Thế Giới Hoàn Mỹ

Chương 119: Thằng bé hung tàn



Nhân Hùng một sừng màu đen sau khi nghe được toàn thân run rẩy, thằng bé hung tàn này thật đáng sợ, vừa mới thấy mặt đã định ăn thịt nó?!

Toàn thân rực lên hào quang màu đen, nó liên tiếp đụng gãy mấy cây cổ thụ, liều chết chạy trốn. Phù Văn hóa thành ngọn lửa màu đen nâng bàn chân làm tốc độ của nó tăng vọt.

"Tay gấu của ta!" Nhóc tỳ rên rỉ, khuôn mặt nhỏ nhăn nhó, vô cùng tiếc nuối, chỉ một thoáng mà con gấu kia đã chạy mất hút, nó có muốn đuổi theo cũng không thể phân thân ra được, thật là xót ruột mà.

Con chim đỏ thẫm kia đang hót đầy giận dữ ở giữa không trung, cả người đỏ rực bộc phát ánh lửa đầy trời, đem khối cự thạch đập về phía nó nung chảy thành nham thạch đỏ tươi như máu, rơi vãi xuống đất.

Nó vô cùng phẫn nộ, vốn trông thấy thằng bé hung tàn này, chỉ một kích đã đem thiên tài của Thụ tộc đụng gãy thành hai đoạn, nên nó định tạm thời tránh đi mũi nhọn tìm cơ hội lại lần nữa xuống tay, ai ngờ thiếu chút nữa bị một khối đá lớn đập trúng.

Nó là Hỏa Vân Tước, tính tình hung tợn, không chịu nổi nhất là bị kích thích nên nó lập tức điên cuồng, khắp trời đều là Hỏa văn trút xuống chỗ nhóc tỳ.

Từ xa nhìn vào giống như một dòng thác đỏ rực liên miên bất tận từ trên trời tuôn xuống, hơi nóng đốt người, hình ảnh thật là khủng bố.

"Đại Hồng, mày sẽ phải trả giá đắt!" Nhóc tỳ cau cái mặt nhỏ nhắn thét lớn. Bị con Hỏa vân Tước này làm vướng chân, kết quả Nhân Hùng một sừng bỏ trốn mất dạng, tay gấu cũng bay theo luôn.

Ánh bạc như nước tỏa ra khắp người nó, nhanh chóng hóa thành một cái khay bạc hiện ra sau người nó, tinh kiết và thần thánh, cao gần bằng người nó, gần như bao phủ toàn thân nó, tỏa ra hào quang chói lọi. Truyện được copy tại Truyện FULL

Nhóc tỳ trông giống như một vị thần sừng sững trên mặt đất, cả người nó tỏa sáng, khay bạc như Thần Nguyệt từ chín tầng trời giáng xuống, làm nổi bật nhóc tỳ thần võ bất phàm.

Ánh lửa như hồng thủy che ngợp bầu trời, phát ra âm thanh ầm ầm trút xuống, thanh thế vô cùng kinh khủng! Khay bạc sau lưng nhóc tỳ rực cháy, hào quang lóng lánh ánh bạc như nước trước tiên cuốn về phía trước ngăn chặn thế lửa.

Mấy thiên tài Bổ Thiên các giật mình, tất cả cấp tốc lui về phía sau, mỗi người đều lộ vẻ xúc động mạnh, vị tiểu sư đệ này biểu hiện quá kinh người rồi.

Lửa đỏ ập xuống, trên mặt đất đất đá tan chảy, cổ thụ hóa tro tàn, mặt đất hóa thành dung nham, dung nham cuồn cuộn sôi trào biến cả khu rừng thành biển lửa.

Nhóc tỳ nổi giận, thân thể bạo phát ra khí tức không gì sánh nổi, toàn thân Phù Văn sáng rực ầm ầm chấn động, khay bạc sau lưng càng thêm thánh khiết, bất luận là nham thạch nóng chảy hay lửa cháy đều bị ngăn lại.

Đồng thời tay phải nó xòe rộng năm ngón, ngân quang đan dệt như tia chớp tạo thành một con Ma Cầm thời Thái Cổ, bay vút lên cao đánh về phía Hỏa Vân Tước.

