Thế Giới Chó Độc Thân

Chương 38



Bác sĩ Kiều: Nói chuyện sao rồi?

Tin nhắn wechat nhảy ra.

Tiêu Kha Ái: Tiêu rồi, đuổi thẳng cổ tôi ra cửa.

Bác sĩ Kiều: … Có thể nói tôi biết cô nói thế nào không?

Tiêu Kha Ái gửi cho anh một tin nhắn thoại 60 giây.

Bác sĩ Kiều: Cô viết tiểu thuyết à?

Tiêu Kha Ái: Nói thật với anh, nghĩ lại loại giọng điệu và tình cảm dạt dào như thế, nếu không phải lúc đó bị cảm xúc ảnh hưởng thì tôi không thể nói ra nổi, nghe mà nổi da gà.

Bác sĩ Kiều: Vậy cô hối hận sao?

Tiêu Kha Ái: Không hối hận.

Không biết từ khi nào loại thổ lộ tình cảm với cha mẹ thế này hình như đã lâu lắm rồi không làm, ngay cả chữ yêu thương cũng không thể nói ra miệng. Dăm ba câu không hợp là bắt đầu cãi nhau, cãi cọ ầm ĩ rồi mệt mỏi, không muốn nói nữa. Cuối cùng không muốn trao đổi, vì nói rồi cũng là cãi nhau.

Tiêu Kha Ái: Đột nhiên tôi hiểu ra một số cặp vợ chồng đến một thời gian nào đó sẽ không còn gì để nói với nhau, tôi cảm thấy lúc trước tôi với ba mẹ mình là ở trong tình trạng này.

Bác sĩ Kiều: Bình thường thôi, tôi với ba mẹ mình cũng vậy. Có câu nói đó, một lời không hợp nửa câu cũng ngại nhiều.

Khoảng cách thế hệ 20 năm gì, ngay cả những bậc cha mẹ đang vất vả để sử dụng Taobao đã không thể hiểu được suy nghĩ của cô, tương tự vậy thì cô cũng không thể hiểu được tư tưởng của cha mẹ.

Cô còn nhớ mẹ cô đã từng nói với cô một câu. “Mẹ cảm thấy như mình bị thời đại cuốn đi, không biết khi nào thì bắt buộc phải dùng alipay, wechat thanh toán, sau đó đủ loại thứ mới ra đời đều phải học hỏi.”

Tiêu Kha Ái đã từng phàn nàn, giúp mua đồ Taobao, vì mua iphone cho ba mẹ mà phải đăng ký tài khoản apple…

Bác sĩ Kiều:  Đó không phải là trông cậy vào cô sao.

Tiêu Kha Ái sững sờ một lúc, cô còn không nghĩ tới phương diện này, ngẫm nghĩ kỹ thì đúng là có sự dung túng của cô.

Tiêu Kha Ái: Cho nên quan hệ biến thành thế này tôi cũng có trách nhiệm.

Bác sĩ Kiều: Cãi nhau không?

Tiêu Kha Ái: Vẫn ổn, tôi kiểm soát được cảm xúc mình.

Bác sĩ Kiều: Cô mạnh mẽ hơn tôi khi đó, lúc đó tôi náo loạn với gia đình một trận. Sau khi tôi đến Ngạc Giang một thời gian lâu không liên lạc với gia đình.

Nói đến đây, Tiêu Kha Ái khá bất ngờ, hóa ra khi nói chuyện với cha mẹ, giữa chừng có mấy lần thật sự muốn cãi ầm lên nhưng cô đều kiềm chế được.

Tiêu Kha Ái:  Nói cũng buồn cười, đề tài này mấy năm nay chưa từng nói chuyện yên bình với cha mẹ, thậm chí tôi còn không biết mình có thể bình tĩnh ôn hòa nói chuyện như thế.

–Tách tách

Màn hình điện thoại chợt xuất hiện hai giọt nước, Tiêu Kha Ái lấy tay lau mới nhận ra mình đang khóc.

