Thế Giới Chó Độc Thân

Chương 18



Tương Vừng nhìn thấy cô thì mớ lông trên sống lưng từ từ hạ xuống, đốm đen trên mặt nó di chuyển, kêu nhỏ.

“Meo~”

Pappy: “Chậc.”

Tiêu Kha Ái: “Nó nói gì vậy?”

Pappy: “Người đẹp.”

Tiêu Kha Ái: “Bộ chủ em không xứng được gọi là người đẹp hả?”

Pappy: “… Em có thể không trả lời câu này không?”

Tiêu Kha Ái vỗ nhẹ lên đầu nó, từ từ đến gần. Cô chưa từng nuôi mèo nên hành động của mèo cô nhìn không hiểu, khi bắt đầu gỡ dây ra cô rất cẩn thận.

Tương Vừng khi nhận ra cô thì rất ngoan, không hề nhúc nhích. Nhưng mà cành cây xuyên qua vòng cổ ban đầu do nó giãy giụa đã tạo thành nút thắt nhỏ.

Pappy: “Con mèo ngốc này làm thế nào vậy? Cổ nó quấn ba vòng luôn.”

Tiêu Kha Ái: “Hai đứa em ‘kẻ tám lạng người nửa cân’. Đợt trước dẫn em đi chơi, em vác nguyên người đầy cỏ gai về, gỡ mãi không xong cuối cùng phải tới phòng khám thú y để cạo lông, tốn một đống tiền đó.”

Pappy: “Chó thì luôn hoạt bát mà~”

Tiêu Kha Ái trợn mắt, cô chỉ có tay trái tiện hoạt động nên không tiện lắm, dây cổ Tương Vừng quấn mấy vòng, sợ loay hoay lại làm xoay Tương Vừng nên cô rất cẩn thận, mất rất nhiều công sức mới gỡ được sợi dây cổ cho nó.

Cởi được vòng cổ rồi, cô với Tương Vừng mắt to trừng mắt nhỏ.

“Đưa Tương Vừng về?” Pappy ám chỉ.

Việc đưa mèo về để gia tăng tình cảm thế này Tiêu Kha Ái đâu thể bỏ qua, một tay cô bế Tương Vừng lên đi về phía nhà mới của bác sĩ Kiều. Tương Vừng cuộn trong vòng tay cô, dựa đầu vào chỗ cong khuỷu tay cô, cái đuôi sau mông đong đưa nhè nhẹ, không ngừng gõ vào ngực cô.

Nó được chăm sóc sạch sẽ, dù có bị rơi trong bụi cây, trên người còn dính không ít lá cây nhưng khi ôm vào ngực vẫn ngửi được mùi thơm trên người nó, nhất thời cô không nhịn được, lén lút vùi mũi vào đầu nó, chạm vào chỗ lỗ tai mềm mụp hít một hơi.

Pappy: “Chị đang làm gì đó?”

Tiêu Kha Ái ngẩng phắt đầu lên, hơi chột dạ: “… Không có gì.”

“Chúng ta là người một nhà đúng không?” Pappy hỏi.

Tiêu Kha Ái cảm thấy áy náy, không dám nhìn nó, “Đúng vậy đúng vậy.”

“Nhìn em.” Pappy nhấn mạnh.

Cô đành căng da dầu cúi người nhìn xuống, Pappy co người lại, miệng hít hít, đôi mắt tròn xoe ngấn nước, “Em còn là chú chó yêu quý nhất của chị không?”

Tiêu Kha Ái không còn cách nào khác ngoài thẳng lưng lên, giữ khoảng cách với Tương Vừng, trấn an Pappy.

“Đúng đúng, em là chú chó chị yêu quý nhất.”

Sau khi nhận được sự bảo đảm, Pappy hài lòng tiếp tục đi theo cô. Nhà bác sĩ Kiều ở khu nhà số 4 cách đó không xa, đi bộ không mất nhiều thời gian. Khi đến cửa khu nhà, Tiêu Kha Ái lấy một cái gương nhỏ soi lại mặt, đi làm cả ngày, trang điểm đã nhạt gần hết nhưng may mà không lem nhem.

“Chị có nên quay về trang điểm lại không?”

Pappy: “… Lúc trước bộ dạng thảm thương nhất của chị người ta cũng thấy rồi, giờ còn trang điểm chị không thấy làm bộ làm tịch quá à?”

Tiêu Kha Ái nghĩ cũng có lý, trong khoảng thời gian này tiếp xúc với bác sĩ Kiều, cô cũng hiểu đôi chút tính cách của anh, cũng có thể nói là thái độ bình thường của nam nữ độc thân, không dễ dàng tiếp cận gần gũi, đối với người không có hứng thú thì duy trì khoảng cách, nếu khoảng cách quá giới hạn thì việc kéo gần quan hệ trở nên khó khăn.

Trước nay cô đối với những đối tượng xem mắt chính là như vậy.

Cùng một sự việc đặt trên người mình, Tiêu Kha Ái cũng xem như có thể hiểu được tâm trạng của đối tượng.

Cô bấm chuông cửa nhà bác sĩ Kiều, đợi một lát không nghe động tĩnh.