"Phanh" một tiếng, hai hung cầm va vào nhau, hào quang đỏ rực lẫn sáng bạc đồng thời tóe ra, trên trời truyền đến tiếng động ầm ầm không ngớt.

"Chạy đi đâu!" Nhóc tỳ quát lớn, nó phát hiện Hỏa Vân Tước đầu óc đã thanh tỉnh lại rồi, đang định dang cánh trốn đi.

Nó nhanh chóng xông về nơi xa, dậm mạnh chân lên đỉnh một ngọn núi nhỏ. Sức mạnh thân thể kinh khủng đến mức làm cho ngọn núi nhỏ vỡ tung trông thật kinh khủng. Cả người nó vọt lên không trung tiến vào bầu trời, nhào về phía con chim đỏ to lớn.

Hỏa Vân Tước giật mình khiếp sợ, thằng bé này quá hung tàn, dậm châm một cái là vọt tới bầu trời, hay là nó định bay?

Nó kêu to một tiếng, cả người thiêu đốt, Bảo Thuật gia trì trên người, cực nhanh vút lên, tốc độ trong nháy mắt tăng vọt gấp mấy lần, rốt cuộc cũng thoát khỏi thằng nhóc Nhân tộc đáng sợ kia.

Nhóc tỳ không cam lòng. Lòng bàn tay nó phát sáng long lanh tựa như trong suốt, bộc phát tia chớp màu vàng. Tia chớp này đích thực là có tốc độ cực điểm, bùng nổ trên người của Hỏa Vân Tước.

Một tiếng gáy đầy phẫn nộ, lông vũ của con chim lớn màu đỏ nổ tung, rơi xuống một đám Linh vũ màu đỏ thẫm, còn có một phần thân thể cháy đen bốc mùi thịt thơm phức.

"Xoạt!"

Một vệt sáng bạc lướt qua, nhóc tỳ gắng sức ném ra một vầng trăng bạc, ánh trăng sáng như tuyết giống như ánh đao chém trúng Hỏa Vân Tước làm cho cả người nó chấn động. Một khối thịt rớt ra, con chim rơi xuống cực nhanh.

Nhóc tỳ cười rất vui vẻ, nó reo lên: " Đại Hồng nhanh vào nồi nào!"

Hỏa Vân Tước gào thét thảm thiết rồi rơi xuống rất nhanh, nhưng ngay khi sắp va đập vào mặt đất nó đột nhiên đảo người một cái, bay là là mặt đất lao thẳng về nơi xa.

"A, quá xảo quyệt mà, vậy mà lại giả chết!" Nhóc tỳ tức tối, lúc này cu cậu đã vừa vặn vọt lên đến đỉnh điểm, đang bắt đầu rơi xuống, chịu chết chẳng làm gì được.

Hỏa Vân Tước như chim sợ cành cong, nghe thấy nhóc tỳ nói vậy giật thót người một cái, trốn càng nhanh hơn. Bay sát mặt đất như vậy hai cánh của nó phạt đứt rất nhiều ngọn cây cổ thụ.

Mấy vị thiên tài Bổ Thiên các nhìn đến trợn mắt há mồm. Vị tiểu sư đệ này quá mạnh mẽ đi, làm cho Ma Cầm mạnh mẽ như vậy cũng phải sợ chạy trối chết.

Ở nơi xa, trong một vùng rừng núi, Nhân Hùng một sừng quệt mồ hôi lạnh, không ngờ thốt ra tiếng người: "Thật hung tàn!"

"Oanh" một tiếng, nhóc tỳ rơi xuống đất, làm cho một ngọn núi đá run rẩy, vỡ ra một cái hố to, khe nứt lan tràn ra ngoài không biết bao xa.

Nó tức tối chạy đi, miệng không ngừng la hét: "Con chim nhỏ xảo quyệt vậy mà lại trốn thoát, lần sau đừng để tao trông thấy mày!"

Năm vị thiên tài Bổ Thiên các ngơ ngác nhìn nhau, thật chẳng biết phải nói gì cho phải. Sư đệ này của họ so với hung thú còn hung tàn hơn a!