Tiêu Kha Ái: Đôi khi tôi chỉ nghĩ, sao họ không đối xử tệ với tôi một chút, như vậy tôi có thể bớt được chút cảm giác áy náy, có thể thanh thản, thoải mái hơn một ít.

Mỗi lần cãi nhau, xung đột xong thì lại thấy đau khổ, cảm thấy lúc đó giọng điệu quá khích, nói năng quá đáng, nhưng nhớ tới cha mẹ ép bức việc hôn nhân lại cảm thấy rất “đáng giận”.

Bác sĩ Kiều: Cứ từ từ đi, lúc đó tôi cũng hối hận, nhưng mà đã tới Ngạc Giang, chạy đi rồi lại chạy về không phải mất mặt quá hay sao? Kết quả là cố nhịn, nhịn luôn đến bây giờ. Cách xa ra thì quan hệ lại dịu đi, thỉnh thoảng còn có thể điện thoại quan tâm lẫn nhau.

Tiêu Kha Ái: Tôi cũng định làm theo vậy, nói không chừng họ hiểu mà ủng hộ tôi.

Bác sĩ Kiều: Cố lên!

*

Tiêu Kha Ái về ký túc xá, nhắn tin báo đã về an toàn cho ba mẹ. Trước đây nhắn là ba mẹ trả lời ngay, bây giờ đợi rất lâu không thấy hồi âm, có vẻ ba mẹ rất giận.

“Những ngày sắp tới chúng ta sẽ khổ đó.” Tiêu Kha Ái đổ thức ăn cho Pappy.

“Sao vậy? Chị bị đuổi khỏi nhà hả? Làm phiền mở cho em hộp đồ hộp, cảm ơn.” Pappy vùi đầu trong bát, nói lúng búng.

“Gần như vậy.” Tiêu Kha Ái lấy máy tính ra tính toán, “Chị ngả bài với ba mẹ rồi, nói không thông nên bị đuổi ra ngoài, có vẻ thời gian ngắn tới đây họ sẽ không để ý tới chị nữa.”

“Bây giờ chị còn nhiên tiền?” Pappy ngẩng đầu khỏi bát.

“Không còn đồng nào, chị móc sạch để trả tiền cọc rồi.”

Lồng ngực Pappy giật giật như đang hít sâu một hơi, ngừng ăn, nằm đối mặt với cô, “Tiếp theo chị định làm gì?”

“Lương 6500, tiền vay mua nhà 2900, còn phải đưa ba mẹ 1500.”

Pappy: “Thời gian này không thể tạm thời không đưa sao?”

Tiêu Kha Ái kiên quyết lắc đầu, “Vốn là muốn chứng minh chị có khả năng độc lập, trước giờ đều đưa, giờ đột nhiên không đưa nữa thì còn chứng minh gì chứ?”

Sau khi tính toán kỹ lưỡng, cuối cùng cô còn 2000 trong tay, cộng với 20.000 mượn của bạn.

“Bây giờ coi như chị hiểu là sao người ta nói áp lực lớn.”

Pappy: “… Chị không thể lươn lẹo xíu sao? Đợi cuối năm phát tiền thưởng rồi mới ngả bài chứ?”

Tiêu Kha Ái: “Tính chị ra sao đâu phải em không biết. Hiện giờ còn can đảm, qua thời gian nữa thì làm sao mà mở miệng được?”

Pappy lấy đầu đẩy đẩy bát thức ăn, “Được rồi, chị giảm thức ăn của em một ít đi, coi như giảm cân mà còn tiết kiệm tiền cho chị.”

“Thời gian này em phải cẩn thận đó, đừng có ăn bậy ăn bạ bên ngoài sinh bệnh thì chị chủ đây không có tiền chữa bệnh cho em đâu.” Tiêu Kha Ái xoa đầu nó, “Đợi cuối năm có tiền thưởng là có thể ‘hồi máu’, đến lúc đó mua đồ hộp cho em.”

