Thế Giới Chó Độc Thân

Chương 11



Trong cuộc đời này, khi còn trẻ, bạn luôn cảm thấy mình có thể tìm được con đường giữa biển rộng trời cao, nhưng theo tuổi tác tăng dần sẽ từ từ phát hiện, có rất nhiều thứ thật bất lực.

Tiêu Kha Ái ngơ ngẩn nhìn cô ấy, không nói nên lời.

Uông Đan khóc một trận, cuối cùng những cảm xúc suy sụp đã xả ra ngoài, cuối cùng lấy lại được ít lý trí, lau mắt, mỉm cười với cô.

“Xin lỗi, tôi không kiềm chế được.”

Những tiếng gào khóc, những đau khổ dần thu lại, Uông Đan lại biến thành đồng nghiệp xã giao.

“Tôi về đây.” Uông Đan quay đầu, hơi ngượng ngập, “Con bé trong nhà chờ tôi.”

Nói rồi cô đứng lên, quay người định đi.

Tiêu Kha Ái nhìn theo bóng lưng cô, xúc động.

“Uông Đan…”

Bóng lưng kia giật giật, nhưng không quay đầu lại.

“Về nhà sớm đi, đã muộn rồi.”

Chỉ một câu, những lời Tiêu Kha Ái muốn nói đã chặn hết lại.

“Làm người thật sự khó khăn.” Pappy từ khi Uông Đan xuất hiện luôn yên lặng chợt lên tiếng.

“Em lại cảm nhận được gì?” Tiêu Kha Ái thu hồi tầm mắt, chậm rãi hít sâu một hơi rồi thở ra, tựa như thở dài.

“Trước kia em không hiểu lắm, cảm thấy thích thì làm, không thích thì không làm, nhưng vừa nãy thấy cô ấy như vậy, coi như là hiểu được đôi chút.”

Tiêu Kha Ái: “Hiểu cái gì?”

“Không thể làm như ý thích.” Pappy dừng một lúc như đang suy nghĩ, “Giống như em thích ăn đồ ăn gì đó, nhưng chị không cho em ăn thì em sẽ không ăn.”

Tiêu Kha Ái: “Ăn mấy thứ đó không tốt cho sức khoẻ của em.”

“Em biết, nhưng những thứ đồ ăn chiên đó cũng không tốt cho cơ thể con người đúng không?” Pappy hỏi ngược lại.

Tiêu Kha Ái bị câu hỏi ngược này làm sửng sốt, “Ý em là?”

“Vì em yêu chị.” Pappy nhìn cô, “Vì vậy chị không cho em ăn, em sẽ không ăn.”

Có lẽ nội dung cuộc trò chuyện vượt quá năng lực xử lý đầu óc nó, nó lại tạm dừng trong chốc lát rồi mới tiếp tục nói.

“Theo phép loại suy, đại khái suy nghĩ con người cũng tương tự vậy.”

Vì yêu, cho nên có một số việc sẽ làm mình khó chịu vẫn sẽ làm.

Những điều cô không hiểu được nhưng luôn dày vò cô cuối cùng đã được giải toả ngay tại khoảnh khắc này.

“Đúng vậy.” Cô lấy điện thoại ra, tiếng wechat vang lên.

[Ba: Người thanh niên này không tệ, cậu ta thấy con cũng được, ba gửi wechat của con cho cậu ấy, hai đứa nói chuyện trước.]

“Không phải việc gì đều có thể làm theo ý mình muốn.”

Trong lòng dù có ba ngàn suy nghĩ cũng không ngăn được bước chân thời gian, nháy mắt đã đến thứ sáu.

Trên đời, chuyện tốt luôn khó tìm, chuyện xấu luôn tới cùng lúc.

“Hạng mục lớn như thế, giám đốc cũng phải ra mặt, sao cô lại không thấy?”

Một folder hồ sơ được ném tới trước mặt cô, Tiêu Kha Ái sửng sốt, lòng lại ‘lộp bộp’ một tiếng, đối với người làm đấu thầu như cô, điều sợ nhất là giá thầu có vấn đề, nếu không thì hạng mục vài chục triệu sẽ bị loại bỏ.