Nhóc tỳ chạy về chỗ cũ, từ trong rừng xách theo một khối thịt tươi hơn hai mươi cân vẫn còn dính một ít lông vũ đỏ rực. Đây là một đòn cuối cùng dùng trăng bạc chém rụng ra đấy.

"Cuối cùng cũng không có uổng công, có thể nếm thử thịt tươi rồi." Nó mở miệng nói.

Vùng núi non này có không ít sinh linh ẩn núp, nhìn thấy cảnh này tất cả đều sởn gai ốc, chỉ trong chốc lát mặt đất run rẩy, cây cỏ run rẩy, lá bay toán loạn, tất cả đều chạy thục mạng.

"A, chỗ đó có một con lạc đà tím ẩn núp, nghe nói thịt ở bướu của lạc ăn ngon nhất, để nó chạy mất rồi." Nhóc tỳ sốt ruột giậm chân, trợn mắt nhìn núi rừng.

Con lạc đà tím nghe xong loạng choạng, thiếu chút nữa thì ngã quỵ, sau đó nó điên cuồng chạy trốn, trong chớp mắt hóa thành một luồng sáng màu tím tan biến vào trong cánh rừng bao la.

"Ui, lại một con dê vàng, đùi dê nướng của ta a!" Nhóc tỳ rên rỉ.

Một con dê hai đầu toàn thân vàng óng ánh, sau khi nghe được hai chân sau đá hậu chạy trốn điên cuồng, tốc độ so với trước đây nhanh hơn rất nhiều, trong chớp mắt đã không thấy bóng dáng.

Những cường giả này đều là thiên tài thuộc các chủng tộc khác nhau, trong đó không thiếu sinh linh hình người, sau khi nghe thấy nhóc tỳ nói như vậy đều chạy trối chết, chỉ sợ bị nó ăn thịt, chạy trốn như đang tránh ôn dịch vậy.

"Sư huynh sư tỷ, chúng ta ăn chút gì đi, lát nữa lại tiếp tục xông pha trong cái tiểu thế giới này, tìm kiếm Thiên cốt, Bất Lão thần tuyền, truyền thừa của chư Thánh."

Nhóc tỳ rất nhanh nhẹn cạo sạch miếng thịt này, rửa sạch sẽ bên hồ nước, lập tức lấy ra đủ kiểu nồi niêu xoong chảo, nhanh chóng nổi lửa, nêm nếm gia vị rồi bắt tay vào ninh nấu.

"Ăn thật rồi, quá hung tàn mà!" Mấy đầu hung linh chạy trốn sau cùng đều lông tóc dựng đứng, chẳng dám dây dưa ở lại, đều xoay người bỏ chạy.

"Con Hỏa Vân Tước ghê gớm này chẳng lẽ là đời sau của Thái Cổ di chủng? Tuyệt đối là huyết nhục bảo dược!" Vừa ăn một miếng một vị sư huynh đã lộ vẻ xúc động.

"Đúng vậy mà!" Một vị sư tỷ xinh đẹp vớt từ trong nồi ra một miếng thịt thơm phức sáng óng ánh, vừa ăn vào trong miệng đã thấy một luồng sức mạnh kỳ diệu tinh thuần tỏa khắp toàn thân, làm cho nàng cảm thấy cả người khoan khoái.

Mọi người nhanh chóng động đũa, trong nháy mắt hơn hai chục cân thịt bị chén sạch, ngay cả nước canh cũng chẳng còn thừa bao nhiêu.

"Huyết nhục bảo dược!" Cả đám người kinh ngạc, lúc này bọn họ khắp người đều phát ra những tia sáng long lanh rất nhỏ.

"Mọi người rốt cuộc cũng hiểu được chứ, những Bảo Cụ này quan trọng đến nhường nào, nếu đệ không mang theo thì làm sao có được đồ ăn ngon như vậy. Thực sự là ăn rất ngon đấy!"

Nó cảm thấy trong người có một làn sóng nhiệt vang lên ầm ầm, trùng kích bên trong máu thịt của nó, tinh khí đang lớn mạnh, nếu như ngày nào cũng được ăn loại huyết nhục bảo dược này nó tin chắc chẳng mất bao lâu sẽ đột phá.