“Thôi đi.” Pappy trợn trắng mắt, “Chị để dành tiền mua nhà, có phải chị quên là mua nhà xong còn phải mua đồ điện gia dụng không?”

Tiêu Kha Ái không nghĩ tới thật, “Muốn chết quá trời ơi!”

Bác sĩ Kiều biết gần đây cô gặp khó khăn nên giúp cô rất nhiều, cho cô mua thức ăn và đồ hộp cho chó với giá phải chăng, giúp cô tiết kiệm không ít.

“Hay là cuối tuần cô đến đây làm thêm đi? Cô nói chuyện với bọn chó, tôi trả lương cho cô.” Bác sĩ Kiều nói.

Tiêu Kha Ái nhanh chóng đồng ý, gần đây cô phải kiếm tiền nên không vội vàng tan làm, cho dù chỉ ở lại đọc sách cũng ngồi ở văn phòng thêm 3 tiếng, kiếm tiền tăng ca.

Thời gian cuối tuần, phòng khám không bận rộn. Lúc bác sĩ Kiều rảnh thì cô tìm việc làm, thấy bác sĩ Kiều đọc sách cô cũng mang theo sách chuyên môn của mình.

“Nghe nói trong ngành của cô lấy được chứng chỉ là kiếm được nhiều tiền lắm.” Cô lễ tân đi tới nói, thời gian gần đây Tiêu Kha Ái xem như đã quen hết với người ở phòng khám.

“Sao cô biết?” Hiếm thấy người am hiểu chuyện trong ngành, Tiêu Kha Ái ngạc nhiên.

“Tôi nghe nói có được chứng chỉ thì có thể kiếm được mấy chục ngàn, ở nhà không đi làm cũng có tiền.” Cô lễ tân nói với vẻ mơ ước, “Nếu không phải do tôi khác ngành thì tôi cũng muốn thi thử.”

“Thi nhiều nhưng khó lấy được chứng chỉ.” Tiêu Kha Ái lắc lắc quyển sách trên tay, “Tôi thi ba năm rồi, chưa qua nổi bài kiểm tra.”

“Vậy chứng chỉ của cô bao nhiêu tiền?” Lễ tân hỏi cô.

“Tám mươi ngàn.” Tiêu Kha Ái giơ tám ngón tay lên, “Nhưng mà tôi đăng ký trong công ty.” (Tầm 289tr)

Nói đến đây Tiêu Kha Ái nghĩ tới khoản vay mua nhà của mình, nếu cô đậu chứng chỉ kỹ sư cứu hỏa thì sẽ giải quyết được bao nhiêu vấn đề.

“Vậy cô phải thi thật tốt.” Bác sĩ Kiều vung quyển sách trong tay, khóe mắt liếc nhìn cô, “Khi nào thi?”

Tiêu Kha Ái: “11/11.”

Lễ tân: “Vậy chỉ còn một tháng rưỡi.”

“Năm nay chắc tôi cũng không thi đậu.” Tiêu Kha Ái ủ rũ, “Tôi chưa ôn tốt.”

Bác sĩ Kiều gấp ‘bộp’ sách lại, “Nhụt chí gì, vẫn còn hơn một tháng.”

*

Tiêu Kha Ái cứ tưởng anh sẽ an ủi cô, nào ngờ thứ hai tan tầm, đi ngang qua phòng khám định rủ Bác sĩ Kiều về chung thì thấy anh ôm một thùng nhỏ ra ngoài.

“Tôi hỏi bạn tôi, kỳ thi của các cô phải làm đề thi, tôi mua đề thi cho cô, cuối tuần cô đến đây, chúng ta đọc sách làm bài, chỉ có một môn mà không đậu rất đáng tiếc.”

Có lẽ mấy hôm đọc sách thấy cô ba ngày đánh cá hai ngày phơi lưới, bác sĩ Kiều bồi thêm một câu.

“Đến lúc đó tôi sẽ kiểm tra xem cô làm được bao nhiêu đề.”

Tiêu Kha Ái: “???”