Thế Gia Tử

Chương 105: Đi vào quỹ đạo



Sự thật chứng minh, một khi quan viên triều đình động viên lên hiệu suất vẫn rất cao. Ba tháng sau, Cố Hoài Chi thu được một phần giải bài thi cực kỳ vừa lòng.

Thời buổi này có thể hỗn thành đứng đầu một quận thật sự không phải cái gì thái kê. Trước kia là vì tính trơ phát tác hỗn nhật tử, hiện tại Cố Hoài Chi cho bọn hắn làm ra hình thức cạnh tranh, vài vị Quận Thủ lập tức dùng sự thông minh lúc trước dùng để gian dối thủ đoạn cùng lục đục với nhau của mình vào việc làm giàu dẫn dắt bá tánh trong quận thoát khỏi nghèo khó.

Ba tháng xuống dưới, sáu vị Quận Thủ vừa đen lại gầy một vòng. Cố Hoài Chi vừa xem liền biết ba tháng này bọn họ không ít lần trèo đèo lội suối xuống cơ sở.

Như vậy thì đúng rồi! Cố Hoài Chi thầm nói lúc trước các ngươi ngay cả sinh hoạt của bá tánh trong quận cũng không hiểu biết, tính cái gì quan phụ mẫu? Hiện tại thật tốt, Cố Hoài Chi tùy tiện hỏi tình huống huyện nào đó, các Quận Thủ đều có thể đối đáp trôi chảy, đây mới là quan tốt mà nhân dân yêu cầu!

Quận Thủ Di quận phụ cận Khang quận cho Cố Hoài Chi kinh hỉ lớn nhất. Vị Quận Thủ này tuy rằng lớn tuổi nhất nhưng đầu linh hoạt hơn óc những người khác nhiều. Bốn vị Quận Thủ quận khác còn đang vì phương hướng phát triển kế tiếp mà đầu trọc, vị Quận Thủ này đã liên hệ tân nhiệm Quận Thủ của Khang quận, nói chúng ta đều là hàng xóm, bù đắp thiếu xót phương tiện hơn các quận khác. Hiện tại Khang quận đã trở thành dê đầu đàn của Thanh Châu, thậm chí còn phồn hoa hơn châu thành. Du khách đi Khang quận nhiều như vậy, chỉ xem sơn, hồ không khỏi quá đơn điệu, Di quận chúng ta cũng có không ít cảnh đẹp, không bằng chúng ta hợp tác, các du khách đi Khang quận chơi đủ rồi, lại làm dẫn đường đề Di quận. Dù sao cũng không xa, các du khách tới cũng tới rồi, không bằng xem thêm mấy cái phong cảnh địa phương?

Lúc trước Cố Hoài Chi mới vừa nhậm chức Quận Thủ Khang quận, Huyện Lệnh Huyện An Thuận còn hướng hắn đảo nước đắng. Nói là bá tánh Huyện An Thuận có không ít người hâm mộ Di quận sinh hoạt tốt, thật nhiều người trộm dọn qua làm dân cư Huyện An Thuận ít hơn không ít. Hiện tại đám người dọn quá kia đều đang hối hận, hỏi chính là lúc trước không nên kiến thức hạn hẹp dìu già dắt trẻ đi Di quận, hiện tại chỉ có thể đỏ mắt bạn bè thân thích quê quán qua ngày lành.

Nhiều người tụ ở bên nhau không thiếu phun tào, lúc trước Quận Thủ Di quận xuống nông thôn điều tra lơ đãng nghe được lập tức cảm thấy tâm bị trát xuyên. Cũng may vị Quận Thủ này tố chất tâm lý không tồi, đổi người thân thể không được tốt nghe xong sợ là phải bị tức ra tâm ngạnh, vị Quận Thủ này ngoan cường mà chống được! Chẳng sợ tức giận đến cả người run run, nói đều nói không nên lời, cũng chống được, không làm người nhảy ra hỏi tội mấy bá tánh này, yên lặng đi.

Đừng nhìn trên mặt hắn không thèm để ý, trong lòng vẫn luôn không qua được khảm này. Lăn qua lộn lại suy nghĩ hồi lâu, rốt cuộc làm hắn nghĩ ra biện pháp, muốn lập tức siêu việt Khang quận đó là không có khả năng, nhưng đánh không lại ta có thể gia nhập, hiểu biết hết thảy thực lực của đối thủ lại âm thầm dùng sức tranh thủ vượt qua.

