Thế Gia Tử

Chương 110: Thông thương



Cố Hoài Chi còn không biết hắn đã sớm có tên có họ trong lòng các sứ thần, còn đang nghĩ chờ làm xong sự vụ trên tay lại sang Hồng Lư Tự, kết quả không nghĩ tới hắn còn chưa đi Hồng Lư Tự, sứ thần lại tới tìm hắn trước.

Sứ thần Yên Cừ tới bái phỏng hắn là đại biểu mà các sứ thần Tây Vực đề cử ra, trước mắt Yên Cừ quốc xem như một trong các nước có thực lực mạnh nhất Tây Vực, cảnh nội nhiều mỏ vàng, đá quý, có tiếng giàu có, đông đúc.

Ở trong mắt Cố Hoài Chi, đây là đợi làm thịt... A phi, là đồng bọn hợp tác tiềm năng, có thể hợp tác kiếm tiền trinh.

Lần này sứ thần Yên Cừ quốc tới là muốn thử chút khẩu phong của Cố Hoài Chi. Trước đó bọn họ cũng tìm hiểu ý tưởng của các quan viên Hồng Lư Tự, kết quả là đám quan viên này hoàn toàn không có chút ý tứ nào về việc khôi phục thông thương, chỉ liên tiếp cho bọn họ nghe cái gì phân phó của quan viên Lễ Bộ, luyện cho tốt lễ nghi để tiến cung diện thánh. Sứ thần Yên Cừ suy nghĩ cẩn thận một phen mới chạy tới gặp Cố Hoài Chi.

Đương nhiên, hắn cũng sẽ không nói thẳng rằng chúng ta muốn thương mà là nhắc tới con đường tơ lụa năm đó, lại nói lần này chính mình đi con đường tơ lụa tiến vào Đại Tề, đường còn rất bình thản cũng không cần tu sửa thêm cái gì.

Cố Hoài Chi nghe huyền ca mà biết nhã ý, tức khắc đoán được chuyện bọn họ cũng muốn thông thương, trong lòng vui vẻ.

Buồn ngủ liền có người đưa gối đầu, khách hàng tiềm năng sắp trở thành khách hàng lớn, hoàn mỹ!

Bất quá nói sinh ý phải xem ai có thể trầm ổn hơn, Cố Hoài Chi đã đoán được tâm tư của đối phương, cũng nhìn ra tâm tình hiện tại của đối phương có chút thấp thỏm, nếu như vậy, Cố Hoài Chi càng không thể trực tiếp tỏ thái độ.

Kéo lâu một chút mới dễ nói điều kiện.

Hơn nữa việc khôi phục thông thương cũng là đại sự, cần Nguyên Hi Đế đồng ý mới được, hiện tại Cố Hoài Chi cũng không thể lộ ra cái gì, khách khách khí khí tiễn sứ thần Yên Cừ rời đi.

Sau khi sứ thần vào kinh đã bái phỏng không ít phủ đệ quan viên, chuyện sứ thần Yên Cừ tới tìm Cố Hoài Chi giống như một giọt nước rơi vào sông lớn vậy, không dậy nổi chút bọt nước nào.

Chờ đến các sứ thần học được kha khá các lễ nghi quy củ, Nguyên Hi Đế mới chính thức mở tiệc chiêu đãi bọn họ.

Không thể không nói, lễ vật mà các sứ thần mang đến còn rất phong phú, không nói đến các loại trân châu đá quý còn có vài cây san hô cao bằng người, các chế phẩm làm từ lông dê vô cùng hoa lệ cùng với hổ phách và các vật dụng khác rất lộng lẫy bắt mắt.

Vô duyên cớ có thêm một đống bảo bối, trong lòng Nguyên Hi Đế cũng rất vui sướng. Điều khiến hắn vui hơn nữa là các tiểu quốc này tới kinh triều hạ có thể đột hiện khí độ đế vương của hắn. Hơn 200 năm nay, Trung Nguyên đại loạn, chư quốc Tây Vực cũng không phái sứ thần tiến đến triều hạ làn nào, hiện tại hắn đăng cơ chưa đến mười năm, thiên hạ thái bình, vạn quốc tới triều, như vậy không phải có ý nghĩa hắn là chân long thiên tử, thiên mệnh sở quy mới có phiên cảnh tượng thịnh thế hiện giờ?

