Thế Giới Chó Độc Thân

Chương 40



“Mới hơn một tháng quan hệ đã dịu dần đi, đúng là ghen tị.” Bác sĩ Kiều cảm thán, “Đúng là con gái có khác. Cô thi thế nào?”

“Chỉ là hơi giảm căng thẳng đi chút thôi.” Tiêu Kha Ái thở dài, “Hôm qua điện thoại lại gây một trận, bây giờ lại mặc kệ tôi. Thi cũng ổn, tôi cảm thấy mình làm bài khá tốt, nỗ lực tháng này không uổng phí.”

Bác sĩ Kiều nhìn cô mỉm cười, không lên tiếng.

Tiêu Kha Ái bị anh nhìn đến mất tự nhiên, đỏ mặt, âm thầm thẳng lưng lên, “Anh cười gì vậy?”

“Khá tốt, cô như bây giờ ấy.” Bác sĩ Kiều quay đầu đi, “Quan hệ giữa cô với gia đình trở thành thế này tôi rất áy náy, cứ cảm thấy có phải do tôi nói không rõ ràng nên dẫn đến việc cô đi theo hướng không đúng, khiến cô quyết định như thế.”

Tiêu Kha Ái: “Anh cảm thấy quyết định này không tốt sao?”

Bác sĩ Kiều: “Với tôi thì đương nhiên là tốt, với cô thì không chắc.”

Tiêu Kha Ái suy nghĩ một lúc, “Tôi cảm thấy khá tốt, hiện giờ tôi thấy rất thoải mái, tự do tự tại, có thể làm việc mình muốn.”

“Việc cô muốn làm là gì?” Bác sĩ Kiều hỏi cô.

Tiêu Kha Ái cảm thấy hơi khó nói: “Viết tiểu thuyết, nhưng mà việc đó không kiếm ra tiền, cuộc sống bắt buộc phải theo ba vào ngành xây dựng, còn anh?”

Bác sĩ Kiều chỉ bảng tên trên ngực mình, “Tôi đạt được nguyện vọng của mình. Lúc đó tôi chọn ngành này gia đình cũng phản đối, sau này tôi học hành tốt, đạt được một số thành tích, gia đình mới từ từ chấp nhận.”

Thật tốt, Tiêu Kha Ái nghĩ, “Có thể phấn đấu vì những điều mình thích, chỉ cần nghĩ tới thôi đã thấy tuyệt rồi.”

“Không hẳn vậy.” Bác sĩ Kiều nhanh chóng phản bác, “Tôi muốn làm thú y, ban đầu chỉ nghĩ hời hợt là vì thích chơi với chó mèo. Khi thực sự dấn thân vào ngành này rồi mới biết hoàn toàn không chỉ vậy. Tôi nhớ mãi một lần có tháng tôi bị chó cắn đến năm lần, có đôi khi cãi nhau với chủ của chó mèo, trị được một nửa thì bỏ dở, còn không trả tiền… những chuyện đó nhiều không kể xiết.” Nói rồi anh ngưng lại, rồi lại mỉm cười. “Nhưng vẫn cảm thấy rất tuyệt.”

Người đã 30, trước kia cuộc sống cứ như nước chảy bèo trôi, mơ màng hồ đồ qua nhiều năm, đôi khi Tiêu Kha Ái quên mất điều mình thực sự thích là gì, ý nghĩ mỗi ngày trong đầu là tốt công việc trước mắt, kiếm tiền nhiều hơn, nếu có đơn vị khác có chế độ tốt hơn thì nhảy việc. Áp lực của cô xem ra còn ít, không cần nghĩ tới việc mua nhà, phiền não nhiều nhất là về công việc hoặc chuyện hôn nhân cha mẹ bức bách.

Cực kỳ an nhàn, cũng cực kỳ buồn tẻ.

Bác sĩ Kiều: “”Cô có định kế tiếp làm gì chưa?”

Tiêu Kha Ái ngẫm nghĩ một lúc, “Lúc rảnh rỗi thì viết tiểu thuyết, xem có thể tìm lại niềm yêu thích trước kia hay không. Năm sau tìm công việc mới, xem có thể tìm một đơn vị tiền lương cao hơn một chút, dù gì thì cũng còn khoản vay mua nhà… Cứ cảm thấy mấy năm nay lãng phí quá nhiều thứ.”

Còn việc… Tiêu Kha Ái liếm liếm môi, quay đầu nhìn anh.

“Anh không nghĩ đến việc hẹn hò yêu đương gì sao?”

Bác sĩ Kiều nhìn cô.

Tiêu Kha Ái lập tức thu hồi tâm tư đang rục rịch của mình lại, “Tôi chỉ hỏi cho biết thôi.”

“Tôi không nghĩ vậy. Có thể trước kia chúng ta từng nói qua, nhưng cuối cùng rồi chuyện gì xảy ra?” Bác sĩ Kiều khịt khịt mũi, vân vê hai ngón tay tựa như anh đang sắp châm thuốc, được nửa chừng, anh rụt tay lại, “Lấy vợ, sinh con, mua nhà, mua xe khoản tiền này để ăn uống chơi bời không tốt sao?”

Tiêu Kha Ái hiểu, đây là không muốn.

Nếu như trước kia cô sẽ còn vì “cầu mà không được” mà sinh ra chua xót, hụt hẫng, nhưng hiện giờ chỉ tiếc nuối vài giây rồi buông tay.