Đến nỗi Quận Thủ Khang quận có thể đáp ứng hắn hay không...... Quận Thủ Di quận tỏ vẻ chỉ cần da mặt đủ dày hết thảy nan đề đều không phải nan đề. Hơn nữa, Quận Thủ Khang quận mới nhậm chức vẫn là người trẻ tuổi, hắn vừa lúc có thể cậy già lên mặt chơi một hồi vô lại.

Sự thật chứng minh, gừng càng già càng cay. Quận Thủ Di quận thành công bế lên đùi vàng Khang quận, hai bên đạt thành hợp tác hữu hảo, Khang quận còn hướng Di quận cung cấp nhân tài cùng duy trì kỹ thuật, tiện sát một chúng đồng liêu.

Bất quá những người khác cũng không nhàn rỗi, sau khi hiểu biết lộ trình phát triển của Khang quận, mấy người cân nhắc hồi lâu, lại xuống nông thôn thực địa khảo sát một phen, cảm thấy quận mình cũng có thể làm ra đặc sắc của bản thân. Có người đem trọng điểm đặt ở nuôi dưỡng, cho rằng người tiến đến Thanh Châu ngày càng tăng nhiều, thịt ở tửu lầu hẳn là cung không đủ cầu, bọn họ có thể triều cái phương hướng này phát triển. Cũng có cảm thấy mùa đông khuyết rau xanh, lật xem sách cổ phát hiện có người đề qua vào đông có biện pháp trồng rau phòng ấm, xoa tay hầm hè mà muốn thử xem.

Cố Hoài Chi khẳng định ý tưởng của, sau đó cho bọn họ một đội tuyên truyền.

Các ngươi cho rằng các ngươi nói cái gì dân chúng liền sẽ vén tay áo đi theo các ngươi làm sao? Thiên chân. Có bao nhiêu bá tánh đều thói quen ngày tháng làm ruộng, để bọn họ trồng trọt bọn họ tuyệt đối không hai lời, nhưng bảo bọn họ làm những thứ khác, trong lòng bọn họ nhất định bồn chồn. Mùa đông trồng rau cũng được, dưỡng súc vật cũng thế, đều cần tiền. Dân chúng bình thường nếu trong lòng không nắm chắc ai dám mạo nguy hiểm dễ dàng nếm thử a?

Đến lúc đó, chính lệnh chuyến về, nháo thành dân oán sôi trào, chẳng phải là mất nhiều hơn được?

Lúc trước Cố Hoài Chi có thể ở Khang quận buông tay làm, đều là dựa vào bạc tạp ra tới. Dân chúng cầm bạc mới tin tưởng Quận Thủ như hắn. Các Quận Thủ khác...... Nói thật ra, mấy năm nay dân chúng đối với bọn họ căn bản không biết gì cả, ngay cả cái tên cũng không biết, ai muốn đi theo hắn mạo nguy hiểm?

Lúc này, đội tuyên truyền rất quan trọng. Quận cùng quận liên hệ cũng coi như phong phú, mấy năm trước Khang quận xây dựng làm đến rực rỡ, bá tánh các quận khác cũng có điều nghe thấy. Hiện tại đội tuyên truyền lại đi các quận đi vừa đi, thổi hiện trạng của Khang quận một đợt, lại vẽ bánh nướng lớn cho mọi người, nói tân Sứ Quân nói, làm mọi người học tập Khang quận, tìm biện pháp làm giàu cho mọi người. Hiện tại đường cũng chuẩn bị tu, về sau Phủ Quân sẽ nói cho mọi người, chúng ta nên làm cái gì. Chúng ta chỉ cần đi theo Phủ Quân làm việc thật tốt, tranh thủ ba năm sau chúng ta cũng có thể có sinh hoạt như Khang quận.

Đội tuyên truyền đội không chỉ thổi ở các nội thành quận huyện mà còn xuống nông thôn chạy tới tán gẫu cùng các nông hộ, một vòng đi xuống, hiệu quả rất tốt. Trên cơ bản bá tánh Thanh Châu đều biết Sứ Quân muốn mang theo mọi người qua sinh hoạt càng tốt, phải nghe Phủ Quân quận mình phân phó, nên làm gì thì làm gì, gặp phải nan đề liền đi tìm quan phủ hỗ trợ, bọn họ có nhân tài chuyên môn phụ trách phương diện này, tận khả năng tránh cho đoàn người tổn thất.

Nói thật, không có mấy dười thật sự dám tạp của cải theo quan phủ làm, nhưng gạt ra một bút bạc nếm thử thật không ít.

Hiện tại bá tánh Thanh Châu, ai không nghĩ có sinh hoạt như bá tánh Khang quận đâu?