Cô vội mở folder ra, hồ sơ dự thầu này cô đã làm một tháng, vì đây là đấu thầu điện tử được thực hiện trên phần mềm chuyên dụng. Phần mềm này mới được đưa vào không lâu, cô không thành thạo hết các mục, vì vậy làm rất chậm nhưng không ngờ vẫn xảy ra vấn đề. Loại cảm giác này rất tồi tệ, rất nhiều vấn đề phát sinh trước đó không được phát hiện, sau khi phát sinh thì ân hận tại sao vấn đề cơ bản rõ ràng như thế lại không được phát hiện.

Mà sự cố không phát hiện ra này khiến dự án cả 10 triệu mất trắng.

Tiêu Kha Ái ôm folder trong tay, thừ người.

Cuối cùng, công việc không mất nhưng bị trừ không ít tiền, còn bị một đống lời mắng mỏ dạy dỗ đổ ập xuống, khiến tâm trạng cô chán nản càng thêm chán nản, ngay cả cơm trưa cũng không ăn.

Chuyện tồi tệ nối tiếp nhau, wechat cô lại vang lên, khoảng thời gian này bị ba mẹ điên cuồng oanh tạc nên Tiêu Kha Ái nghe thấy tiếng wechat thì bất giác toát mồ hôi.

Đúng như dự đoán.

[Ba: Đêm nay có về ăn cơm không? Ở nhà mua khoai tây hầm thịt bò, về sớm chút rồi nhà mình ngồi nói chuyện.]

“… Thật là.” Tiêu Kha Ái ôm đầu.

Từ năm 26 tuổi, cứ luôn đấu tranh đến năm 30 tuổi, nếu thật sự có thể nói thông thì còn có cục diện bế tắc giằng co như thế này sao?

Từ cha mẹ cô, Tiêu Kha Ái ý thức sâu sắc được rằng có một số người vì khác biệt quan niệm thì không thể chỉ một hai câu là có thể thay đổi.

Tiêu Kha Ái buồn bực một hồi, cố gắng bình ổn tâm trạng, tiếp tục công việc đang làm.

Cô nghĩ thà có thêm vài dự án, tốt nhất làm cô cuối tuần cũng phải tăng ca. Kết quả là lúc không muốn thì hết việc này đến việc khác dồn lại, lúc muốn thì cái gì cũng không có.

Tiêu Kha Ái cay đắng sắp xếp lại mọi thứ, ngồi trong văn phòng rất lâu, mãi đến khi điện thoại lại liên tục giục giã thì mới chậm chạp đứng dậy xách túi đi ra.

Cô về ký túc xá dắt Pappy, lái xe về nhà. Bình thường thứ sáu là cao điểm nhưng hôm nay lại không kẹt xe, từ đường vành đai ba đến đường thứ nhất chỉ tốn nửa giờ.

“Hôm nay nhìn chị không vui, đã xảy ra chuyện gì sao?” Pappy dùng chân lay lay chân cô.

“Có lúc nào về nhà mà chị vui đâu?” Tiêu Kha Ái tựa vào tay lái, lúc này cô mới hiểu vì sao đàn ông đã kết hôn thích trốn trong xe hút thuốc, “Công việc cũng có vấn đề, mọi việc đều không ổn.”

“Chị có muốn xoa bụng em cho thoải mái không?” Pappy lật mình giơ bụng ra, hai chân sau huơ huơ, “Muốn hít cũng được.”

Tiêu Kha Ái bị nó chọc cười, không khách sáo nhéo bụng nó xoa xoa.

“Mấy vấn đề này không lớn, nhưng mà tâm trạng hôm nay của chị không ổn, sợ lát nữa khi gặp ba mẹ sẽ không kiềm chế được.”

Pappy ngưng lại, hỏi nhỏ: “Bà dì cả’ chị tới?”

Tiêu Kha Ái véo tai nó.

“Là nhiều chuyện không tốt chồng chất lên nhau, tâm trạng rất tệ, hôm nay lẽ ra chị không nên đến, trong điện thoại cãi nhau còn đỡ hơn cãi trực tiếp.”

Pappy: “Đôi khi chị không mạnh mẽ từ chối yêu cầu của ba mẹ.”

Tiêu Kha Ái lắc đầu: “Không phải lúc trước em nói vì yêu sao? Yêu cầu ăn cơm cùng nhau này không quá đáng, muốn kiên quyết từ chối rất khó.”