Mấy vị thiên tài của Bổ Thiên các cảm thấy rất ngượng ngùng, đặc biệt là hai vị sư tỷ xinh đẹp càng thẹn thùng vì bị thằng nhóc này lây bệnh, biến thành kẻ tham ăn, từ khi tiến vào tiểu thế giới này cho đến giờ chỉ toàn bàn chuyện đánh chén, chẳng hề tìm kiếm Thiên cốt hay Thánh dược gì cả.

"Chỗ đó có bốn cây Linh dược, huynh sẽ đến hái." Một vị sư huynh đứng lên.

"Chẳng đi đâu mà vội, để đến tối chúng ta bắt một con mãnh thú hầm nhừ với Linh dược, đó mới thật là món ngon đó nha." Nhóc tỳ nói.

Trong lúc đó, xa xa trong dãy núi một ít sinh linh bản địa thì thầm.

"Nghe thấy không, ở đây vừa mới xuất hiện một tiểu ma vương, cái gì cũng ăn tuốt, chư vị cẩn thận nhé, nghìn vạn lần đừng có lại gần chỗ đó."

"Quá hung tàn, ăn thịt Thụ nhân, lại ăn thịt cả Hỏa Vân Tước, sau đó còn muốn ăn thịt cả Nhân Hùng một sừng, nhất định đó chính là đại ma vương rồi."

Một đám sinh linh bàn ra tán vào. Trong lúc đó một sinh vật hình người đi tới, hơi lạnh căm căm quét qua ngay lập tức làm cho mảnh rừng núi đó trở nên lạnh giá, tựa như một làn sương lạnh phủ xuống.

Hắn từ sâu trong dãy núi đi ra, khắp người bao phủ ánh bạc, đi về phía hồ nước, trong khi đi tới khí tức kinh người tỏa ra làm kinh sợ sinh linh ở gần đấy.

Bên hồ nước có một vách núi, trên đó có vài cây tùng cổ thụ xanh ngắt mà cổ lão, trông giống như mấy con Cầu Long uốn lượn đang nằm, bên cạnh còn có bốn cây linh dược mọc dàn hàng, hào quang óng ánh lưu động.

Đó là bốn gốc Xích Lan, trông giống như lưỡi khoan đỏ như máu tỏa hào quang đẹp mắt, hấp thụ linh khí trong trời đất mà sống, tỏa ra mùi hương thoang thoảng.

Đến ngay cả nhóc tỳ cũng phải thán phục, ở thế giới bên ngoài một gốc Linh dược cần cả một ngọn Linh sơn mới có thể thai nghén ra được, vô cùng quý hiếm, vậy mà chỗ này cả bốn gốc cùng mọc, khiến cho người ta sợ hết hồn.

Linh khí trong tiểu thế giới này quá đậm đặc, vì vậy mới có thể thai nghén ra đến bốn gốc ở cùng một chỗ!

"Ta cảm thấy dược hiệu nhất định sẽ rất kinh người, tuyệt đối là cây thuốc quý lâu năm, trên bề mặt có luân văn màu đỏ máu, nói không chừng có thể giúp chúng ta đột phá bình cảnh." Mấy người đệ tử trẻ tuổi Bổ Thiên các mắt sáng lấp lánh.

Một vị sư huynh bắt đầu bám vào vách đá leo tới, chuẩn bị hái cả xuống.

Khi hắn vừa đến gần bốn gốc Linh dược thì bỗng nhiên cảm thấy toàn thân lạnh toát, chợt ngẩng đầu nhìn thì phát hiện sinh vật hình người ở phía trên đang nhìn xuống người hắn.

"Ngươi là ai?!"

"Ầm!"

Sinh linh này vô cùng ngang ngược, giẫm một cước làm vách đá đổ nát, giống như cơn lũ bất thình lình bộc phát, ào ào mãnh liệt trút xuống.

Chuyện xảy ra quá đột ngột làm vị thiên tài Bổ Thiên các này kinh hô, nháy mắt đã bị rơi xuống, vô số cự thạch mấy ngàn cân trút xuống, chưa kể cự thạch vạn cân khối này tiếp khối kia lăn xuống.