Mấy năm trước khi Nguyên Hi Đế muốn tự lập thành Đế căn bản không nghĩ nhiều như vậy, chỉ đơn thuần không muốn nghe mấy lệnh ngốc bức ra lệnh làm việc, có thanh danh hay không đều không bằng nắm quyền lợi trong tay. Hiện tại làm hoàng đế, Nguyên Hi Đế ngược lại bắt đầu có ý thức xoát thanh danh. Thanh danh Chân long thiên tử chẳng lẽ không tốt hơn loạn thần tặc tử?

Cho nên Nguyên Hi Đế còn rất hài lòng với các tiểu quốc này, cảm thấy bọn họ còn khá thức thời, lúc sau có thể ban thưởng thêm chút để bọn họ mang về cho quốc vương của bọn họ cũng có thể mở mang tầm mắt, biết được cảnh tượng phồn hoa thịnh vượng hiện tại của Đại Tề.

Các sứ thần cũng rất biết xem sức mặt, lại bởi vì thường xuyên kinh thương, luyện ra một thân công phu vuốt mông ngựa tuyệt diệu. Dù sao vuốt mông ngựa lại không cần tiền, nếu vài câu lời hay là có thể đổi chỗ tốt, các sứ thần có thể nói ba ngày ba đêm không ngừng nghỉ.

Nịnh lọt lộ liễu như vậy khiến các quan viên khác nghe thôi đã thấy đỏ mặt, trong lòng phỉ nhổ các sứ thần này quả nhiên là tiểu quốc biên thuỳ, không lên được mặt bàn, không có chút khí khái nào.

Nhưng Nguyên Hi Đế nghe sảng! Được nịnh vốn là một chuyện khiến người thoải mái, người nịnh hót lại là sứ thần nước khác càng khiến tâm tình sung sướng nhân đôi, tư vị trong đó có nói ra thì người ngoài cũng khó mà hiểu được.

Trong lòng Nguyên Hi Đế vui vẻ, đối xử với sứ thần cũng càng thêm đại khí.

Các sứ thần lập tức theo bậc thang leo lên cung kính đưa ra yêu cầu thông thương, nói rất êm tai, "Quốc chủ của chúng ta vẫn luôn ngưỡng mộ Trung Nguyên phồn hoa, mỗi khi nghe nói năm đó thương đội vào kinh nói về thiên triều thượng quốc tôn quý phồn vinh như thế nào, trong lõng vẫn luôn hướng tới, hận không thể tự mình tiến đến bái kiến bệ hạ. Nề hà người Hồ tác loạn, thương lộ bị bỏ, hai bên không hề thông thương, các nước chúng ta toàn thâm cho rằng hám. Hiện giờ danh tiếng của bệ hạ vang vọng hoàn vũ, uy chấn bát phương, vì sao không lại thông thương, làm tiểu dân biên thuỳ chúng ta cũng được kiến thức thiên gia khí độ."

Các quan viên Hồng Lư Tự không khỏi lẩm bẩm trong lòng, công phu nịnh hót này đúng là ngày một tăng cao, so sánh với lúc trước khi vừa tới kinh thành, khen người biến thành mắng chửi người, tiến bộ cỡ nào to lớn! Cải tạo đám dễ nhũi này dễ dàng sao? Đây đều là công lao của Hồng Lư Tự.

Nguyên Hi Đế hơi ngoài ý muốn, không ngờ sứ thần các quốc gia khác vào kinh còn có phiên tính toán này. Bất quá Nguyên Hi Đế là người ổn trọng, chẳng sợ các sứ thần nịnh nọt có dễ nghe hơn nữa, Nguyên Hi Đế vẫn ổn định, chậm rãi nói: "Việc này rất trọng đại, không bằng các ngươi ở kinh thành thêm chút thời gian, chờ sự tình có quyết đoán lại về nước phục mệnh."

Các sứ thần cũng không tính toán trở về sớm như vậy, trong kinh thành có quá nhiều thứ tốt khiến bọn họ xem hoa cả mắt, còn muốn đi dạo thêm tiện thể mang chút đồ vật về, qua tay bán đi có thể kiếm lời một bút lớn.

Làm lái buôn nhiều năm, thấy thứ tốt là nghĩ đến muốn bán trao tay, chuyện này đã trở thành bản năng của bọn họ.

Các sứ thần vui vẻ dạo phố, cả triều văn võ lại bởi vì bọn họ nói bắt đầu tát pháo.

