Thế Giới Chó Độc Thân

Chương 32



Có lẽ nhận thấy ánh mắt của cô, bác sĩ Kiều nhét Tương Vừng vào túi chuyên dụng cho mèo, “Tương Vừng nói gì với cô à?”

“Xem như là vậy.” Tiêu Kha Ái giúp mở túi mèo ra, “Anh không lập bia sao?”

Bác sĩ Kiều lắc đầu, “Lập bia mộ ảnh hưởng đến khách du lịch.”

Bác sĩ Kiều: “Cô muốn ăn gì?”. Truyện Đông Phương

Không khí trong công viên rất trong lành, hít vào nghe mùi cỏ ướt, đèn đường giảm đi, bóng tối hơi đáng sợ.

“Ăn thịt nướng đi, có thể dẫn chó mèo vào theo.”

“Tôi sơ ý quá. Chúng ta đưa chó mèo về nhà trước, sau đó đi ăn cơm, không cần lo chuyện chó mèo.” Bác sĩ Kiều lấy điện thoại di động ra định gọi xe.

“Không sao, không cần gọi xe.” Tiêu Kha Ái nói, “Tôi lái xe đến.”

Bác sĩ Kiều có vẻ hơi xấu hổ, nói nhỏ, “… Xe tôi để ở Ma Đô.”

Nhìn thì cũng có thể đoán ra hoàn cảnh hiện tại của anh, anh vừa mua nhà, mở phòng khám, chắc không dư dả gì để mua xe.

“Anh mời tôi ăn tối, tôi lái xe cho anh.” Tiêu Kha Ái bước tới xe.

Tiêu Kha Ái đưa bác sĩ Kiều về nhà cất đồ đạc, sau đó quay về ký túc xá trong tình cảnh Pappy phản đối ầm ĩ vì không muốn ở nhà ăn thức ăn chó.

Không có chó mèo nhưng cuối cùng cả hai vẫn ăn thịt nướng.

“Tôi xin lỗi, tôi không nghĩ sẽ kéo dài đến bây giờ, quán ăn đều đóng cửa cả.” Bác sĩ Kiều liên tục xin lỗi cô.

Tiêu Kha Ái thì không thành vấn đề, cô vốn muốn ăn thịt nướng.

Bác sĩ Kiều gọi rất nhiều, tựa như định gọi hết cả thực đơn ra, Tiêu Kha Ái phải ngăn lại.

“Không cần thiết như vậy đâu.” Tiêu Kha Ái bất lực trước hành động của anh.

“Cô giúp tôi nhiều việc như vậy, dù thế nào cũng phải cảm ơn thật tốt.” Anh nhanh nhẹn lấy chén sử dụng một lần ra khỏi bao nilon, lấy nước ấm tráng qua rồi mới để trước mặt cô.

Tiêu Kha Ái nghĩ đến Lưu Dương, ‘suy bụng ta ra bụng người’, nếu việc này xảy ra với cô thì có thể cô không thể buông bỏ được. Cô hơi lo lắng cho tình trạng bác sĩ Kiều.

“Anh vẫn còn đau lòng à?” Hỏi ra rồi cô mới thấy mình hỏi vô nghĩa.

“Đau lòng chắc chắn là có.” Bác sĩ Kiều xắn tay áo lên, bật nắp lon Sprite đặt vào tầm tay cô, “Nhưng mà sau khi nói chuyện thì tôi đã thoải mái hơn rất nhiều. Ban đầu tôi vẫn luôn cảm thấy Lưu Dương hận tôi, sau này tôi suy nghĩ kỹ lại, đó là lựa chọn của cậu ấy.”

“Ai có chí nấy.” bác sĩ Kiều cười, giơ lon Sprite trong tay lên, “Cụng ly!”

Tiêu Kha Ái vội cầm lon nước mình lên.

Người ta ăn thịt nướng xiên thì trò chuyện trên trời dưới đất, bên này cô ngồi đối mặt với người mình thích, những xiên que nóng hổi đặt trước mặt, Tiêu Kha Ái cắn miếng đầu tiên thì thấy hối hận với quyết định của mình. Cắn một miếng thịt thì dễ làm miệng bóng mỡ, không cẩn thận thì còn bị dính dầu mỡ đen lên mặt, đôi lúc còn gặp xiên thịt nướng vàng giòn, lực khớp hàm không đủ thì phải vận sức của cằm, mặt sẽ khó coi, chẳng đẹp đẽ gì.

Tiêu Kha Ái ăn không được mấy xiên thì không ăn nữa.

Có lẽ nhận ra cô đang nghĩ gì nên bác sĩ Kiều cầm lấy xiên thịt lên, xin người phục vụ cho một đôi đũa, gỡ thịt từ xiên xuống để lên đĩa, đẩy đến trước mặt cô.

Tiêu Kha Ái bị anh làm ngượng ngùng, “Tôi tự làm được.”

“Không cần khách sáo với tôi.” Bác sĩ Kiều cúi mắt nhìn xuống, “Tôi gỡ xuống cho cô.”

Sự chu đáo của anh làm người khác ngạc nhiên, tâm tư của Tiêu Kha Ái vốn đang kiềm chế lại bắt đầu ngo ngoe trỗi dậy.

Không đợi cô kịp hành động, điện thoại đặt bên cạnh rung lên, Tiêu Kha Ái nhìn qua điện thoại thấy không phải của mình. Bác sĩ Kiều cầm điện thoại lên, nói nhỏ với cô, “Tôi nghe điện thoại.”

