Thế Giới Anh Ấy Sống

Chương 149: Cảnh sát Tịnh kể một chuyện



Ân Kỳ ngồi trên chiếc xe taxi, cô gác tay lên thành cửa sổ và nhìn ra bên ngoài. Từng hàng cây xanh lướt qua mắt cô, kèm theo cả gió thổi tung bay mái tóc của Ân Kỳ. Hôm nay, cô đến gặp mẹ của Lục Nghị với mục đích chính là lợi dụng để bắt giữ Lục Nghị. Thế nhưng, cô bây giờ lại muốn từ bỏ.

Ân Kỳ chớp đôi mắt. Cô mang trên mình trọng trách của một cảnh sát nhưng lại từ bỏ cơ hội để bắt giữ một tên tội phạm nguy hiểm. Cô làm như vậy thì có xứng với cái cương vị của mình hay không? Có xứng với tư cách của một người đồng đội, một người sếp đối với Tiểu Tình và cảnh sát Hùng? Và còn rất nhiều danh sách nạn nhân đã chết nằm trong hồ sơ điều tra của cô.

Ân Kỳ chợt rơi nước mắt, nhưng cô không thể lợi dụng một người phụ nữ chân tay tật nguyền, ngày đêm chỉ mong nhớ được gặp con. Người có tội là Lộc Quân Phàm, không phải là mẹ của anh ta! Tuy bỏ qua cơ hội lần này sẽ rất khó bắt giữ được anh ta, nhưng cô tin trời cao có mắt, kẻ xấu rồi cũng sẽ có một ngày hắn phải sa lưới của pháp luật.

Trương Ân Kỳ quay về nơi ở của Lục Nghị, cô bước vào bên trong nhà: "Em về rồi!"

Ân Kỳ nói nhưng không nghe thấy tiếng của Lục Nghị trả lời. Cô đi vào mở cửa phòng của Lục Nghị thì nhìn thấy một mảnh giấy anh ta đặt lên bàn, kế bên tờ giấy còn có một thiết bị ghi âm.

Ân Kỳ đi ra ngoài, cô ngồi xuống ghế sopha rồi bật ghi âm lên để nghe.

"Khi em nghe đoạn ghi âm này thì anh đã đi rồi! Anh biết em sẽ rất tức giận vì em nghĩ rằng anh lừa em để mà bỏ trốn. Nhưng anh có nói là không phải thế thì em cũng sẽ không tin phải không?

Anh biết em đã lấy lại được trí nhớ, em là Trương Ân Kỳ của thật sự. Nhưng Ân Kỳ! Tổ chức RED vốn không đơn giản như em nghĩ, em tiếp cận được anh đã là một điều rất nguy hiểm! Chủ nhân của anh biết rõ em là ai, em ở đâu và em muốn làm gì trước khi anh buộc phải báo cáo với ông ta về em. Anh không thể hoàn toàn bảo vệ tốt cho em nếu để em lại gần hang ổ của tổ chức RED. Sinh mạng của anh không thể đem ra để thương lượng với chủ nhân để mà cứu lấy em.

RED nguy hiểm và có kết cấu tổ chức rất tinh vi. Nếu em muốn cùng đồng đội phá được tổ chức RED thì cần có sự phối hợp chặt chẽ với lực lượng cảnh sát quốc tế. Các thông tin và kế hoạch điều tra tuyệt đối phải bí mật. Bởi vì, trong tổ chức của cảnh sát có gián điệp của RED, trong tuyến sở, huyện, tỉnh cũng có người nằm vùng. Nếu đội của em không loại bỏ và đề phòng được những thành phần này thì sẽ không làm được gì cả. Anh không rõ về thân phận của nội gián nên không thể cung cấp cho em thông tin về họ. Ân Kỳ! Em nhất định phải cẩn thận, không được hành động bộc trực, hãy luôn mặc áo chống đạn mỗi khi em ra ngoài để điều tra hay hành động. Đừng bao giờ chủ quan!"

"Về phần của anh, anh chỉ có thể giúp em thêm một việc. Đó là anh sẽ ám sát Giã Kim Đại - chủ nhân thật sự của tổ chức RED. Nhưng anh cũng không thể đảm bảo với em bất cứ điều gì."

