Thế Gia Tử

Chương 73: Tính toán



Lần này, Cố Hoài Chi làm công tác bảo mật rất tốt, tính toán trong lòng không lộ ra với ai cả. Rốt cuộc đây cũng chỉ là ý tưởng lớn mật của hắn mà thôi, thành công còn tốt, nếu thật xe thì đúng là mất mặt. Tốt xấu trước mắt Cố Hoài Chi cũng là tiểu hồng nhân nơi ngự tiền, cũng để ý đến mặt mũi.

Tuy nhiên, dù Cố Hoài Chi có cẩn thận đến đâu cũng không thể gạt được người bên gối. Từ Thanh Y vốn là người thông minh, thấy mấy ngày này, Cố Hoài Chi thường mang theo nàng đến biệt viện lại không ngừng gọi các thợ thủ công tới nghị sự, trực giác của Từ Thanh Y cảm thấy Cố Hoài Chi đang muốn làm đại sự. Xuất phát từ tín nhiệm với Cố Hoài Chi, Từ Thanh Y rất sảng khoái lấy ra danh sách của hồi môn của mình, lấy mấy tờ khế ước ruộng cùng khế ước đất trong đó giao cho Cố Hoài Chi, nói vô cùng dễ nghe, "Ta thấy gần đây phu quân rất vất vả, thường xuyên đi đồng ruộng, nghĩ đến trong lòng phu quân cũng có dự tính. Chỗ ta có mấy tờ khế ước, chúng ta là phu thê một thể, nếu phu quân không muốn kinh động trưởng bối trong nhà, chàng cứ cầm mấy khế ước này đi thử nghiệm cũng không sao."

Động vào của hồi môn của thê tử là không có khả năng, đời này đều không thể. Cố Hoài Chi buồn cười lại có điểm cảm động, cố ý trêu Từ Thanh Y, "Nàng rộng lượng như vậy không sợ ta đạp hư đồng ruộng của nàng sao?"

"Vật ngoài thân mà thôi, không có gì đáng lo lắng." Từ Thanh Y cười nhẹ, biểu tình không để bụng, "Chỉ là mấy tờ khế đất thôi, phu quân cần gì phải để trong lòng? Thời gian phu quân khêu đèn khổ tư rất hao tổn tinh thần, nếu chút đồ vật này có thể vì phu quân giải ưu, ta còn cầu mà không được!"

Cố Hoài Chi bật cười, duỗi tay xoa đầu Từ Thanh Y, lại nhẹ nhàng quát quát mũi nàng, cười nói: "Nàng cũng thật hào phóng. Có điều ta cũng không thể dùng của hồi môn của nàng được. Nếu bị đại ca, nhị ca biết nói ta bạc đãi nàng nhất định sẽ xếp dàng tới đánh ta."

Thấy Cố Hoài Chi càng nói càng không đứng đắn, Từ Thanh Y không khỏi bất đắc dĩ, "Ta thấy gần đây phu quân vẫn luôn vì thế mà phát sầu, hiện giờ xem ra là ta nghĩ sai rồi?"

"Ta xác thật có chút chuyện phiền lòng nhưng lại không phải vì việc này mà phát sầu. Mấy thứ như đồng ruộng, ta cũng có không ít, đã đủ dùng. Nhưng thật ra vẫn luôn thiếu người, còn phải hỏi thêm bọn họ."

"Bọn họ? Phu quân thiếu thợ thủ công sao?"

"Đúng vậy."

"Trong của hồi môn của ta cũng có không ít thợ thủ công, nếu phu quân muốn, ta sai người đưa bọn họ qua đây là được."

Cố Hoài Chi kinh ngạc, của hồi môn còn tự mang thêm thợ thủ công? Nhưng mình cũng chưa gặp những thợ thủ công đó mà?

Từ Thanh Y thấy Cố Hoài Chi nghi hoặc, nhẹ giọng giải thích nói: "Của hồi môn của ta có không ít cửa hàng, có làm đồ trang sức trang sức, cũng có làm gia cụ, thiêu diêu, làm bình hoa, chén đĩa, nhiều cửa hiệu nên tự nhiên cũng có nhiều thủ công thợ thủ công. Phu quân muốn thợ thủ công am hiểu phương diện nào, có lẽ bên ta đều có."

Cố Hoài Chi không khỏi sờ mũi, loại biểu hiện tài đại khí thô muốn tiền có tiền, muốn đất có đất, muốn người có người này, hắn thua.

Ngoài miệng lại trêu chọc Từ Thanh Y vài câu, Cố Hoài Chi vẫn quyết đoán tiếp thu hảo ý của Từ Thanh Y, mượn không ít thợ thủ công từ chỗ nàng. Chủ yếu là sản nghiệp cửa hàng trên danh nghĩa Từ Thanh Y thật sự không ít, phạm vi cũng cực lớn, các ngành các nghề đều có, có thể khai thác ra đủ loại nhân tài.

So sánh với nàng, tuy rằng sản nghiệp trên tay Cố Hoài Chi cũng không ít, nhưng nhân tài về xiêm y, trang sức linh tinh thật đúng là không có nhiều. Cố Hoài Chi muốn làm điều tra nghiên cứu cùng phân tích toàn phương vị, nếu phạm vi đề cặp không lớn một chút sao được?