Pappy: “Xem mắt thì sao?”

“Không ít người đều là bạn bè, người thân thích giới thiệu, từ chối mãi khó coi, có vấn đề lớn cũng không thể nói thẳng ra, sứt mẻ tình cảm đôi bên.”

Pappy: “Chị không dễ dàng gì.”

“Nếu không kiếp sau chị làm chó đi?” Tiêu Kha Ái cười, dắt Pappy khỏi xe, “Sẽ không còn nhiều chuyện thế này nữa.”

Pappy: “Em đây hy sinh chút, kiếp sau em làm người, em nuôi chị.”

“Được đó.” Tiêu Kha Ái bế nó lên, hôn mạnh lên trán nó, “Kiếp sau chúng ta đổi vai.”

Không nói tới chuyện kiếp sau, vấn đề kiếp này nhiều vô kể.

Tiêu Kha Ái còn chưa vào cửa đã nghe tiếng ba mẹ mình cãi nhau, tiếng động từ cánh cửa chống trộm khép hờ vọng ra quanh quẩn nơi hành lang không dứt.

Cô dừng lại, đứng ở cửa nghe. Nội dung cãi nhau xung quanh máy lọc nước, ba cô muốn uống nước từ máy lọc nước nóng lạnh, mẹ cô cảm thấy không vệ sinh nên còn nấu lại, không bằng dùng ấm nấu nước sôi rồi cho vào bình thuỷ, an toàn lại tiết kiệm tiền.

Tiêu Kha Ái thực sự không hiểu, chuyện nhỏ vậy cũng cãi nhau sao?”

Nhưng mà hôn nhân dường như là tích tụ những mâu thuẫn nhỏ nhặt ấy, lúc thì do cây lau nhà vắt không khô nước, lúc thì phơi quần áo không chịu kẹp lại.

“Tiêu Kha Ái!” mẹ cô hình như thoáng thấy cô, giọng bà vang lên xuyên qua cửa chống trộm, cắt ngang dòng suy nghĩ của cô.

Tiêu Kha Ái thở dài, cam chịu bước vào.

Có cô ở đây, hoả lực nội chiến đồng lòng hướng ra ngoài.

“Nhìn con gái ông đi, suốt ngày không về nhà, từng tuổi này mà cứ bận bịu tăng ca làm việc!”

“Đây là lỗi tôi à? Công việc này không phải bà tìm sao? Bây giờ lại nói tôi?”

“Tôi bảo ông nói cho nó biết chuyện cần kíp, tuổi không nhỏ lại không kết hôn, định tìm người tái hôn sao?”

“Có ích không? Cứ bảo tôi nói, sao bà không nói?”

—ongggg

Như tiếng điện xẹt, lại như tiếng ve kêu.

Cảm giác ù tai lại xuất hiện, Tiêu Kha Ái bịt tai lại, tiếng cãi vã len lỏi qua kẽ tay hoà với tiếng ong ong vang động.

—ongggg

“Ly hôn rồi tôi còn có thể đi đâu?”

“Hạng mục giám đốc không lấy được!”

“Tại sao con không kết hôn?”

Tựa như có vô số người đang gào thét bên tai cô.

“Đừng… đừng ồn nữa!”

Đầu óc Tiêu Kha Ái trống rỗng, ánh mắt cô quét về phái bàn ăn, thấy bình thuỷ nước màu đỏ.

—onggggg

“Ông nuôi thế nào? Tính cách nó giống ai?”

“… Thai phụ cao tuổi!”

“Người ở thành phố loại ba như tôi, có thể kết hôn với người địa phương… Có gì mà không tốt chứ?”

“Sai lầm cơ bản như vậy…”

“Đã bảo đừng có ầm ĩ nữa!”

—Phựt—

Dường như cô nghe được âm thanh đứt gãy.

Ngay sau đó là tiếng ‘bụp’, màu đỏ, những mảnh nhỏ màu bạc văng tung toé mang theo hơi nước nóng hầm hập, đó là tiếng bình thuỷ bị ném vỡ.

Tiêu Kha Ái run rẩy đưa tay lên, máu đỏ tuôn xối xả từ lòng bàn tay cô.