Đã nhiều ngày triều hội, chủ đề đều là có nên khoi phục thông thương với Tây Vực hay không.

Có tán thành cũng có phản đối, hai bên không ai nhường ai, đã tranh luận suốt mấy ngày, một bên thuyết phục thông thương có lợi, có thể tái hiện cảnh tượng của Võ Đế năm đó; một phương lại nói tiểu quốc nơi xa xôi thì có thể có thứ tốt gì, Đại Tề ta lãnh thổ mở mang, thứ gì mà không có, tội gì lao lực thông thương đến mấy nơi rách nát đấy?

Ở trong lòng quan viên Đại Tề, trừ bỏ kinh thành, các địa phương khác đều là nghèo khó, không đáng giá nhắc tới. Cảnh nội quốc thổ còn như thế, huống chi là các nước Tây Vực, đó chính là nơi man di chưa khai hoá, chạy tới mấy nơi hoang vụ đấy làm gì? Thương đạo lớn như vậy, chi tiêu trên đường không cần tiền sao? Tiền có thể là việc nhỏ nhưng mang theo nhiều hàng hóa như vậy, nếu trên đường có người giết người cướp của thì làm sao bây giờ? Cho dù trên đường không có cướp, nếu một đường khí hậu hay thay đổi, bất hạnh nhiễm bệnh lại phải thế nào? Trình độ chữa bệnh bên kia chẳng ra gì, nguy hiểm quá lớn.

Cố Hoài Chi vẫn luôn im lặng, nghe cãi nhau suốt mấy ngày thẳng đến khi Phùng Khắc Kỷ đứng ra duy trì khôi phục thông thương bị mắng, Cố Hoài Chi mới đứng ra hỗ trợ, nghiêm túc giảng một khóa kinh tế cho bọn họ. Tổng thể tư tưởng là thông thương huyết kiếm, kinh tế lưu thông mới có thể sinh ra càng nhiều giá trị, đừng mãi nghĩ giấu bạc đi. Không tin có thể nhìn Thanh Châu, ví dụ bãi ở đó.

Hắn vừa mở miệng, thanh âm chống lại bắt đầu yếu đi không ít. Chủ yếu là người chống lại nói lý luận không thắng hắn, thao tác thực tế lại càng không cần phải nói, với chiến tích huy hoàng của Thanh Châu, không ai ở phương diện này có quyền lên tiếng bằng Cố Hoài. Chính là câu nói kia, ngươi được ngươi lên. Không thể giống Cố Hoài Chi thống trị ra một Thanh Châu khác, vậy thì cũng không có tự tin phản bác Cố Hoài Chi.

Bất quá Cố Hoài Chi cũng không dẫm đối phương quá tàn nhẫn, ngược lại nói: "Lần này bệ hạ ban thưởng cho sứ thần chư quốc cực kỳ phong phú, không bằng như vậy, trong triều phái sứ thần cùng binh tướng bảo hộ sứ thần về nước, thuận tiện mang theo một ít trà đường cùng tơ lụa, vải vóc, nhìn xem tiền thu vào như thế nào lại làm quyết định."

Vừa nói ra những lời này, phe đối lập lại bùng nổ, dậm chân nói: "Sứ thần của thiên triều thượng quốc chúng ta sao có thể làm chuyện của thương nhân?"

Cố Hoài Chi bất đắc dĩ, chết sĩ diện khổ thân, da mặt không dày một chút sao có thể kiếm tiền? Tuy là như thế nhưng vẫn phải trấn an những người khác, Cố Hoài Chi cũng chỉ có thể ôn thanh khuyên nhủ: "Ta cũng không phải để chư vị làm chuyện của thương nhân, mà là làm tiểu quốc biên thuỳ biết được Đại Tề ta đất rộng của nhiều, vật phẩm phong phú đa dạng. Bệ hạ ban thưởng, quốc chủ tiểu quốc quốc không dám động đến, nay phái sứ thần mang theo một số thứ đến giao dịch, đó là làm cho bọn họ biết Đại Tề ta giàu có tứ hải, đồ vật làm ra cũng là xảo đoạt thiên công, làm cho bọn họ được thêm kiến thức. Bảo vật bực này ban thưởng một lần là cho quốc chủ của bọn họ mặt mũi, chẳng lẽ còn muốn tặng không lần nữa? Đường đường thiên triều thượng quốc, nên là tiểu quốc biên thuỳ thượng cống cho bệ hạ, nào có đạo lý bệ hạ tặng không đồ vật cho bọn họ?"