Đúng là bởi vì đội tuyên truyền đả thông các bá tánh kháng cự, lúc này các Quận Thủ chính lệnh thông hành không bị ngăn trở, các bá tánh phối hợp cực cao, còn đặc biệt hưng phấn, gan lớn chút còn dám trực tiếp hỏi chủ sự do quan phủ phái tới, nói chúng ta làm phòng ấm này thật có thể trồng rau được sao? Đây chính là bạc mà mọi người trong thôn tích cóp ra làm một cái phòng ấm như vậy, các ngươi phải xây cẩn thận chút!

Mấy ngày nay Quận Thủ cũng thường xuyên xuống nông thôn, các bá tánh tự giác là người từng nói chuyện cùng Quận Thủ, đối với chủ sự quan phủ tự nhiên không sợ hãi như trước.

Các chủ sự trong lòng tuy rằng bất đắc dĩ lại cũng tốt tĩnh mà cẩn thận giải thích cho các thôn dân. Không có biện pháp, gần đây Quận Thủ đều vì chuyện này sầu đến ngủ không yên, lúc xuống nông thôn đối với dân chúng cũng khách khách khí khí, nếu hắn ở chỗ này chơi uy phong, lần tới Quận Thủ tới, bá tánh cáo trạng chẳng phải không xong?

Nói thật ra, mấy chủ sự, nha dịch này trong lòng đối với Cố Hoài Chi còn rất bất mãn. Lúc trước làm việc nhàn nhã hiện tại mỗi ngày mệt thành cẩu, ai có thể vui?

Cố Hoài Chi đối với loại tình huống này sớm có đoán trước, để lộ ra chính mình năm nay cuối năm tính toán phát cho mọi người thưởng cuối năm. Làm tốt, kiểm tra đánh giá là loại ưu, lấy được nhiều bạc nhất. Đặc biệt là nha dịch chủ sự phụ trách cùng dân chúng giao tiếp, căn cứ phong bình cùng chiến tích của từng người, phát bạc không đợi, nhưng loại kém nhất cũng bằng nửa năm lương bổng của bọn họ. Quận Thủ khen thưởng từ Thứ Sử tự mình phát, Huyện Lệnh khen thưởng từ Quận Thủ phát, kế tiếp tiểu lại, nha dịch khen thưởng từ Huyện Lệnh phát.

Tiền vĩnh viễn là động lực tốt nhất, tin tức này vừa ra, tiểu lại trong lòng có ý kiến đều đem câu oán hận nghẹn trở về, nỗ lực tăng ca thêm giờ làm việc, chờ cuối năm kiểm tra đánh giá khi lấy cái ưu, kiếm thêm bạc về nhà. Có thực tế chỗ tốt, lại vô cùng có mặt mũi, còn có thể lộ mặt trước quan trên, cơ hội này, ai không tranh người đó ngốc!

Thuộc hạ làm việc động lực tràn đầy, Cố Hoài Chi thống lĩnh toàn cục cũng chậm rãi nhàn xuống dưới. Vừa vặn rảnh rỗi vỡ lòng cho Cố Tiếp.

Cố Tiếp cũng sắp năm tuổi, đúng là tuổi tác hoạt bát hiếu động, thấy cái gì đều cảm thấy hiếm lạ. Mấy ngày hôm trước thấy ngỗng trắng trong phủ, liên tiếp mà nói lông ngỗng đẹp, lại nhéo ngỗng trắng cánh, từ phía trên kéo xuống mấy cây lông. Hiện tại con ngỗng trắng kia thấy Cố Tiếp liền xông lên, duỗi cổ muốn mổ Cố Tiếp một ngụm, hai cái đại nha hoàn chăm sóc Cố Tiếp đã bởi vì hộ chủ mà bị ngỗng trắng mổ cả người xanh tím, xin nghỉ ở nhà tĩnh dưỡng tới.

Cố Hoài Chi sợ nhi tử trưởng thành thành hùng hài tử, vội vàng bắt hắn lại đây niệm thư.

Cố Tiếp là thật sự thông minh, phàm là Cố Hoài Chi giảng cho hắn sẽ không làm Cố Hoài Chi giảng lần thứ hai. Nhưng da lên cũng thật sự da, Cố Hoài Chi làm hắn bối thư, hắn quay đầu làm kệ sách hỏng bét, còn nói năng hùng hồn đầy lý lẽ giải thích với Cố Hoài Chi, nói những chữ trên sách đó hắn đều biết, muốn tìm chữ lạ khác để được thêm kiến thức, ai biết sách trên kệ sách này lại không chịu được, vừa mới lật hai lần đã rối loạn. Rất có một loại tư thế là do kệ sách động tay trước.

