghế, thật muốn đào cái hầm chôn mình xuống.

Lâm ngự y đi ra từ sau bình phong, vẻ mặt khó xử, lắc đầu thở dài.

“Vân chủ thượng, phổi của vị công tử này trước mắt bị nhiễm lạnh nghiêm trọng mới khiến cho ho khan ra máu, sốt cao không lùi. Chứng bệnh này không khó trị, vấn đề là công tử bẩm sinh đã lớn lên bất thường, lục phũ ngũ tạng đều có khuyết tật, trời sinh khí huyết bất chính dẫn tới dùng dược khó khăn. Phương thuốc chỉ cần có chút sai sót sẽ phản ngược lại, cần lấy điều trị trường kì làm gốc. Dù cho thuyên giảm đi nữa vẫn cần phải uống thuốc bổ mỗi ngày, nếu nhẹ thì ốm đau không dậy nổi, nặng thì một mạng quy thiên.”

Lời ngự y nói rất dài nhưng trọng điểm thì rất rõ.

Vân Lộ gật đầu tỏ vẻ đã rõ. Thần sắc mỗi người mỗi khác, không nghĩ tới cơ thể Lý Thâm lại tệ đến thế, đến cả Phàn Thiều Ngọc muốn tức đến hộc máu cũng phải trắng mặt.

“Mặt khác, Hoắc tướng quân, sắc mặt ngài hơi khác thường, tại hạ có thể bắt mạch được không?”

Lâm ngự y đột ngột quay bánh chuyển đề tài sang Hoắc Cần làm mọi người đều đổ dồn chú ý về hắn. Quả là trong mắt những người ở đây, hắn không khác với ngày thường là mấy.

“Vậy phiền toái.” Hắn vươn cổ tay ra.

Lâm ngự y thận trọng xem mạch đến tận ba lần mới thu tay, khom lưng chúc mừng: “Quả nhiên là hỉ mạch, chúc mừng Vân chủ thượng và Hoắc tướng quân!”

“Hỉ… Hỉ mạch?” Vân Lộ choáng váng.

Hoắc Cần dùng tay vuốt bụng, không dám tin là bên trong có đứa bé đang tồn tại.

Lời vừa buột ra khỏi miệng liền dấy lên một làn sóng xôn xao, có người hoảng loạn, có kẻ kinh ngạc, cũng có người ra vẻ bình tĩnh, nhưng thủy chung không có hình ảnh Lâm ngự y mong muốn. Y nghi hoặc, Vân Lộc cưới phu cũng được hai ba năm, thật vất vả mới có đứa bé đầu tiên, sao lại giống như không được hoan nghênh…

“Sắp tới sẽ có chút phản ứng thai nghén, khoảng thời gian đầu của dựng trình…” Lâm ngự y đột nhiên im bặt, quét một vòng, thấy toàn bộ tiểu thị đều canh giữ ngoài cửa, trong đây chỉ còn phu quân của Vân Lộ liền không kiêng kị nữa: “Khoảng thời gian đầu của dựng trình, thai tượng chưa củng cố, còn thỉnh Vân chủ thượng chớ túng dục quá độ, nếu muốn hành phòng hãy đợi ba tháng sau để tại hạ xác nhận tình huống của thai nhi.”

Túng, dục, quá, độ?!

Hết chương 59