Lời này chợt vừa nghe giống như không có tật xấu, nhưng phe đối lập lại cảm thấy có gì đó không đúng, đang muốn lại biện một lần, Nguyên Hi Đế cũng đã vỗ vỗ tay vịn long ỷ, gật đầu nói: " Được rồi, chư vị đừng lại ồn ào. Cố thị lang nói có lý, như thế liền phái sứ thần đi chư quốc Tây Vực một chuyến đi, cũng có thể chương hiển khí độ đại quốc mênh mông của Đại Tề chúng ta một phen."

Nguyên Hi Đế cũng không phải ngốc tử tặng không tiền cho người khác, lúc trước đánh thiên hạ, nếu không có bảo tàng Lương Triều bảo, liệu hắn có thể chinh chiến thiên hạ hay không vẫn là dấu hỏi. Tầm quan trọng của bạc, hắn hiểu hơn đám nhà nho nhắc tới bạc là cảm thấy hôi thối không ngửi được, có nhục văn nhã này nhiều!

Đề nghị của Cố Hoài Chi thật là nói đến tâm khảm của Nguyên Hi Đế, không sai, trẫm mới là thiên hạ chi chủ, ngẫu nhiên thưởng chút đồ vật cho các quốc gia khác đó là an huệ của đế vương, nào có chuyện đem biến tặng không đồ vật cho người khác trở thành bình thương? Những người này thạt đúng là không biết tầm quan trọng của tiền bạc.

Phùng Khắc Kỷ cũng rất vừa ý Cố Hoài Chi, rất tốt, đây mới là bộ dáng mà Hộ Bộ thị lang nên có, vào Hộ Bộ, ai sẽ ghét bỏ nhiều tiền? Muỗi lại nhỏ cũng là thịt, nên tính toán tỉ mỉ như vậy, bằng không làm sao có thể khiến quốc khố đẫy đà lên?

Tất cả mọi người, kể cả Nguyên Hi Đế đề không cảm thấy lúc này đi Tây Vực sẽ kiếm được rất nhiều bạc, nhiều nhất là không lỗ, có thể hiện ra uy nghiêm của thiên gia là được.

Kết quả trăm triệu không nghĩ tới, khi sứ thần Đại Tề trở về lại là thu hoạch bội thu. Ngay cả bản thân sứ thần cũng hoảng hốt, người khác hỏi hắn, lúc trả lời vẫn còn choáng váng, "Các ngươi không biết, một cái chén sứ trắng nhỏ bình thường ở chỗ chúng ta cùng lắm là bán hai lượng bạc, nhưng ở bên kia giá thấp nhất là hai mươi lượng bạc, nếu là có tâm, ngay cả năm mươi lượng bạc cũng có thể bán được, càng không nói đến vật phẩm tinh mỹ mà Nội Vụ Phủ làm ra. Thật đúng là vừa chuyển tay lad thu được lợi nhuận gấp 10 lần, quả thực dọa người."

Yên Cừ bên kia có nhiều mỏ vàng, sức mua vàng không mạnh bằng Đại Tề, nhưng vàng bạc vốn là đồng tiền mạnh, ở hoàn cảnh như vậy, sứ thần đi Tây Vực chỉ hận chính mình mang đồ vật không đủ nhiều, kiếm thiếu!

Một chuyến này bọn họ mang về tới gần mười vạn lượng vàng, lời nhiều như vậy, dù là các quan viên lúc trước vẫn luôn dậm chân phản đối thông thương cũng phải im tiếng. Ai có thể từ chối tuyết bút bạc như vậy? Huống chi, đây cũng không phải vàng, mà là một tòa mỏ vàng, nếu bọn họ còn phản đối, đó chính là xuẩn.

Nguyên Hi Đế đại hỉ, đương trường quyết định khôi phục thông thương với Tây Vực, tất cả sự vụ đều giao cho Cố Hoài Chi phụ trách.

Cơ hội lập công tốt như vậy lại dừng trên đầu Cố Hoài Chi, trong lòng những người khác không khỏi ghen ghét. Nhưng là ghen ghét cũng vô dụng, ai bảo Cố Hoài Chi lực bài chúng nghị, trước hết đưa ra phái sứ thần qua đi giao dịch chứ?

Người cùng người, thật sự là không thể so sánh!