“Trong nhà bác sĩ Kiều không có ai sao?”

Tương Vừng dựa vào ngực cô, ngẩng lên nhìn cô, “Meo!”

Pappy: “Không có ai, bác sĩ Kiều chắc chưa tan làm.”

“Giờ này còn chưa hết giờ làm sao?” Tiêu Kha Ái cúi nhìn Tương Vừng.

Pappy gống như máy phiên dịch, thành thật thực hiện nhiệm vụ của mình, “Phòng khám thú y do anh ấy mở bằng tiền của mình, mọi thứ phải rất chú tâm, tăng ca suốt đêm là chuyện thường.”

“Hơ, sao chuyện này em không nói trước, để chị đến mất công một chuyến thế này?” Tiêu Kha Ái xoa xoa tai Tương Vừng.

Tương Vừng trở người, lật bụng lên với cô.

Pappy: “Nó quên mất, chị tin không?”

“Nhóc thúi.” Tiêu Kha Ái nhéo nhéo cái bụng nhỏ của nó, “Bây giờ đưa em đến phòng khám nhé?”

Tương Vừng nghe vậy thì mớ lông ngắn lại dựng lên, kêu meo meo với cô.

Pappy: “Nó mắng chị ngốc đó. Phòng khám đông người nhìn ngó, chị đưa nó qua đó có thể nói chuyện với bác sĩ Kiều hả?”

Tiêu Kha Ái suy nghĩ lại thì thấy cũng phải, nhưng nhìn thấy Tương Vừng dựng lông khi nhắc tới phòng khám. “Chị thấy em không muốn đi đến phòng khám thì có.”

Tuy là Tương Vừng có ý đồ riêng nhưng mà thật ra nó nói cũng có lý.

Mang mèo về nhà hơi phiền, dù gì thì cô cũng không phải ở một mình mà còn những người đồng nghiệp cùng nhà, cũng may mà đồng nghiệp cô không quá chú ý đến việc cô nuôi chó mèo, chỉ yêu cầu không được nuôi trong phòng khách, bình thường phải dọn dẹp sạch sẽ.

Pappy: “Tương Vừng hỏi sao chị không mang nó về nhà?”

“Sao em biết nhà chị ở đây?” Tiêu Kha Ái hỏi nó.

Pappy: “Nghe giọng chị đó, giọng chị là người ở đây.”

Mèo còn biết nghe ra giọng? Tiêu Kha Ái thấy lạ lẫm, dường như thế giới của mèo chó không đơn giản như trước đây cô tưởng.

“Đúng rồi, có chút mâu thuẫn với gia đình nên dọn ra ngoài sống.” Tiêu Kha Ái trả lời.

Pappy: “Giống với bác sĩ Kiều, bác sĩ Kiều cũng không chịu nổi gia đình mới tới Ngạc Giang.”

Việc này Tiêu Kha Ái cũng biết, từ thái độ trong lúc trò chuyện của bác sĩ Kiều thì nhận ra, có vẻ không khác lắm với cô, bị người trong nhà ép cưới. Nhưng mà cô hơi kỳ quái thì dù có gây gổ với cha mẹ thì thường chỉ dọn ra ngoài ở chứ không đến mức dứt khoát đổi cả thành phố sinh sống.

Vấn đề này hỏi bác sĩ Kiều không được lịch sự lắm, vì vậy cô chuyển hướng hỏi Tương Vừng. “Bác sĩ Kiều có mâu thuẫn với gia đình việc gì sao? Tại sao lại đổi cả thành phố?”

Pappy: “Nó không biết.”

Tương Vừng cuộn tròn trên giường cô, ngáp dài lười biếng.

Pappy: “Nó mới được nhận nuôi không bao lâu, nhưng trong khoảng thời gian qua nghe bác sĩ Kiều nói chuyện điện thoại với cha mẹ, nó nghe bên kia nói, không phải lỗi của bác sĩ Kiều.”

Không phải lỗi của bác sĩ Kiều? Trước kia bác sĩ Kiều đã làm gì?

Tiêu Kha Ái nghĩ ngợi, không nghĩ ra.

Có điều lạ là Tương Vừng lại trả lời câu hỏi của cô.

“Chị còn tưởng Tương Vừng không thích chị thì sẽ không nói chuyện của bác sĩ Kiều chứ.”

Tương Vừng nhìn cô, thâm trầm meo lên một tiếng.

Pappy: “Nói cho chị là để chị hết hy vọng, Tương Vừng nó nói vậy đó.”

Tiêu Kha Ái: “Hết hy vọng cái gì?”

Pappy: “Trước nay phụ nữ theo đuổi bác sĩ Kiều không ít nhưng không có ai thành công.”

Tiêu Kha Ái: “Những người khác không thành công chẳng lẽ nhất định chị sẽ thất bại sao?”

Tương Vừng lắc lắc đuôi, gương mặt mèo rầu rĩ kia giật giật.

Pappy: “Vì bác sĩ Kiều có điểm khúc mắc trong lòng, không giải quyết được khúc mắc đó thì không ai có cơ hội.”