Nói đến đây đoạn ghi âm ngưng lại một chút, Ân Kỳ nghe được âm thanh nuốt xuống cổ họng của Lục Nghị. Sau đó đoạn ghi âm tiếp tục vang lên: "Nếu như anh thất bại. Thì Ân Kỳ! Đừng nói cho mẹ anh biết, xin em hãy giúp anh che giấu với mẹ!... Anh cám ơn em, vì tất cả!"

Cõi lòng Ân Kỳ chợt thắt lại khi nghe đến đây. Đoạn ghi âm ghi đến đây cũng đã dừng hẳn. Đoạn cuối cùng mà Lục Nghị nói, Ân Kỳ hiểu được anh ta muốn ám chỉ điều gì. Lục Nghị muốn chết chung với tổ chức RED. Ân Kỳ nhìn xuống tờ giấy đi kèm thiết bị ghi âm, trên tờ giấy này Lục Nghị cung cấp thông tin của tổ chức RED cho cảnh sát, và liệt kê danh sách các sát thủ của RED. Nhìn vào đây, Ân Kỳ có thể thấy rõ mạng lưới kinh khủng của tổ chức này, có đến mười phân khu lớn nhỏ, chưa kể các kho tàn trữ vũ khí và ma túy. Địa điểm thường giao dịch mà Lục Nghị biết cũng được đưa vào đây. Lục Nghị còn vẽ cho Ân Kỳ một cái sơ đồ về cơ cấu tổ chức của RED. Đường dây mafia này cấu kết với các thế lực ngoại quốc, tạo thành một đường dây mua bán, vận chuyển, ma túy và vũ khí rất lớn.

Ân Kỳ sau đó đã rời khỏi nhà của Lục Nghị, cô mang theo đoạn ghi âm và cả tờ giấy quan trọng. Trương Ân Kỳ nhanh chóng gặp đội trưởng Diệp Lâm. Thông qua những gì Lục Nghị cung cấp, Ân Kỳ đề nghị đội điều tra cần phải phối hợp với cảnh sát interpol để triệt phá đường dây tội phạm nguy hiểm này.

Nhưng vấn đề mà cả đội đặc ra cho Trương Ân Kỳ lúc này đó là lý do để mà tin vào cái tờ giấy của Lục Nghị.

"Lộc Quân Phàm là sát thủ của tổ chức RED, thông tin này liệu có phải là một trò đánh lừa của hắn ta hay không? Hơn nữa, chúng ta cũng chẳng có một cái cơ sở nào để tin cả." Cảnh sát họ Triệu nói.

Đội trưởng Diệp Lâm nhìn qua Ân Kỳ. Ân Kỳ im lặng, nhưng đôi mắt cô lại phát ra một tia mạnh mẽ, cô không bị lay động bởi những thắc mắc và nghi ngờ của đồng đội về những thông tin mà cô đã cung cấp.

Ân Kỳ bình tĩnh hít vào một hơi, cô thở ra rồi nói: "Mọi người không tin Lộc Quân Phàm và cũng không tin luôn tôi sao?"

Đội trưởng Diệp Lâm nói: "Chúng tôi không phải là không tin cô nhưng..."

Ân Kỳ dành lời: "Những thông tin này là tôi lấy trộm được từ máy tính của Lộc Quân Phàm, hắn cài mã bảo mật rất kỹ. Không dễ dàng gì một thứ được bảo mật tốt như vậy lại là một trò lừa đảo."

Đội trưởng suy nghĩ chút ít rồi nói: "Nhưng tôi lại không nghĩ là hắn dễ dàng để cho một ai đó chạm vào máy tính của mình mà không bị phát hiện. Hắn là một kẻ rất ranh ma!"

Ân Kỳ cười nhẹ: "Ranh ma cũng không thể ranh mãi được. Một lúc nào đó cũng phải có sơ hở mà thôi."

Đội trưởng Diệp Lâm nhìn vào tờ giấy chứa thông tin được in ra, anh nhịp ngón tay lên bàn, suy nghĩ.

Một lúc thì đội trưởng nói: "Tôi sẽ thử báo lên cấp trên để xem xét về đề nghị của cô. Chúng ta cứ đợi xem chỉ thị thế nào đã rồi sẽ hành động tiếp."

Các cảnh sát khác cũng đều đồng ý, sau đó mọi người tản ra làm việc. Ân Kỳ ngồi dán mắt vào máy tính, cô liên tục gõ chữ rồi gửi vào một hộp thư. Xong thì đứng dậy đi vào phòng vệ sinh.