Tiêu Kha Ái suy nghĩ kỹ càng nguyên nhân, có lẽ vì mua được nhà có chỗ chống lưng, lại có được ý nghĩ rõ ràng, được hay không cũng không thành vấn đề.

Trời đất bao la, hạnh phúc bản thân là quan trọng nhất.

“Nói cũng phải.” Tiêu Kha Ái ngẩng đầu, sau khi loại bỏ tình yêu ra khỏi quy hoạch cuộc đời thì cô có thêm rất nhiều ý tưởng mới, “Ăn chơi nhảy múa, cuộc đời tôi sẽ thay đổi.”

Bác sĩ Kiều liếc mắt nhìn cô, ý bảo cô nói tiếp.

Có lẽ do tâm trạng thay đổi, Tiêu Kha Ái thay đổi định vị Bác sĩ Kiều trong lòng mình, cô đang định lên tiếng thì điện thoại rung lên.

“Điện thoại dì tôi.” Cả tháng nay cô vẫn còn thấy khá ngạc nhiên, cô sống với cha mẹ lâu như thế, không thể nói là không hiểu tính hai người, trước kia oanh tạc điên cuồng như thế, lần này sao chỉ cãi vài câu thì tiến hành chiến tranh lạnh?

Cô nhận điện thoại.

“Ái Ái à, dì nghe mẹ nói chuyện của con, nhưng mà con bận chuẩn bị thi nên dì không quấy rầy con, bây giờ thi xong rồi, có thể nghe dì nói vài câu không?”

À, hóa ra là đợi cô.

Tiêu Kha Ái bội phục cha mẹ mình, đã ầm ĩ như vậy còn nhớ cô phải thi, nhất thời cô không biết nên thấy tức giận hay bất lực.

Dì: “Ba mẹ con chỉ vì tốt cho con, hơn nữa một đứa con gái như con mua nhà làm gì, đâu phải ở nhà không có nhà, tự tạo gánh nặng cho mình.”

Tiêu Kha Ái không muốn đôi co với dì về vấn đề này, cô chỉ thấy hết sức mệt mỏi, những chuyện tương tự thế này nói rất nhiều lần, cảm xúc bùng nổ lên lên xuống xuống, đến cuối cùng, cô mệt không muốn mở miệng, vì vậy cứ vâng vâng dạ dạ tỏ vẻ đang nghe.

“Con gái ấy mà, tới tuổi thì nên kết hôn.”

“Dạ dạ.”

“Ba mẹ vì con mà rầu thúi ruột, đồng nghiệp thì con không ưa, quan hệ chỉ một vòng như thế, dù sao cũng phải có người hỗ trợ mới được.”.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Hể? Ngươi Không Phải Là Cẩu Sao?
2. Ngắm Bắn Hồ Điệp
3. Vị Hôn Phu Hoàn Mỹ
4. Xuyên: Chứng Chỉ Thanh Xuân
=====================================

“Dạ dạ dạ.”

“Tâm sự nhỏ to với ba mẹ, tuổi con không còn nhỏ, đừng làm những chuyện bốc đồng.”

“Dạ.”

Cúp điện thoại, Tiêu Kha Ái cho số dì vào danh sách đen.

“Bây giờ áp dụng chiến thuật đánh đường vòng.” Cô lắc lắc điện thoại với Bác sĩ Kiều, “Trận chiến khó khăn à.”

Bác sĩ Kiều vỗ vỗ vai cô tỏ ý an ủi.

Hai người đột nhiên yên tĩnh lại, Tiêu Kha Ái không muốn nói chuyện, Bác sĩ Kiều thi thoảng quay đầu nhìn cô, như thể đang tìm cách an ủi cô.

“Anh muốn nói gì?” Tiêu Kha Ái hỏi anh.

“Thật khó nói.” Bác sĩ Kiều hơi rầu rĩ, “Ủng hộ cô thì giống như đồ dầu vào lửa, ác ý phá hư mối quan hệ giữa cô với cha mẹ. Nếu không ủng hộ cô thì cảm giác không phải là điều tôi muốn.”

Tiêu Kha Ái bị anh chọc cười.

“Thôi quên đi, anh về quê ăn Tết à?”

Cô thi xong là đã gần cuối năm, đối với người Trung Quốc, cuối năm về nhà là chuyện đương nhiên.

“Chắc là nên về.” Bác sĩ Kiều ngập ngừng, “Năm ngoái căng thẳng với nhau, Tết không về, năm nay tôi không về thấy không được ổn lắm.”

“Mua vé chưa?” Tiêu Kha Ái hơi cô đơn, đây là người bạn tầm lứa tuổi duy nhất có thể trò chuyện được, Tết cô về nhà thì không thể tránh được việc sẽ cãi vã, cãi xong thì muốn tìm một người trò chuyện, bạn bè xung quanh còn độc thân hình như chỉ còn có mỗi Bác sĩ Kiều.

“Vẫn chưa mua.” Bác sĩ Kiều trả lời, “Nhưng mà chắc qua tháng 1 thì sẽ về.”

Đề tài tới đây thì kết thúc, Tiêu Kha Ái không biết phải tiếp tục thế nào, Bác sĩ Kiều cũng không lên tiếng.

Cô suy nghĩ một chút, lướt điện thoại trên tay, lướt đến một trang tin trên weibo.

“… Tôi đọc thấy ở Ngạc Giang xuất hiện một loại virus mới, anh đi về nên chú ý bảo vệ, đề phòng gặp chuyện gì đấy.”