Trên vách đá sinh linh hình người giậm chân một cái hầu như làm cho cả núi đá vỡ vụn, sắp đem thiên tài của Bổ Thiên các chôn vùi trong đống đá hàng vạn cân.

"Sư huynh!"

Mấy người phía sau thất kinh gọi lớn, biến cố này cũng quá đột ngột, không phải ai cũng được có thân thể kinh khủng như nhóc tỳ. Người bình thường nếu bị vài khối đá vạn cân liên tục va đập nhất định sẽ trở thành thịt vụn.

Vách núi đổ nát, cự thạch quay cuồng, thanh thế vô cùng đáng sợ. Vị sư huynh kia cả người Phù Văn lóe sáng nhưng rồi cũng bị vùi lấp.

"Ầm!"

Nhóc tỳ chuyển động, nó nhảy vào giữa đống đá vụn, hai tay đánh ra làm cho núi sông biến sắc. Nó bắt được cánh tay của sư huynh lôi mạnh ra ngoài, thế chỗ hắn mạnh mẽ đối kháng với cự thạch đang rơi xuống.

Sinh vật hình người trên vách núi giở một bức tranh ra xem, so sánh với mấy người phía dưới, con ngươi màu bạc chợt sáng bừng lên, nó nói: "Chính là các ngươi."

Nó đạp xuống một cước kinh thiên động địa, bốn gốc Linh dược bị nó ngắt xuống, còn cả ngọn núi thì bị đạp vỡ lăn xuống dưới định chôn vùi nhóc tỳ.

Phù Văn lóe lên, quanh người nhóc tỳ sấm chớp rền vang, rất nhiều cự thạch bị đánh nát. Nó rốt cục vẫn vọt ra ngoài mà không bị chôn vùi.

"Ngươi có phải là đứa bé khá đặc biệt kia của Nhân tộc?" Nó nhìn chằm chằm vào nhóc tỳ, con ngươi màu bạc đáng sợ vô cùng, sắc bén đến dọa người.

"Ngươi là ai, tại sao lại tấn công bọn ta?" Một vị sư tỷ Bổ Thiên các quát hỏi.

"Hoàng Kim sư tử chín đầu nói muốn thu phục ngươi, ta lại không muốn cho hắn được toại nguyện. Đi theo ta, trở thành chiến bộc của ta, sau này ta sẽ thả cho ngươi quay trở lại Nhân tộc, nhất định có thể chiếm đất xưng vương!" Nó đứng ở trên một tảng đá lớn nhìn xuống nhóc tỳ, những người khác nó chẳng thèm liếc mắt, toàn thân nó lấp lánh ánh bạc, thần huy lập lòe tản ra chấn động kinh khủng.

"Ngươi là con gì?" Nhóc tỳ hỏi.

"Ta là vương của ngươi, sau này ngươi đi theo bên người ta, cùng ta đi lập những chiến công huy hoàng. Dùng ngôn từ Nhân tộc của ngươi, ta là chủ nhân của ngươi." Sinh linh màu bạc mở miệng nói, trong nháy mắt một làn sóng chấn động như biển cả bùng phát, một luồng khí tức kinh khủng như sóng triều đổ ập về phía trước.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của nhóc tỳ tức khắc đen lại, nó tiến về phía trước, đi vòng quanh sinh vật nọ ngắm trên nhìn dưới.

"Ngươi định làm cái gì vậy?" Sinh vật hình người màu bạc hỏi.

"Ngươi một chút thịt cũng chẳng có, toàn xương là xương, đã thế còn là hình người, ngươi bảo ta ăn thế nào được? Cho dù có hầm nhừ đi nữa ta cũng chẳng muốn ăn, ta sợ tâm lý bị ám ảnh." Mặt nhóc tỳ ngày càng đen, bực tức phàn nàn, nó giận dữ nói: "Tại sao ngươi lại là hình người hả? Bắt ngươi thì có lợi ích gì chứ? Ngươi nói thử xem, ta phải xử lý ngươi như thế nào đây, chôn sống hay hấp cách thủy?!"