Buổi tối, Ân Kỳ tan ca về nhà. Cô về nhà một cách bình thường vui vẻ. Đã mất một khoảng thời gian để Ân Kỳ có thể về nhà mà nghỉ ngơi. Gặp lại Văn Hi, Ân Kỳ liền ôm lấy em gái. Văn Hi bị ôm cứng ngắt nên chau mày: "Chị mau buông em ra! Em sắp ngộp đến nơi rồi này!"

Ân Kỳ chợt nhớ đến Lục Nghị, mỗi lần anh ta ôm cô thì cô đều sẽ muốn anh ta buông cô ra. Ân Kỳ thả Văn Hi rồi đi về phòng mà không nói gì cả. Văn Hi cảm thấy chị Kỳ thật kỳ lạ.

Ân Kỳ tầm 8h tối thì đi gặp cảnh sát Tịnh, hai người vào một quán để uống capuchino.

Ân Kỳ bưng cái tách thưởng thức một ngụm capuchino thơm ngon, hương vị truyền thống cùng dòng nước ấm xâm nhập vào người tạo cho cô một cảm giác thật dễ chịu.

Cảnh sát Tịnh nhìn Ân Kỳ nói: "Thật tốt vì đội trưởng đã bình an trở về, không còn ở cạnh hắn ta nữa chắc hẳn đội trưởng cũng thoải mái hơn rất nhiều."

Ân Kỳ cười nhẹ: "Đúng vậy! Thoát khỏi hắn thật là tốt!"

Cảnh sát Tịnh cũng cười nhẹ, cô uống capuchino vị trà xanh, nhấp xong một ngụm thì nói: "Có điều này tôi không biết là có nên nói cho đội trưởng biết không?"

Ân Kỳ có chút hiếu kỳ: "Cảnh sát Tịnh cứ nói đi! Tôi muốn nghe!"

Cảnh sát Tịnh nói: "Em của đội trưởng là Văn Hi ấy, cô bé hình như rất thích Lộc Quân Phàm."

Ân Kỳ chớp mắt, bình thản nói: "Văn Hi ấy à! Con bé này nó có máu mê trai mà!"

Cảnh sát Tịnh mỉm cười, sau đó cô nói: "Không phải chỉ là mê trai mà tôi còn cảm thấy cô bé rất có niềm tin với con người đó. Cái lần mà đội trưởng bị bắt cóc thật, Văn Hi đã túm lấy cánh tay tôi nói muốn cứu chị Kỳ thì hãy tìm anh ấy. Lúc đó tôi đã chẳng biết anh ấy mà cô bé nói là ai. Cho đến khi Văn Hi bảo đó là người mà chị Kỳ luôn muốn bắt."

Ân Kỳ đang cầm tách chuẩn bị nâng lên thì chợt dừng lại: "Cô vừa nói là Văn Hi bảo tìm Lộc Quân Phàm sao?"

Cảnh sát Tịnh nói: "Đúng vậy! Chính là nhờ Văn Hi mà tôi đã thử tìm đến Lộc Quân Phàm. Lúc đó hắn đã từ chối không muốn cứu đội trưởng, nhưng không ngờ hắn lại rất quan tâm cô."

Ân Kỳ sững sờ, cô buông tay ra khỏi cái tách: "Cảnh sát Tịnh dám tìm hắn, cô không biết là hắn rất nguy hiểm ư?"

Cảnh sát tịnh nhẹ nhàng giãn môi, cô hạ mắt xuống một chút rồi nâng lên: "Tôi dĩ nhiên biết, nhưng lúc ấy cả đội trọng án và đội AB đều không tin vào việc đội trưởng Trương bị bắt là thật. Tôi lại không thể trơ mắt ra nhìn đội trưởng gặp nguy hiểm mà không thể làm gì. Nhưng cũng thật bất ngờ, vì Lộc Quân Phàm đã tin và đến cứu đội trưởng. Mặc dù trước đó anh ta cũng đã biết cô dàn dựng một vụ bắt cóc giả để mà gài bẫy anh ta."

Cảnh sát Tịnh ngưng lại một chút rồi nói: "Có lẽ Lộc Quân Phàm có thể nhẫn tâm và vô tình với bất cứ ai nhưng riêng đối với đội trưởng thì không."