Anh đứng lên đi sang bên cạnh.

“Đa Lợi chết rồi, con biết.”

“Con không muốn về Ma Đô, không phải là do khúc mắc.”

“Con ở đây mua nhà, công việc rất tốt, không cần mẹ lót đường cho con.”

“Mẹ, chẳng lẽ mẹ không hiểu con mình sao? Con không muốn những thứ đó, con muốn là chính mình.”

Khi anh nói những lời này, giọng điệu bình tĩnh, hoàn toàn khác biệt với việc tranh cãi khàn cả giọng của cô với ba mẹ. Giọng điệu chắc chắn, thái độ kiên quyết, bóng đèn vàng quán thịt nướng treo trên trần toả một vòng sáng hắt xuống đầu anh, tựa như hào quang.

Trong mắt Tiêu Kha Ái, anh đang toả sáng.

Phong thái kiên định, tự tin này khiến tim cô loạn nhịp.

Mình cũng muốn được như thế này, cô nghĩ.

Sau khi cúp điện thoại, bác sĩ Kiều mỉm cười với cô, “Xin lỗi, người nhà điện thoại đến.”

Tiêu Kha Ái dùng đũa khảy khảy miếng thịt trên đĩa, mím môi.

“… Anh làm thế nào được như vậy?”

Bác sĩ Kiều bị cô hỏi ngẩn ra không kịp phản ứng. Tiêu Kha Ái hỏi đột ngột như vậy vì cảm xúc dâng trào, nhưng anh như đang hồi tưởng.

“Tôi tự mua nhà, tìm việc, thoát ly khỏi cha mẹ là có thể làm được.”

Tiêu Kha Ái không nói gì, cô cầm một xiên nướng vừa thịt vừa rau củ. Hai người không nói gì, Tiêu Kha Ái đang suy nghĩ, bác sĩ Kiều cúi đầu, không biết đang nghĩ gì.

Lúc này điện thoại trong tay cô rung lên, cô cúi nhìn.

Mẹ Tiêu: Mẹ đến ký túc xá của con, đúng lúc đồng nghiệp con về tới nên mẹ mang đồ vào cất.

Mẹ Tiêu: Cậu bạn đó của con điều kiện được đấy, trò chuyện thế nào?

Tiêu Kha Ái cau mày.

Mẹ Tiêu: Bên này con có bạn, mẹ sẽ nói với ba con đừng tìm bên ngoài nữa, nếu không ổn thì báo sớm chút, ba mẹ lại tìm người tốt giúp con.

Mẹ Tiêu: Mà này, ba nhắc con đọc sách, sắp tới kỳ thi kỹ sư phòng cháy chữa cháy, chỉ có một môn, không đậu thì tiếc lắm.

Những việc thế này cô đã gặp quá thường xuyên, từ năm 26 tuổi, ba Tiêu đã vận dụng tất cả những nguồn lực sẵn có xung quanh ông, sau đó tới cả văn phòng mai mối hôn nhân, cố gắng tìm đường để cô hẹn hò, hết người đàn ông này lại tới người đàn ông khác.

Nếu nói ba Tiêu là người cổ lỗ sĩ, còn bị những suy nghĩ cũ bó buộc thì lại không đúng. Ngay lúc cô mới tốt nghiệp ông đã gấp gáp nhét cô vào chỗ A, nói là so với ngồi làm ở văn phòng B thì ở đây tốt hơn, có thể học thêm nhiều thứ, nói là phụ nữ không thể dựa vào đàn ông mà cần phải dựa vào chính bản thân mình.

Mấy loại sách nghiệp vụ kỹ thuật phòng cháy được ông mua từ năm ngoái, chuẩn bị cho cô đầu tư sự nghiệp.

Nhưng ép hôn cũng là ông, muốn cô độc lập tự chủ không dựa vào đàn ông cũng là ông. Thái độ mâu thuẫn này Tiêu Kha Ái không thể hiểu.

Bác sĩ Kiều: “Có chuyện gì sao?”

Tiêu Kha Ái thu hồi tầm mắt khỏi điện thoại, “Không có gì, trong nhà lại thúc giục cưới xin thôi.”

“Trước đây gia đình tôi thúc ép dữ dội, nhưng giờ ít hơn nhiều.” bác sĩ Kiều mỉm cười, đổi vị trí xiên khoai tây nướng đến đĩa trống trước mặt cô.

Tiêu Kha Ái nhìn anh, trước đây cứ suy nghĩ làm thế nào để nắm bắt được anh, giờ hiểu anh hơn thì ngược lại, Tiêu Kha Ái lại nghĩ tới bản thân mình hơn. Đến khi nào cô mới có thể trở nên giống anh thế này, không cần lo lắng quan hệ với cha mẹ, cũng không cần lo lắng làm tổn thương tình cảm với cha mẹ, lại có thể làm việc mình muốn?

Cô nóng lòng thoát khỏi tình trạng hiện tại, cô muốn chứng minh bản thân.

Nhưng làm thế nào để chứng minh? Cô nhớ tới Đa Lợi, lại nhớ tới Lưu Dương, những cảm xúc đan xen nhau, dần biến thành sự thôi thúc.

“Tôi muốn…”

Bác sĩ Kiều nhìn sang.

Tôi muốn được như anh.