Thế Giới Chó Độc Thân

Chương 29



Tiếng gầm gừ của Đa Lợi mang theo cảm xúc kích động vang khắp phòng, tiếng vang vọng quanh quẩn khiến bác sĩ Kiều chú ý.

“Nó lại nói gì vậy?” bác sĩ Kiều cau mày, “Thuốc giảm đau không có tác dụng sao? Nhưng mà không thể tiêm thêm được nữa.”

Tiêu Kha Ái rất do dự, bị Đa Lợi thúc giục liên tục mới mở miệng.

“Nó mắng anh là đồ ngốc.”

Bác sĩ Kiều: “…”

Đa Lợi: “Nói thẳng vào vấn đề chính đi, em không có thời gian để quanh co lòng vòng. Lúc Lưu Dương mất em có ở đó, em nhìn anh ấy nhảy từ ban công xuông.”

Tiêu Kha Ái nghe tới đây thì dừng lại, cô nhìn bác sĩ Kiều, lặp lại lời Đa Lợi nói.

Sắc mặt bác sĩ Kiều thay đổi, nếp nhăn giữa hai chân mày đang cau lại giãn dần ra, cơ mặt thả lỏng hơn, miệng anh hơi hé ra, ngơ ngẩn.

Đa Lợi: “Mọi chuyện diễn ra rất nhanh, mẹ anh ấy đang ở trong bếp nấu ăn, vừa nấu vừa nói chuyện, ba anh ấy quay lại lấy nước từ bình lọc ra pha trà, đề tài câu chuyện chính là mấy việc đó, anh cũng biết mà, tại sao những người hơn 30 rồi mà chưa kết hôn? Chúng ta đâu có yêu cầu gì nhiều, chỉ cần là một cô gái…”

Khi nó nói những lời này, giọng đều đều không lên không xuống.

Đa Lợi: “Cảnh tượng như thường lệ, bất kể là khi Lưu Dương tan làm về, hay là ngày nghỉ cuối tuần đều có thể gặp cảnh này. Em không để ý, ba mẹ anh ấy cũng không để ý— mãi đến khi ‘rầm’ một tiếng, tiếng cửa sổ ban công kéo ra, tiếng gió thổi ù ù, tầng 35, gió luôn mạnh như vậy, sau đó ba người đều ngẩng lên… Lưu Dương đã biến mất.”

Mắt bác sĩ Kiều đỏ hoe, anh nhìn cô trừng trừng.

Đa Lợi: “Chúng ta nhìn xung quanh, sau đó nghe tiếng la hét từ bên dưới… rất nhiều máu, rất nhiều, rất nhiều máu.”

“Tại sao họ lại ép cậu ấy?” bác sĩ Kiều cắn chặt răng, lời nói tựa như nghiến răng nghiến lợi mà thành.

Đa Lợi quay đầu nhìn Tiêu Kha Ái, “Mọi người đều vậy, tới tuổi này sẽ có người bức ép anh, tận tình khuyên bảo cũng có, nói nặng nề cũng có… Không phải anh cũng như thế sao?”

Tim Tiêu Kha Ái đập điên cuồng, phảng phất như cô quay về đêm hôm đó.



“Nhìn con gái ông đi, suốt ngày không về nhà, từng tuổi này mà cứ bận bịu tăng ca làm việc!”

“Đây là lỗi tôi à? Công việc này không phải bà tìm sao? Bây giờ lại nói tôi?”

“Tôi bảo ông nói cho nó biết chuyện cần kíp, tuổi không nhỏ lại không kết hôn, định tìm người tái hôn sao?”

“Có ích không? Cứ bảo tôi nói, sao bà không nói?”



Những lời cãi cọ đâm thẳng vào màng nhĩ cô.

–onggg—onggg—

Cảm giác ù tai như ve kêu lại vang vọng trong đầu cô, cô giơ bàn tay phải bị băng bó đau như kim châm đau đớn.

Đa Lợi: “Cho nên anh ấy nhảy xuống.”

Trong lúc mơ hồ, cô như nhìn thấy chiếc bình thuỷ đỏ rực vỡ tung toé trước mắt mình lần nữa.

“Cô sao vậy?” Giọng bác sĩ Kiều lôi ý thức cô quay về.

Tiêu Kha Ái muốn nở nụ cười với anh, nhưng chỉ mới nhếch môi lên thì khoé mắt khẽ động, mắt cay sè.

“… Có vẻ tôi hiểu được tâm trạng Lưu Dương khi nhảy xuống.”

