The Fake Fairy Tale

Chương 8: The Familiarity



"Có chuyện gì sao?"

Bà đột nhiên lên tiếng cắt ngang sự thẫn thờ của tôi, thân thể vô thức run rẩy, tôi nhìn lướt qua cái cửa đang mở rồi ngẩng đầu đối diện với ánh mắt của bà, mỉm cười trả lời:

"Dạ không có gì ạ."

Bà gật đầu, không bảo tin hay không, cũng chẳng nói gì thêm mà im lặng cầm bát lên tiếp tục ăn cơm, giống như câu hỏi vừa rồi chỉ đơn giản là để nhắc nhở tôi tập trung vào bữa ăn.... Mà, nếu không phải như vậy, thì nguyên nhân khác là gì?...

Ể?

Tôi ngẩn ngơ, không hiểu vì sao bản thân lại có suy nghĩ như vậy, chẳng lẽ là do tối qua ngủ không yên giấc chăng? Hay đã vô tình ăn phải thứ nấm độc gì nhỉ?

Nói đi nói lại, ngày hôm qua... Tôi đã làm gì nhỉ? Tôi nhớ mình đi đâu đó rồi trò chuyện với một cô bé xinh xắn... Sau đó... Tôi đã về nhà bằng cách nào ấy nhỉ?

Hàng loạt câu hỏi như được mở vẫn trồi ra, nhồi nhét khắp các ngóc ngách trong đầu khiến tốc độ lùa cơm của tôi lại giảm dần, tôi thẫn thờ cắn cắn đôi đũa, đầu óc rối bời, giống như đang suy tư rất nhiều thứ rắc rối, lại giống như là trống rỗng chẳng nghĩ gì.

Lạch cạch, suy nghĩ bị gián đoạn, tôi theo tiếng nhìn qua thì thấy bà đang lụm muỗng, có lẽ vì bà đã cầm nó không chắc? Phải không...

Dường như cảm giác được điều gì, bà ngay lập tức ngẩng đầu, ánh mắt tối tăm xen lẫn nhiều cảm xúc mà tôi không thể gọi tên. Chỉ là ánh mắt ấy rất nhanh chóng đã biến mất, bà cong cong mắt mỉm cười hỏi tôi cần gì, vẫn là khuôn mặt hiền từ quen thuộc. Vậy vừa rồi... Là ảo giác?

Tôi vội vàng xua xua tay bảo không có, rồi thẹn thùng đề nghị muốn giúp bà lấy cái muỗng khác, nhưng lại bị bà nhẹ nhàng từ chối.

Nhìn bóng lưng bình tĩnh của bà, tôi lắc lắc đầu xua đi những ý nghĩ kỳ lạ, bắt đầu nghiêm túc ăn cơm, nhưng đôi mắt lại vẫn cứ thi thoảng liếc nhìn cánh cửa đang khép hờ, đáy mắt quanh quẩn mù sương, tựa hồ đang tìm kiếm thứ gì.

Hình ảnh phản chiếu vào võng mạc, trống rỗng bình thường, dường như chẳng có gì đặc biệt.

Chẳng có gì.

- ----------

Tôi tựa cằm lên tay, cả người tựa vào bệ cửa sổ nhìn chăm chú nơi cánh rừng bạt ngàn cách đó không xa, như là bị thu hút bởi điều gì đó.

Nhưng nó có gì đặc biệt nhỉ? Tôi nghiêng đầu, tỉ mỉ quan sát từng chút, mong sẽ tìm ra nguyên do khiến bản thân cứ mê mẩn nhìn chằm chằm vào nó, nhưng mỗi cây mỗi hoa mỗi đá đều lặng im bình thường, bình thường đến mức khiến người ta thất vọng.

Tôi bĩu môi rầu rĩ, chẳng lẽ là do tôi quá ngốc sao? Nếu không thì sao lại chẳng nhìn thấy gì thế này...

Đột nhiên, tôi thẳng lưng, trừng to hai mắt nhìn những người dân làng quen thuộc mặc áo choàng trắng đang đi vào một trong cùng một vài đứa trẻ xa lạ tầm tuổi tôi, không thấy rõ khuôn mặt.

Tôi vô thức đưa tay sờ bụng mình, những cảm xúc phức tạp mãnh liệt đột ngột trào dâng, nó như là giận dữ, lại như là hưng phấn. Ngọn lửa sôi sục như muốn thiêu rụi cả thể xác, hai mắt tôi vẫn nhìn chằm chằm vào những con người đang ở phía xa, thật lâu, thật lâu.

Có lẽ là do thời gian quan sát quá dài nên sinh ra ảo giác, hoặc cũng có thể là do tôi đang suy nghĩ quá nhiều.

Không biết vì nguyên do gì, tôi lại thấy mấy đứa trẻ đang đi cùng những người dân làng rất quen thuộc. Nhưng nếu nhất định phải hỏi lý do thì... tôi cũng không rõ.

Đó là một cảm giác rất kỳ diệu, rất xa lạ, nhưng cũng rất quen thuộc.

Cảm giác như là bóng dáng ấy, rất quen, rất quen.

Quen thuộc đến mức nào nhỉ?

Tôi suy tư vài giây rồi nhảy xuống ghế, lạch bạch lạch bạch chạy về phía đầu giường.

Nhìn vào dáng hình hiện lên trên bề mặt chiếc gương lớn, trong lòng tôi bình tĩnh đến lạ thường.

Quả nhiên là, giống hệt tôi...

(Còn Tiếp)

__________

Góc của Miêu Miêu: Comeback! Bận quá nên đăng hơi trễ 🥲, truyện cũng còn tầm 10 chap đổ lại, mỗi tuần Miêu sẽ lên 1 chap, tranh thủ end nó nào 🤣.

#mieumieuthichviet