Sau khi được đến trợ giúp từ tức phụ, tiến độ kế hoạch của Cố Hoài Chi nâng cao không ít.

Trên thực tế, động tác của hai người cũng không thể gạt được đôi mắt của Cố Huyền. Vợ chồng son thường xuyên chạy tới biệt viện, người khác hâm mộ bọn họ cảm tình tốt, nhắc tới Từ Thanh Y là kỳ hâm mộ. Nhưng người Cố gia rốt cuộc mỗi ngày đều ở cùng hai người Cố Hoài Chi, xem càng rõ ràng. Tuy Cố Hoài Chi trượng phu tốt, yêu thương thê tử khó tìm trên đời nhưng cũng không khoa trương như trong lời đồn, loại hình tượng si tình này vẫn không quá phù hợp với Cố Hoài Chi

Nghĩ như vậy thì hành vi của hai người rất đáng suy ngẫm.

Cố Huyền vẫn là gia chủ Cố thị, chẳng sợ biệt viện cùng đồng ruộng đều đã thuộc danh nghĩa của Cố Hoài Chi, nhưng trước mắt danh vọng của Cố Hoài Chi hiển nhiên không bằng Cố Huyền. Người Cố gia càng nghe theo mệnh lệnh của Cố Huyền, nếu Cố Huyền muốn tìm hiểu thì dù Cố Hoài Chi có đang làm gì cũng không giấu được.

Tuy nhiên Cố Huyền vẫn chưa minh bạch việc Cố Hoài Chi muốn nhiều thợ thủ công như vậy làm gì, nhưng mà làm một tổ phụ sủng tôn tử đủ tư cách, Cố Huyền hoàn toàn làm theo chuẩn tắc "Mặc kệ tôn tử muốn mấy thứ này làm gì, hắn chỉ cần cho là được", bàn tay vung lên, lại cho Cố Hoài Chi một phê thợ thủ công đứng đầu. Ở trong mắt Cố Hoài Chi, những người này đều có thể xưng một câu nghệ thuật gia cấp quốc bảo.

Hành động của Cố Huyền đã khích lệ tinh thần Cố Hoài Chi rất nhiều. Ban đầu Cố Hoài Chi còn cảm thấy con đường phía trước quá gian nan, nhưng Cố Huyền vừa ra tay, Cố Hoài Chi nháy mắt cảm thấy hệ số khó khăn giảm xuống một cấp bậc. Xét đến cùng cũng chính là có người làm chỗ dựa, áp lực của Cố Hoài Chi không lớn như ban đầu nữa.

Sau khi thả lỏng lại, Cố Hoài Chi càng thêm bình tĩnh, phải cẩn thận nghiên cứu toàn diện các phương diện từ ăn, mặc, ở, đi lại hiện giờ mới có thể cải tiến kỹ thuật.

Đương nhiên, đời trước Cố Hoài Chi là thương nhân, muốn hắn đi làm nghiên cứu khoa học là đang làm khó hắn. Nhưng nhờ kiến thức tiên tiến vượt thời đại này của mình, phương hướng phát triển mà hắn đưa ra cho các thợ thủ công sẽ không sai lầm.

Trước mắt thiên hạ mới định, chính yếu vẫn cần giải quyết vấn đề ăn cơm của các bá tánh. Vấn đề lương thực luôn được đặt lên hàng đầu, nếu các bá tánh áo cơm vô ưu, ai còn ăn no căng luẩn quẩn trong lòng đi náo loạn nữa? Cho dù là mấy loạn quân đang nhảy nhót hiện tại cũng vậy, nếu bá tánh địa phương không lo áo cơm thì chẳng sợ triều đình không phái binh đến bình loạn, các bá tánh cũng sẽ tự phát trói lại đám phản tặc ảnh hưởng bọn họ trải qua ngày lành này. Đương nhiên cũng có khả năng là các loạn quân trước tiên chịu không được mà quăng mũ cởi giáp chạy về nhà sống cuộc sống yên ổn.

Tuy nhiên, vấn đề lương thực không thể giải quyết ngay được, cho dù là Viên lão năm đó cũng phải dùng không ít thời gian nghiên cứu tạp giao lúa nước. Cố Hoài Chi không dám bước chân lớn như vậy, nhưng hắn biết, muốn lương thực tăng gia sản xuất, đầu tiên cần đào tạo ra hạt giống tốt hơn. Cũng cần quan tâm đến yếu tố môi trường, thổ nhưỡng của từng vùng để chọn giống, như vậy mới có thể đào tạo ra hạt giống càng tốt.

Mọi người ngày nay không có khái niệm này, điều Cố Hoài Chi phải làm là mở mang suy nghĩ của họ và để họ thử nhân giống từ từ. Có thể dùng một phần nhỏ ruộng ở ngoại ô Kinh thành làm ruộng thí nghiệm, còn có thể lấy ra tinh thần làm thực nghiệm đời trước, phân ra thành tổ thực nghiệm và tổ nghiệm chứng, cuối cùng có thể rút ra một kết luận tương đối chính xác.

Người có, ruộng có, ý nghĩ của Cố Hoài Chi cũng không sai, vậy thì bắt đầu vén tay áo làm thôi!

Chuyện cải cách của Cố Tướng lưu lại một bút rực rỡ trong sách sử cứ vô thanh vô tức như vậy mà kéo ra màn che.