Mà nghĩ đi nghĩ lại, Tiêu Kha Ái cũng hiểu rõ một số việc.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Hể? Ngươi Không Phải Là Cẩu Sao?
2. Ngắm Bắn Hồ Điệp
3. Vị Hôn Phu Hoàn Mỹ
4. Xuyên: Chứng Chỉ Thanh Xuân
=====================================

“Vậy nên lúc đó anh đi theo tôi à?” Chỉ là một nút thắt, tất cả những vấn đề khó hiểu sau đó đều thông suốt, “Anh nhìn thấy bóng dáng Lưu Dương trên người tôi sao?”

Bác sĩ Kiều chớp chớp mắt, anh gục đầu xuống, “Đại khái là vậy, làm cô hiểu lầm…”

“Cảm ơn.” Tiêu Kha Ái đưa tay lau mắt, “Khi đó tâm trạng tôi đúng là không tốt, nếu không nhờ có anh thì có lẽ chuyện sau đó đã khác.”

Bác sĩ Kiều há miệng, nhưng lại không nói lời nào.

Đa Lợi: “Chị hiểu đúng không? Đáng tiếc lúc đó em, cha mẹ Lưu Dương không ai hiểu, mọi người đều không biết lúc đó tinh thần anh ấy đã xuất hiện vấn đề.”

“Cậu ấy cầu cứu.” bác sĩ Kiều lấy di động ra, anh đau khổ ôm đầu, “Lưu Dương đã nhắn wechat cho tôi. Những lời phàn nàn như thế này thường xuyên rồi, tôi không để ý, sau đó… Hôm sau, hôm sau cậu ấy đã nhảy xuống.”

Đa Lợi: “Con mẹ nó chuyện đó chẳng liên quan gì đến anh cả! Mẹ nó ai mà biết anh ấy sẽ nhảy xuống!”

Đa Lợi phun ra câu chửi tục, “Rõ ràng trước đó chẳng hề có biểu hiện gì ra bên ngoài.”

Bác sĩ Kiều: “Nếu tôi phát hiện sớm hơn, lúc nhận được tin nhắn thì chạy ngay đến, nói chuyện phiếm giúp cậu ấy nghĩ thông thì có lẽ cậu ấy đã không nhảy xuống.”

“Không.” Đa Lợi chắc chắn, “Trước khi nhảy xuống, anh ấy đã dọn dẹp nhà cửa, tắm rửa sạch sẽ, lấy tất cả thẻ ngân hàng trong ví ra, viết mật khẩu vào giấy, còn chơi với em một lát, nói chuyện của anh cho em nghe. Đây không phải là vì bốc đồng mà tự sát, anh ấy đã nghĩ kỹ rồi, cũng đã lên kế hoạch hoàn hảo.”

Đa Lợi dừng một lúc.

“Phải rồi, có muốn nghe Lưu Dương nói với em về anh điều gì không?”

Bác sĩ Kiều bỏ tay ôm đầu xuống.

Đa Lợi: “Anh ấy nói, ‘Kiều Thư Vân không giống tôi, đời này cha mẹ tôi bảo cái gì thì chính là cái đó. Nguyện vọng thi phải là ở Ma Đô, bởi vì ra ngoài học sẽ chịu khổ; nói bạn gái ở tỉnh khác thì được, nhưng kết hôn tốt nhất phải là người Ma Đô; nhà cũ làm nhà cưới quá cũ kỹ nên sợ nhà gái chê, bán đi rồi vay mua căn khác; khoản thế chấp vay đã tính toán sẵn, mỗi tháng chừa lại mấy ngàn là được; nếu tôi không muốn thì khóc lóc ầm ĩ bảo ‘vốn liếng cả đời này đều móc ra vì tôi, tôi còn gì mà chưa hài lòng?… Đến lúc đó sinh hai đứa con, bên ông bà ngoại một đứa, cha mẹ tôi giữ một đứa, nhân lúc họ còn trẻ thì có thể chăm sóc giúp, tôi nhanh chóng kết hôn sinh con đi…”

Đa Lợi: “Nhưng ‘tôi’ không muốn như vậy, không hề muốn như vậy!”

“Kiều Thư Vân à.” Tầm nhìn Tiêu Kha Ái mơ hồ, nước mắt dâng đầy trong mắt, thuật lại lời Đa Lợi nói, “Cậu đừng giống tôi, yếu đuối cả đời, cuối cùng sống như con chim thế này.”

(Chú thích của Mỏng: Tôi-cậu ở đây là Đa Lợi đang thuật lại lời Lưu Dương nói với Kiều Thư Vân nhé)