Cố Hoài Chi đang muốn trầm mặt xuống phê bình hắn một phen, tiểu gia hỏa đã cơ linh mà nhéo tay áo Cố Hoài Chi, đáng thương vô cùng nhận sai, nói lần sau cũng không dám nữa. Bộ dáng kia ai thấy cũng đều mềm lòng.

Cố Hoài Chi trăm triệu không nghĩ tới, chính mình trấn được Quận Thủ, lừa dối được hoàng đế, tuổi còn trẻ đã chấp chính một phương thế nhưng sẽ lật thuyền tại trên người thân nhi tử.

Dĩ vãng dù gặp khó khăn lớn đến đâu, Cố Hoài Chi cũng có thể nhanh chóng nghĩ ra phương pháp ứng đối. Nhưng đối mặt với một cái nhi tử vừa thông minh lại da còn đặc biệt biết nói ngọt, Cố Hoài Chi là thật không có cách nào.

Đánh thì luyến tiếc; mắng chửi lại không đành lòng.

Đang trong lúc Cố Hoài Chi đau đầu, Ô Nhật Lệ mang cho hắn một người, vừa lúc giải quyết cọc tâm bệnh này cho Cố Hoài Chi.

Ô Nhật Lệ lúc này tới, là tính toán ném nhi tử mình cho Cố Hoài Chi, làm Cố Hoài Chi an bài cho hắn cái trường học, học chút đồ vật của người dưới chân núi.

Ô Nhật Lệ không quá để mắt các loại lễ nghi pháp luật dưới chân núi nhưng phu tử giáo đạo lý lớn ở học đường, còn có các loại thư tịch, Ô Nhật Lệ vẫn thập phần tán thành. Nếu không vì sao người dưới chân núi thông minh, đọc nhiều sách tự nhiên là có thể khai trí.

Vì tránh cho phu tử dưới chân núi lòng mang ý xấu giáo oai con của hắn, Ô Nhật Lệ còn đặc biệt tâm cơ mà chọn nhi tử mười bốn tuổi của mình, ấn theo cách tính trên là đã thành niên giao cho Cố Hoài Chi, vì muốn học bản lĩnh của người dưới chân núi rồi mang theo tộc nhân qua ngày lành. Bọn họ hiện tại đã xuống sơn, cũng đừng để tộc nhân bị người dưới chân núi lừa.

Đi theo Ô Nhật Lệ cùng nhau tới còn có một vị văn sĩ trung niên ước chừng 30 tuổi, ngũ quan có vài phần sắc bén, biểu tình lại cực kỳ ôn hòa, trong mắt càng có một phen thái độ siêu thoát xem tẫn thói đời nóng lạnh, phong độ làm nhân tâm chiết.

Thấy Cố Hoài Chi tò mò mà vị văn sĩ này, Ô Nhật Lệ cũng không gạt, thuận miệng nói sạch sẽ lai lịch của người này, "Người này ở trong núi đi loạn thiếu chút nữa bị gấu mù bắt được, người trong trại cứu hắn. Thật vất vả tĩnh dưỡng tốt, lại nói muốn trông thấy ngươi. Ta thấy hắn có vài phần kiến thức, thiên văn địa lý đều có thể nói vài câu nên mang hắn lại đây."

Lời trong lời ngoài tuy rằng đều lộ ra ghét bỏ nhưng thân cận trong lời của Ô Nhật Lệ không giống làm bộ, hiển nhiên ấn tượng với trung niên văn sĩ rất tốt.

Cố Hoài Chi cẩn thận đánh giá người này một phen, lúc chợt nhíu mày nói: "Ta thấy ngươi rất quen thuộc, xin hỏi năm đó ngươi ta có từng ở đâu gặp qua hay không?"

Trung niên văn sĩ nao nao, trong mắt lộ ra thẫn thờ, thật lâu sau mới nói: "Thảo dân vẫn chưa gặp qua Sứ Quân, bất quá tổ tiên thảo dân thật ra từng có lui tới trong phủ Sứ Quân, thảo dân nhìn giống cha ruột, nghĩ đến có lẽ Sứ Quân từng gặp qua cha ta. Bất quá theo tuổi tác của Sứ Quân, lúc ấy hẳn là còn chưa ký sự."

"Xin hỏi tiên sinh họ gì?"

"Tại hạ họ Từ."

Từ, Cố Hoài Chi trong đầu linh quang chợt lóe, ký ức xa xăm càng thêm rõ ràng, đây là hậu nhân của Từ Quý Lăng Từ Thừa Tướng năm đó tiếp nhận chức vụ Thừa Tướng của Cố Huyền sau lại tự sát tuẫn tiền triều!